Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 228: Đại Lục Thất Yêu Thánh



Ma Hải Long Vương va chạm cùng với Hàn Vũ Thanh tạo thành tiếng nổ lớn, khuếch tán ra ngàn dặm xung quanh vẫn còn dư âm chưa dứt, cả hai giao thủ vậy mà lại ngang tài ngang sức.

Hàn Vũ Thanh hất tay trường kiếm lóe sáng ngưng tụ thành cự kiếm vạn trượng.

"Một viên mãn Thánh Tông lại có thực lực như vậy? Ngươi cuối cùng là có được bí mật gì ở trên người?"

Ma Hải Long Vương không những không sợ mà còn tràn đầy tham lam nhìn nhân tộc trước mắt, vốn nghĩ chỉ dùng sáu thành thực lực đã đủ đối phó một Kiếm Tông, nhưng vừa rồi đối phương dùng cũng chỉ sáu bảy thành thực lực.

"Ngươi làm sao biết được ta hoành tẩu nơi đó hơn trăm năm, mới đổi lại được sự cường đại của bây giờ, và cũng mất đi rất nhiều thứ."

Trong mắt Hàn Vũ Thanh hoài niệm về khu phế tích mà mình vô tình rơi vào, ngày ngày đón nhận thập tử nhất sinh.

Cự kiếm ngưng tụ đã thành thật chất lơ lửng trên đỉnh đầu của Ma Hải Long Vương.

"Việc ngươi trải qua thì ta không cần quan tâm tới, giao hết bí mật trên người ngươi ra sẽ được bản long cho chết một cách thống khoái."

Ma Hải Long Vương lóe lên hắc ám chi lực cường đại, một lớp hộ thuẫn từ từ ngưng tụ trên đầu kèm theo từng cơn gió thổi như long âm rít gào.

"Hải Long Phù Đồ."

Nước biển dâng lên bao bọc lấy Ma Hải Long Vương cùng lao đến đối cứng với cự kiếm trên đỉnh đầu, Ma Hải Long Vương đâm sầm vào cự kiếm chỉ trong một thoáng kiếm đã vỡ trăm ngàn mảnh.

"Long Nhận."

Từ trong đám khói đen lao ra mười cái long nhận sắc bén, Hàn Vũ Thanh híp mắt lại kiếm trong tay nắm chặt liên tiếp vung đòn đỡ nhận.

Nhưng đột nhiên phía sau lại có một cái long nhận đâm xuyên vào ngực của Hàn Vũ Thanh, hắn trừng lớn mắt nhìn xuống ngực mình.

"Ha ha ha ha, chịu chết đi!"

Ma Hải Long Vương há miệng rộng, từ bên trong vọt ra một bóng người hắc y nhân cường tráng, trên đầu là bốn cái ngưu giác, bàn tay thì vẫn là long trảo.

"Cút!"

Hàn Vũ Thanh một chưởng vỗ long nhận ra khỏi cơ thể, tay còn lại chém ra kiếm khí đẩy Ma Hải Long Vương ra vài trăm trượng.

"Cố chấp!"

Ma Hải Long Vương trong dạng người thì nhìn như một bậc ma vương, hắn tràn đầy tức giận nhìn nhân tộc vẫn còn đang chống cự.

"Thân ta như kiếm..."

Cơ thể Hàn Vũ Thanh chói sáng một màu lam quang cực thịnh, ngay mặt trời cũng không thể so bì với thứ ánh sáng tinh khiết này.

"Hồn ta như thủ..."

Một màu tử sắc lóe lên hòa lẫn vào lam quang, khiến cho nó càng thêm thần thánh và sắc bén.

"Trảm diệt thế gian!"

Hàn Vũ Thanh một cước đạp mạnh vào không trung liền lao tới như một thanh phi kiếm, thứ ánh sáng thần thánh kia lại hóa thành một đạo kiếm quang.

Tử sắc thì hóa thành một cái cự thủ nắm lấy lam quang làm ra tự thế đâm kiếm, Hàn Vũ Thanh bất ngờ ra một đòn toàn lực làm cho Ma Hải Long Vương nhất thời sợ hãi quay đầu trốn chạy.

"Khốn, khốn, khốn, quá khốn khiếp!"

