Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 229: Hiến tế cho Ngự Không Thú



"Chạy?"

Hạ Hoàng Nghĩa mắt thấy không gian ba động liền một trảo cào tới, cắt ngang năng lực không gian đang lôi Tiêu Hạo đi kia thành hư vô.

"Thất Yêu Thánh bọn ta xuất thế, lũ tiểu yêu các ngươi còn không mau quỳ?"

Đa Cách một thân tu vi kinh người triển khai làm cho yêu quân mấy trăm vạn phải quỳ xuống đất, tu vi triển lộ trực tiếp là Chuẩn Tổ cường giả trong truyền thuyết.

Một kích dễ dàng ngăn cản không gian chi lực của Giao lão cũng chỉ có cường giả cấp độ ấy mới làm được, Tiêu Hạo vừa rồi cảm thụ sơ qua khí tức bên trong đã hoàn toàn sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

"Lần này thực sự đã hết hi vọng rồi."

Cao Tùng Bách ở trên thành trì nhắm mắt lại giọng nói bi thương, tất cả nhân tộc đang hăng hái vì chiếm được lợi thế, khi bị khí tức này quét qua đều run rẩy vũ khí cũng tự động rơi khỏi tay.

"Kết thúc rồi?"

"Bao nhiêu năm cố gắng đổi lại được như vậy?"

"Ha ha ha, lão phu chinh chiến bao năm qua là đổi lấy sự diệt vong ư?"

"Thương thiên! Ngươi quá bất công với chúng ta!"

"Hận!"

Từng người đều gục xuống không còn một chút sĩ khí chiến đấu nào, chỉ một tên trong số bảy người cũng đủ để dọn dẹp chiến trường này.

Ngay cả khí tức còn không chống đỡ nổi thì lấy gì mà chiến đấu, dù chiến đấu cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.

Vạn Niên Cung là thế lực duy nhất ở đây chưa từng bỏ vũ khí xuống, Luân Chi cưỡi trên hỏa sư nâng kiếm lên không quát lớn:

"Bạch Hổ trận!"

Trăm vạn quân binh Vạn Niên Cung triển khai Bạch Hổ, nhất kích tạo ra quang trụ tấn công về phía Đa Cách.

"Ồ?"

Đa Cách nhướng mày không ngờ tới lại còn rất nhiều kẻ không bị khí tức của hắn áp chế.

"Ha ha ha, thống khoái, thống khoái, nhiều năm như vậy bản thánh chưa từng thấy qua nhân tộc quật cường như vậy."

Đa Cách một tay ngăn cản quang trụ miệng thì cười vô cùng sảng khoái, hắn chỉ đẩy nhẹ đã phá vỡ quang trụ một cách dễ dàng, giọng lại tràn đầy chế giễu nói:

"Để bản thánh đập nát cái ý chí kiên cường này của các ngươi."

Đa Cách ngưng tụ tử quang chuẩn bị xuất kích thì một cây trường thương màu xám xoẹt ngang qua mặt, khiến mặt của hắn có một vết máu nhỏ chảy xuống mặt.

Đa Cách trầm mặc từ từ quay đầu nhìn về hướng Giao lão, một thương vừa rồi chính là do Giao lão toàn lực xuất ra, không ngờ đối phương chỉ dùng khí tức đã làm lệch hướng bay trường thương của lão.

Đa Cách cầm lấy trường thương của Giao lão dùng lực ném tới, tốc độ cực nhanh ghim vào bụng của Giao lão, trực tiếp khảm lão vào trong một ngón núi.

"Giao lão!"

"Giao gia gia!"

Các trưởng lão Vạn Niên Cung ai cũng tràn đầy phẫn nộ, Tiêu Hạo bùng nổ hóa thành hỏa long uốn lượn há miệng cắn lấy Đa Cách.

"Một con giun lửa sao?"

Đa Cách một tay ngăn lấy hàm của Tiêu Hạo, tay còn lại đang ngưng tụ tử quang muốn dùng nó giết hắn.