Ma Hải Long Vương toàn lực tháo chạy dưới sự truy sát của Hàn Vũ Thanh, hắn lao tới độc trận của Đằng Xà Thiên Thê, chui vào bên trong không chút nghĩ ngợi chất độc đang đốt lấy da thịt của hắn.

Tới khi ánh mắt nhìn thấy bốn đạo bóng dáng thì nở ra một nụ cười, Ma Hải Long Vương song trảo giơ lên lao tới bốn người bên trong độc trận quát:

"Làm vật thế thân cho ta!"

Đằng Xà Thiên Thê làm chủ của độc trận đã cảm nhận được có kẻ xâm nhập, nhưng cũng cảm nhận được một cổ sát ý từ phía sau kẻ xâm nhập.

Cố Mạch không chút lưu luyến đối thủ mà trực tiếp hóa thành hình người bỏ trốn, Phùng Càn Dương cũng không có hỏi lý do mà cùng với Cố Mạch chạy trốn.

"Ngươi tới cứu bọn ta thật tốt quá."

Mao Hy trong bộ dáng Thôn Thiên Thạch Hầu đã bị độc tố ăn mòn không ít da thịt, nhưng Ma Hải Long Vương không thèm quan tâm mà nắm lấy vai của Mao Hy, hướng về phía sau mà ném cơ thể nó đi.

Phong Mộc còn không kịp phản ứng đã là người thứ hai bị ném ra phía sau, độc trận bị xé toạt cũng là lúc một kiếm kinh thiên kia đâm tới.

Xuyên qua Thôn Thiên Thạch Hầu rồi đến Phong Thiên Bằng còn chưa dừng lại, Ma Hải Long Vương cũng nhờ một khắc chậm trễ này đã tụ được một ít lực lượng chống cự.

Hộ thuẫn hắc ám được bày ra ngăn trở nhất kiếm của Hàn Vũ Thanh, Ma Hải Long Vương nghĩ mọi việc sẽ kết thục tại đây thì hai cái xà vĩ từ phía sau quật tới.

Làm hắn ngã nhào về phía trước, còn chưa kịp định hình thì hộ thuẫn của hắn bị không gian chi lực kì lạ xé toạt, một lão già áo bào trò phía sau lưng Ma Hải Long Vương nắm lấy vai và lưng hắn đẩy về phía kiếm quang của Hàn Vũ Thanh.

"Lão già ngươi muốn tự sát thì tự mình đi đi, sao lại còn mang theo bản long."

Giao lão cười nhạt tốc độ lại tăng lên nói:

<!-- PC_Midle1 -->

"Ở đây chỉ có mình ngươi."

Nói xong một cước đã đá Ma Hải Long Vương lao thẳng về kiếm quang, phập một tiếng ngực Ma Hải Long Vương bị xuyên thủng, chỉ thấy cánh tay của Hàn Vũ Thanh tràn đầy thánh quang lóe lên.

"Dám dùng bọn ta làm khiên thịt."

Thôn Thiên Thạch Hầu chịu thổng khổ nhìn Ma Hải Long Vương mà phẫn nộ gầm lên.

"Ngươi cũng nên chết đi."

Phong Mộc tức giận hai ưng trảo chộp lấy Ma Hải Long Vương kéo sâu hơn vào trong kiếm quang.

"Tử Vong Ngưng Vọng."

"Xà Nhãn Thiên Thê."

Bản thể Tử Vong Hải Hoàng Xà bắn ra kim quang từ trong mắt, cùng kết hợp với hai đạo lục quang của Đằng Xà Thiên Thê, nhắm đến Ma Hải Long Vương công kích tới.

"Hự!"

Ma Hải Long Vương liên tiếp nhận công kích đã phu máu thụ thương, tấn công của hai yêu xà không chỉ đơn thuần là công kích nhục thể, mà còn tổn hao tinh thần lực từ bên trong.

"Ma Long Hoành Tẩu, Nam Hải Chấn Thiên!"

Ma Hải Long Vương cuối cùng đã bùng nổ một kích đẩy lui tất cả ra ngoài, một đầu cự long bay lên chín tầng mây tạo ra hắc vân tích lôi.

"Kết thúc được rồi!"

Ma Hải Long Vương lao xuống như xạ tiễn nhắm tới Hàn Vũ Thanh đang thụ thương, và hao tổn lượng pháp lực và tinh thần vào chiêu vừa nãy.