Một dòng thủy lưu từ hướng khác trực tiếp quật bay Đa Cách, kế đó là hỏa diễm thiêu đốt do Thải Thuận Nhi và Luân Chi thi triển.

"Không ngờ lại..."

Đa Cách còn chưa nói xong thì một đạo đao quang bổ tới, Hổ Thanh chiêu này là dốc hết toàn bộ lực lượng của bản thân để thi triển.

"Rất ăn ý, kề vai sát cánh tới trình độ này, ta cứ tưởng chỉ có Thất Yêu Thánh bọn ta thôi."

Đa Cách bị đánh nhưng vẫn thản nhiên quan sát đám người này, hắn cứ như là đang dạo một vòng để đấm bóp giác hơi vậy.

Điệu bộ thoải mái làm cho người khác phải chán ghét, Giao lão từ phía xa toàn lực lao đến, không gian nứt ra đồng dạng lại vỡ thành tấm kính.

Đa Cách lúc này mới bùng nổ khí tức quất bay những vị trưởng lão đi, hắn lấy ra một cây lưỡi hái ngang ở trước mặt, khi vừa va chạm vào trường thương liền tạo ra chấn động không gian kinh người.

"Không gian vỡ vụn, xem ra pháp tắc không gian của ngươi lĩnh hội cũng rất tốt."

Giao lão nét mặt vẫn tràn đầy chiến ý nói:

"Dù có chết cũng phải lôi một tên theo, đợi đến khi chủ nhân bọn ta trở về sẽ giải quyết những tên còn lại."

Đa Cách ồ lên một tiếng nhìn không gian xung quanh đang từ từ vỡ ra như muốn nuốt lấy hắn.

"Ha ha ha ha, ngươi quá ngây thơ."

Đa Cách cười lớn làm cho Giao lão có chút sững sờ không thôi, chỉ thấy Trí Phong phía xa lòng bàn tay giơ lên, một cổ thôn phệ lực lượng truyền tới nuốt lấy không gian vỡ vụn.

<!-- PC_Midle1 -->

"Lão thất có khả năng thôn phệ mọi thứ, dù là không gian vỡ vụn đi nữa cũng không khác thức ăn ngon là mấy."

Mộc Bích đưa ngón tay sờ chóp mũi, ánh mắt quyến rủ khẽ chớp cùng giọng nói mềm mại mị hoặc lòng người, một cổ yêu lực phóng thích làm cho trăm vạn quân tu sĩ của Vạn Niên Cung phải điêu đứng, trận pháp cũng chỉ vì một lần mị hoặc của nàng mà tan rã.

"Kết thúc."

Đa Cách một cước đá bay Giao lão ra ngoài trăm dặm, hắn nhìn về phía Thiên Thủ Sư Vương Đạo Thanh nói:

"Đại ca, chúng ta giữ đám người này lại, ta muốn xem thử chủ nhân của bọn chúng là ai, mà có thể đào tạo ra những kẻ ưu tú không biết sống chết này."

Đạo Thanh nghe thấy lời này thì nhấc chùy lên nói:

"Những kẻ từ Thánh Nhân trở lên thì giữ lại, mấy tên sâu kiến khác thì giết đi."

Trí Phong vụt thẳng lên hóa thành bản thể Hỗn Độ Kình Ma, toàn thân đen ngòm lại như hố đen nuốt chủng mọi thủ, đôi mắt và trong miệng lại liên tục ẩn hiện huyết quang do cái chết của mấy trăm vạn sinh linh.

"Lão thất, ngươi chưa gì đã muốn nuốt hết đám người kia sao?"

Hạ Hoàng Nghĩa vốn không có hứng thú với trận chiến này, nhưng đã nhắm tới quân trận của Vạn Niên Cung, Tứ Thần Thú Đại Trận.

"Thì sao?"

Phong Trí đưa mắt nhìn Hạ Hoàng Nghĩa với uy phong kinh người, Hạ Hoàng Nghĩa tuy không mạnh bằng Phong Trí, nhưng cũng không hề sợ hãi nói:

"Ta muốn giữ chúng."

"Ta thì muốn ăn chúng."

Cả hai vị yêu thánh tranh nhau một đoàn quân trăm vạn người, cứ như đã là vật ở trong túi của bọn họ vậy.

"Hai ngươi cứ tiếp tục tranh giành, bổn nương muốn thu phục nữ nhân kia."

Giáng Châu vốn là một gốc Thiên Điểu Vụ Nhung Hoa, Kiều Nguyệt Nga vừa hay lại tu luyện một pháp môn về hoa, nàng ta đương nhiên sẽ sinh ra hứng thú sâu sắc với nhân tộc ấy.

Châm Nghị biến mất tại chỗ trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Cửu Huyễn, hắn ta thích thú với huyễn thuật mà Cửu Huyễn đã bày ra trước đó.

Nếu không phải do Mộc Bích dùng mị hồn quấy nhiễu thì hắn vẫn còn muốn xem Cửu Huyễn thi triển huyễn thuật.

"Ta cho ngươi một cơ hội, dùng huyễn thuật lên người của bổn tọa, nếu ta hóa giải được thì ngươi nhất định phải nhận ta làm sư phụ."

Cửu Huyễn trẻ tuổi cũng không có hoảng sợ khi gặp phải cường giả như Châm Nghị, hắn rút kiếm chỉ tới nói:

"Nếu ngươi không hóa giải được thì sao?"

Châm Nghị nhướng mày một tay gạt thanh kiếm ra, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc về phía sau cười nói:

"Không hóa giải được thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Châm Nghị cũng không tin trên đời này lại không có huyễn thuật nào mà hắn không giải được, Cửu Huyễn thu kiếm về vẫn là không tin tưởng nói:

"Tu vi ngươi cao cường như vậy, chỉ dùng khí tức cũng đủ để nghiền ta thành phấn vụn, nói gì tới dùng huyễn thuật để ngươi giải."

"Đúng, đúng, đúng, ta suýt thì quên bản thân là một yêu thánh đấy, vậy để cho công bằng thì ta sẽ hạ thấp tu vi của bản thân ngang với ngươi."

Châm Nghị lại lấy từ trong trữ vật ra một cái không gian tháp nói:

"Đề phòng kẻ khác quấy rối chi bằng chúng ta vào trong tỉ thí."

"Được."

Cửu Huyễn không chút do dự bước vào trong không gian tháp, Châm Nghị mỉm cười hai tự điểm vào huyệt đạo của mình, phong bế một vài kinh mạch để tu vi trực tiếp giảm còn Thánh Nhân thượng kì.

"Châm Nghị, ngươi đừng quá tùy ý kẻo rước họa vào thân.". Đam Mỹ Trọng Sinh

Mộc Bích ở không trung thấy Châm Nghị không bỏ được bản tính vốn có thì lên tiếng nhắc nhở.

"Ta tự biết chừng mực, cô không cần phải bận tâm đâu."

Châm Nghị thản nhiên bước vào bên trong không gian tháp rồi biến mất, chỉ để lại một tòa tháp hoa lệ trơ trọi ở nơi đó.

"Đa Cách hạ thủ lưu tình."

Mộc Bích thấy đuôi độc của Đa Cách đang muốn nhắm tới Tiêu Hạo liền xuất thủ ngăn lại, Đa Cách nét mặt có chút không vui nói:

"Chuyện gì?"

Mộc Bích sắc mặt ửng hồng có chút xấu hổ nói:

"Nam nhân này để cho ta được không? Sinh mệnh lực dồi dào như vậy, thật làm cho ta không cưỡng lại được."

Đa Cách chỉ trong một phút lơ là đã sắc mặt chìm đắm trong mị hồn, đợi tới khi hắn tỉnh lại thì Mộc Bích đã bắt Tiêu Hạo bay ra ngoài trăm dặm.

"Ả đàn bà thối."

Đa Cách hừ lạnh chuyển hướng tới Giao lão mà động thủ, hắn không có quan tâm nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là muốn dùng độc trả tấn kẻ thù mà thôi.