Giao lão xuất hiện phất tay một cái liền thấy sáu đạo dây xích xuất hiện xung quanh Ma Hải Long Vương đang lao như xạ tiễn.

"Hư không xuất hiện? Là truy tung kỹ?"

Ma Hải Long Vương trong lòng thầm kinh hãi, còn chưa kịp tránh thì sáu đạo dây xích đã áp sát trói chặt nó lại.

Bị phong ấn không thể di chuyển mà định trụ tại hư không kia, Tử Vong Hải Hoàng Xà và Đằng Xà Thiên Thê cũng là phun ra kịch độc vào người của Ma Hải Long Vương, nhưng ba người không thể giữ chân được hắn lâu, chỉ trong vài nhịp hô hấp nó lại thoát ra lao về phía Hàn Vũ Thanh.

"Cút!"

Hàn Vũ Thanh cơ thể đang suy kiệt bổng nhiên đứng dậy một kiếm chém ra khảm vào mắt trái của Ma Hải Long Vương, nó rít lên một tiếng tràn đầy thống khổ, lúc này tầm nhìn của nó chỉ còn một bên mắt phải mà thôi, Ma Hải Long Vương tức giận gào lớn lao đến nhanh hơn trước.

"Anh Hoa Ngưng Tụ."

Hoa anh đào bay múa lại ngưng tụ ra một cây anh đào đại thụ che chắn một kích cho Hàn Vũ Thanh, cùng lúc đó Giao lão đã dùng không gian pháp lực kéo Hàn Vũ Thanh vào trong một vùng không gian khác, Ma Hải Long Vương mắt thấy con mồi đã đến ngay trước mắt lại để bị vụt mất, nó lại điên cuồng gầm lên lao thẳng về phía mấy vị Thánh Tông xung quanh mà trút giận.

Một cổ áp lực vô hình từ trong thâm tâm tất cả mọi người sinh ra, Kiều Nguyệt Nga ngồi trên cành đại thụ sắc mặt kinh biến nói:

"Tránh!"

Chỉ một chữ nhưng chứa hàm nghĩa vô cùng lớn, mọi người dùng ra toàn bộ thủ đoạn của mình để mà thoát khỏi công kích điên cuồng của Ma Hải Long Vương, một tia hắc quang xoẹt qua đã đánh hụt va vào trận pháp trên đất liền, chỉ trong một thoáng đã phá vỡ trận pháp kia thành ngàn mảnh, tổn hại nghiêm trọng không thể nào sửa chữa, khói bụi tiêu tán thì thấy phía xa chính là bảy tám ngọn núi bị tia hắc quang này phá hủy.

"Không ổn, nó phát điên rồi!"

Giao lão lần này phóng ra toàn bộ mười đạo dây xích để phong ấn Ma Hải Long Vương, nhưng dây xích truy sát hết lần này đến lần khác đều bị nó tránh né mượt mà không kẽ hở.

"Không gian?"

Lão lúc này phát hiện cơ thể Ma Hải Long Vương như là đang ở trong một vùng không gian khác vậy, dù có dùng bao nhiêu thủ đoạn ngăn trở cũng không thể bắt được thực thể của nó.

"Tọa Không Thương!"

Giao lão bàn tay kéo mạnh một thanh trường thương màu xám từ không gian xuất hiện, cùng lúc này mười đạo dây xích màu xám cũng quay trở về quấn lấy trường thương tạo ra không gian chi lực chấn động xung quanh, từng vết nứt như tấm kính rạn bắt đầu xuất hiện ở không trung, Giao lão tụ lực một thương nhắm tới phía trước hướng mà Ma Hải Long Vương đang lao đến như điên mà ném thương.

Tọa Không Thương đâm vào hư không phía trước mặt của Ma Hải Long Vương, nó đã lập tức dừng lại thân hình sau đó thoát ra khỏi vùng không gian kia.

"Ngươi quả nhiên là trốn trong không gian khác."

Giao lão hừ lạnh thu về trường thương trong tay, Ma Hải Long Vương tức giận nhìn Giao lão nói:

"Suýt chút ta đã lấy mạng của hắn, ngươi thì hết lần này tới lần khác chen ngang, vậy thì chết trước đi."