Ma Hải Long Vương bị Giao lão áp chế cuối cùng đã có thể thoải mái, hắn lại một lần nữa đưa cơ thể của mình vào một vùng không gian khác, để tìm kiếm tọa độ mà Hàn Vũ Thanh đang trốn.

Đa Cách động thủ không có trực tiếp giết người mà dùng đuôi trùng độc bơm kịch độc vào cơ thể Giao lão, hắn muốn xem kịch độc này sẽ hành hạ đối phương như thế nào.

Những vết thương trước đó phải chịu, cộng thêm kịch độc làm cho Giao lão thống khổ không kiềm chế được mà gào lên đau đớn.

"Giao lão!"

Trưởng lão Vạn Niên Cung lòng ai cũng nóng như lửa đốt, muốn giải cứu phó cung chủ nhưng lại bị đối thủ quấn lấy không thể ứng cứu.

Giao lão dù bị kịch độc xâm lấn vẫn đứng vững như bàn thạch không hề ngã xuống, lão đứng nhìn chiến trường thảm khốc bản thân có chút cô tịch lạnh lẽo.

"Lão phu sống những năm qua cũng đã rất mãn nguyện rồi, các ngươi không cần phải lo cho một lão già như ta, hãy lo cho mạng sống của bản thân mình trước."

Mọi người nghe thấy lời này đều kinh ngạc cùng hốt hoảng, yêu tộc thì là bộ dáng khó hiểu và khinh thường, chỉ là một lão già có tự bạo cũng chẳng thể gây ra bao nhiêu thiệt hại.

"Công tử, thật sự lần này lão nô phải rời xa trần thế thật rồi, nhìn thấy ngài trưởng thành làm lão nô trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì ngài lớn lên làm vô số chuyện kì tích, buồn vì không cùng ngài như lúc nhỏ đi đây đi đó..."

"Công tử, lão nô hôm nay dừng chân tại đây mà thôi, nhưng lão nô không chết uổng phí như vậy, chí ít phải để Vạn Niên Cung được an toàn, Ngự Không Thú mau ra đi!"

Giao lão máu tươi ướt đẫm hai tay tạo ra hào quang màu xám bao phủ vùng trời, không gian rạn nứt bắt đầu xuất hiện dữ dội.

Phong Trí dùng thiên phú Hỗn Độn Ma Kình cũng không thể thôn phệ được mấy vết nứt kia, Đa Cách gần đó nhất trực tiếp bị không gian trấn cho trọng thương.

Vạn dặm không gian xung quanh vỡ nát thành vùng trời đen kịt, tiếng rống từ trong không gian vô định truyền tới cùng hào quang xám nhàn nhạt.

Ngự Không Thú bắt đầu thò những cái xúc tua của mình ra khỏi không gian hư vô, mỗi một cái đều như trụ chống trời to hơn cả tưởng tượng của tất cả những người ở đây.

"Đại ca, mau, mau, mau nhìn!"

Hạ Hoàng Nghĩa bên cạnh Đạo Thanh toàn thân như muốn rã ra chỉ tay về phía dưới, Đạo Thanh cũng sợ xanh mặt khi thấy phía dưới chính là một con mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

Một con mắt màu trắng lại như quả tinh cầu đang đè nặng lên linh hồn yêu thánh.

"Ngự Không Thú, giúp ta bảo vệ Nam Cương Quốc, ta sẽ thả ngươi được tự do."

Giao lão toàn thân hào quang màu xám như cùng với Ngự Không Thú sinh ra đặc thù liên kết.

"Bảo vệ? Thả ta? Tự do sao?"

Một âm thanh nặng nề như chư thiên vạn giới cất lên làm tất cả phải đứng hình như bị dính định thân thuật, chỉ một mình Giao lão là vẫn cử động được như bình thường.

"Ha ha ha ha, ngươi và tên tiểu tử kia giam cầm ta trong tinh cầu này, ta đây còn có cái gọi là tự do à?"

Ngự Không Thú cười như che lắp đi sự phẫn nộ trong lòng mình, nó chuyển ánh mắt tới Giao lão như nhìn kình địch nói:

"Ngươi không phải kẻ giam giữ ta, nên không có khả năng cho ta hai chữ tự do, nên ta đây cũng không có giúp ngươi được, cút đi."

Giao lão cắn răng thời gian duy trì không gian này không còn lâu, lão hít một hơi thật sâu nói:

"Ta biết, nhưng nếu ta nguyện ý hiến tế thân xác này cho ngươi, thì ngươi có nguyện ý không?"

Ngự Không Thú vốn đang từ từ thu xúc tua về thì bổng ngừng lại động tác, nó mở trừng mắt giọng tràn đầy kích động nói:

"Ngươi nguyện ý thật sao?"

Hiến tế để một Ngự Không Thú có được tự do chính là dùng cơ thể của mình làm vật chứa cho nó, Giao lão biết Ngự Không Thú rất khó bắt và đặc biệt quan trọng với Hàn Vũ Thiên, nhưng tình thế hiện tại quá cấp bách lão cũng chỉ còn một cách duy nhất này thôi.

"Lão phu nguyện ý, nếu ngươi còn không nhanh chóng tiến hành thì đợi khi cơ thể lão phu tan rã thì..."

"Được, ta sẽ giúp ngươi."

Xúc tua của Ngự Không Thú quấn lấy Giao lão vào giữa hào quang màu xám hưng thịnh tiếp theo chính là cả hai như bắt đầu dung hợp lại thành một thể, quá trình diễn rất nhanh chỉ trong nửa canh giờ đã hoàn thành hiến tế, Cố Thân Giao vốn bộ dáng lão già nay đã trẻ lại trở thành một thanh niên tuấn tú, toàn thân áo bào rộng thình này lại vừa vặn.

"Cuối cùng đã được tự do."

Cố Thân Giao hay đúng hơn là Ngự Không Thú trong cơ thể Giao lão ngước nhìn trời xanh, hắn khởi động tay chân, ngón tay búng một cái liền biến mọi thứ trở lại như cũ không hề có dấu vết như không gian nơi đây từng bị sụp đổ.

"Cố Thân Giao, tên này cũng rất hợp với ta, cứ lấy nó vậy."

Cố Thân Giao nhìn cơ thể này cũng mười phần phù hợp với hắn, dù sao Giao lão cũng là một không gian tu sĩ, còn nó thì lại là Ngự Không Thú không gian chi lực, hợp thể thành một thì Ngự Không Thú cũng không cần thời gian thích ứng.

"Giờ thì tới lượt các ngươi."

Cố Thân Giao ngước nhìn những yêu tộc bên dưới bàn tay phất lên một cổ không gian ý niệm thổi bay hơn trăm vạn đại quân yêu tộc thành cát bụi, bàn tay hướng về tòa tháp không gian của Châm Nghị mà kéo một cái, Cửu Huyễn cũng bị một luồng không gian chi lực kéo ra ngoài, Châm Nghị cũng bay ra toàn thân máu tươi thê thảm không thôi.

"Châm Nghị, có chuyện gì?"

Mộc Bích chạy tới đỡ lấy Châm Nghị đang thụ trọng thương, Châm Nghị phun máu nói:

"Vừa rồi bên trong ta bị một cổ không gian năng lực chấn động tạo thành trọng thương, là ai dám động thủ với ta?"

Châm Nghị nhìn lên thì thấy Cố Thân Giao đứng ngạo nghễ, một cổ khí tức đè nặng lên vai tất cả bọn họ, dù là thất yêu thánh giờ phút này cũng phải sợ hãi cái chết.

Cố Thân Giao chỉ tiện tay phất một cái liền đánh chết mấy chục tên Thánh Tông yêu tộc, hắn chấp tay nhìn Đại Lục Thất Yêu Thánh nói:

"Để ta khởi động tay chân một chút cũng không tệ."