Vừa rồi khi Giao lão kéo Hàn Vũ Thanh vào trong không gian, ở nơi Hàn Vũ Thanh biến mất còn lưu lại dấu vết không gian chưa biến mất, nếu Giao lão không kịp thời ngăn Ma Hải Long Vương thì rất có thể nó sẽ dựa vào khí tức không gian còn sót lại mà truy giết Hàn Vũ Thanh.

Giao lão biết bản thân không thể thắng chỉ một mực tránh né, lão muốn tránh né thì không kẻ nào có thể cản được.

Ma Hải Long Vương công kích không trúng thì trong lòng phẫn nộ càng lúc càng tăng cao.

"Mau giết!"

Một âm thanh từ phía khác thu hút sự chú ý của Ma Hải Long Vương, hắn nhìn lại chính là đại quân nhân tộc đang ào ào chạy ra thành nghênh đón yêu tộc.

Ma Hải Long Vương đổi mục tiêu thành đám người nhân tộc đang tiến quân, ngưng tụ một tia hắc quang ở miệng rồi phun ra tạo thành sức mạnh không thể cản phá.

"Đê hèn!"

Giao lão phất tay Tọa Không Thương bắn ra đâm vào hắc quang, Ma Hải Long Vương thừa dịp này mà dùng long vĩ tấn công lão.

Giao lão lóe lên một cái rồi xuất hiện phía xa trăm trượng, không gian chi lực ba động làm cho xung quanh lại xuất hiện vết nứt.

"Không gian nơi đây không ổn định, nếu ngươi tiếp tục chạy thì sẽ tạo ra không gian vỡ vụn, hút hết tất cả vào trong."

Ma Hải Long Vương tràn đầy thần sắc nghiêm nghị nói, Giao lão phất tay tỏ vẻ không bận tâm nói:

"Chỉ cần ngươi động thì lão phu liền chuyển, xem thử ngươi còn muốn cùng lão phu chơi trò đuổi bắt này tiếp hay không."

Ma Hải Long Vương lúc này trong lòng lạnh xuống không dám cùng với lão nhân tộc so đo, giải quyết xong một Kiếm Tông lại đến một lão già biết sử dụng không gian pháp tắc, phiền phức mà nhân tộc đem lại còn khó hơn cả dự tính.

"Triển khai Chu Tước!"

Trong doanh trại nhân tộc lại vang lên tiếng rống của một tướng sĩ, trăm vạn quân hình thành quân trận, thi triển ra hàng loạt lưu quang nhìn như vạn tiễn giáng xuống yêu tộc.

Còn chưa lên đến bờ mà yêu tộc đã bị tổn thất vài vạn quân nhân, như vậy khi lên được đến bờ Nam Hải thì không biết số lượng có hơn trăm vạn không.

"Mau ngăn quân trận kia lại!"

Kính Trương vừa chiến đầu vừa rống to một tiếng, cao thủ yêu tộc chuyên về phòng thủ lập tức bay lên không che chắn cho đại quân khỏi những tia lưu quang từ xa kia.

"Hỏa Long Thương Khung Phá!"

Từ phía bờ biển lao tới một thanh huyết thương tràn đầy hỏa diễm, trường thương lao đi mang theo tiếng gió vù vù kinh người.

Hỏa thương va chạm với lớp phòng ngự của yêu tộc liền mãnh liệt bùng cháy, lớp hộ thuẫn do bảy vị Thánh Tông tạo thành đã bắt đầu rạn nứt.

"Không thể trụ nổi!"

Một cao thủ yêu tộc miệng đã bắt đầu tràn ra máu tươi nói, mấy vị Thánh Tông còn ẩn trong đại quân yêu tộc cũng là xuất hiện trợ giúp, pháp lực rót vào màn phòng hộ không ngưng.

Vết rạn trên phòng ngự cũng dần dần không còn xuất hiện nữa, thay vào đó chính là từ từ tái tạo lại.

"Đâu dễ vậy."

Tiêu Hao lao đến một cước đá vào đuôi thương tạo ra một sức mạnh kinh khủng phá hủy phòng ngự, bốn vị yêu tộc điều khiển trận đứng mũi chịu xào, trực tiếp ói máu trọng thương, những người khác thì chỉ bị phản phệ văng ra ngoài.

Tiêu Hạo đứng ở giữa đại quân yêu tộc như hổ giữa bày cừu, hắn không do dự mà nắm lấy long thương bay xuống càn quét.

"Ngăn hắn lại."

Từng đám cao thủ yêu tộc đều lộ ra vẻ sợ hãi không dám chậm trễ toàn lực ngăn cản, nhưng mỗi lần bọn chúng đến một tên thì Tiêu Hạo lại đánh bay một tên.

Không lực lượng nào có thể cản được bước chân của Tiêu Hạo, bởi vì mười vị hậu đại thần thú cũng đã theo nhân tộc, tu vi bọn họ thấp nhất là thượng kì đỉnh phong, sức chiến đấu cũng có thể sánh với viên mãn bình thường.

Nhưng vì nội loạn mà không còn cao thủ nào ra ngăn cản cường giả nhân tộc, Ma Hải Long Vương bị Giao lão chế trụ nhìn thấy đại quân bị lạm sát thì tức giận không thôi.

"Càn Khôn Tráo, Bách Yêu Diện Thánh!"

Một người áo choàng thần bí đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hai tay hắn cầm một túi càn khôn màu đỏ nhạt, theo giọng điệu của kẻ này mà bắt đầu phóng to.

Từ trong túi càn khôn vọt ra bảy bóng người đồng dạng là yêu tộc, trên trán bảy người lần lượt là nhất đến thất theo thứ tự từ trái sang phải.

Xếp thứ nhất là Thiên Thủ Sư Vương Đạo Thanh, khí khái uy phong của chúa sơn lâm, trên vai vác theo một cây búa lớn tên là Cửu Trọng Chùy.

Thứ hai là Mị Hồn Thất Vĩ Hồ Mộc Bích, kiều diễm xinh đẹp mị lực hút hồn của một yêu tộc, vũ khí của nàng lại là một cái ô đúc từ kim loại sắc bén.

Bích Lân Trùng Hạc Đa Cách là kẻ có chữ tam ở giữa trán, cơ thể mảnh khảnh trông như người bị bệnh nặng, nhưng hắn lại có chiếc đuôi kịch độc của trùng hạc.

Kẻ xếp sau Đa Cách là Huyễn Ảnh Thố Châm Nghị, nhìn như nam tử ẻo lã y phục nữ nhân, nhưng sở hữu vũ khí là đôi giày sắc bén có thể đá một tên Thánh Tông thành hai khúc, chuyên về cước.

Thứ năm là một yêu tộc gần giống với Cùng Kỳ, chỉ là không có cánh mà có ba cặp mắt có thể nhìn xa vạn dặm, tên hắn là Hạ Hoàng Nghĩa.

Chữ lục trên trán là một nữ tử toàn thân tản ra hương thơm nhàn nhạt của Hoa Thiên Điểu, nàng là Giáng Châu, vũ khí là hai tấm vải lụa màu vàng nhạt.

Chữ thất lại mang theo huyết quang ngút trời, Hỗn Độn Kình Ma Trí Phong mang theo thanh đạo chục vạn cân tràn đầy huyết sắc.

Hắn đã giết hơn trăm vạn sinh linh mới tản ra sát ý ngút trời như vậy, là một kẻ cường đại nhất trong bảy vị yêu thánh ở đây.

"Đại Lục Thất Yêu Thánh?!"

Ma Hải Long Vương ở không trung thấy được bảy người này, vẻ mặt sợ hãi không thể che giấu, là yêu tộc ở Nam Hải, nhưng hắn có ngao du rất nhiều nơi, đặc biệt là Yêu Hoàng Đại Lục nơi hội tụ ức vạn yêu tộc.

Ma Hải Long Vương từng diện kiến qua dung nhan của Đại Lục Thất Yêu Thánh, ở trận tỉ thí kia trên Yêu Hoàng Chi Đô, giao thủ phải nói là trời long đất lỡ vạn linh kính sợ.

Ngoại trừ yêu hoàng chí tôn kia thì Đại Lục Thất Yêu Thánh chính là dưới một người mà trên vạn người.

"Bọn họ tới đây là..."

Ma Hải Long Vương mồ hôi đầm đìa không dám tản ra một chút khí tức nào trước mặt bảy người kia, Giao lão cau mày bàn tay hất lên không gian xuất hiện kéo Tiêu Hạo trở về.