Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 231: Tọa Ma Thu Phục



Khối thịt kia nhìn giống như hàng vạn con trùng nhỏ tụ hội lại mà thành vậy, nhớt nháp ghê rợn làm người khác phải buồn nôn.

"Thứ ghê tởm này là bản thể của ngươi?"

Tô Hạo Nhiên không nhịn được mà nôn thóc nôn tháo, mùi hôi trên cơ thể con trùng này thật là quá kinh tởm.

"Gào!"

Độc Trùng Phệ Viêm rít lên như không nghe thấy lời oán than của Tô Hạo Nhiên, Balloon phía xa thấy vậy thì thở dài nói:

"Ngươi đừng có mất kiểm soát đó, nếu để kẻ khác phát hiện thì không hay."

Một cái miệng nhô ra cười khà khà nói:

"Ta ăn xong hai kẻ này thì sẽ trở về ban đầu thôi."

Lý Chiêu Hiền muốn tách ra cứu hai người bọn họ, nhưng Balloon quá mạnh không thể để Lý Phi một mình chống cự.

"Đao Hạ Như Phá Trời!"

Tô Hạo Nhiên một tay thoát ra khỏi trói buộc lại cầm đại đao, toàn lực bổ xuống khối thịt kia, Funman lập tức tách ra thành hàng vạn con trùng nhỏ để né công kích.

Lý Hà Anh thoát ra bắt lấy bát xà mâu kim quang bộc phát, nhắm tới phía nhiều tiểu trùng nhất mà ném đi.

"Quá độc ác, đừng có tổn thương mấy tiểu hài của ta chứ."

Thân hình Funman ngưng tụ dùng bàn tay tràn ngập huyết quang mà đánh bay xà mâu.

"Chết bớt vài đứa để đỡ ghê tởm đi."

Tô Hạo Nhiên đao khí quét tới lại nhắm đến hướng khác mà ra tay, Funman vung ra cánh tay kéo dài như trường xà ngăn lại đao khí.

Đến khi những con tiểu trùng lần nữa hội tụ thành khối thịt, thì công kích của hai người đã hoàn toàn không còn tác dụng, xúc tua phóng ra kèm theo những cái miệng không ngưng cắn nuốt linh khí.

Làm cho Tô Hạo Nhiên và Lý Hà Anh không thể tấn công, mà liên tục duy trì tránh né, nếu bị một lấn cắn nuốt thì sẽ mất đi một phần năm pháp lực, bọn họ phát hiện Độc Trùng Phệ Viêm tốc độ không cao, tránh né cũng là dễ dàng hơn nhiều.

"Ngươi giảm tốc độ để tăng cường phòng thủ, ngay từ đầu không cần dùng đến bản thể, đúng là tùy hứng."

Balloon thấy Funman tấn công đối thủ rất nhiều lần vẫn không trúng, thì trong lòng cảm thấy một chút phiền muộn.

"Không chơi nữa, Thất Thải Thủy Tức."

Balloon dùng ống hút thổi ra một dòng thủy lưu thất thải quang sắc, dòng nước lưu chuyển hướng phía hai vị kỳ lân tộc mà đâm tới.

Lý Chiêu Hiền và Lý Phi không dám khinh suất đã hóa ra bản thể kỳ lân, hai móng vuốt hợp chung một chỗ ngăn cản thủy tức.

Ngăn cản được một đòn này thì bọn họ cũng bị văng ra ngoài vài trăm trượng, đánh bật bản thể ngàn trượng văng xa đến vậy đã là không thể tin được.

"Cẩn thận!"

Lý Chiêu Hiền lập tức báo hiệu cho hai người phía đó, Balloon đòn thứ nhất chỉ là đẩy bay, đòn thứ hai nhắm tới yêu đế lại là toàn lực.

"Hai nghiệt súc, cuối cùng cũng chịu lộ sơ hở."

Từ trong không gian xuất hiện một cự thủ vạn trượng hướng đến Funman và Balloon mà tấn công.

"Lão yêu quái!"

"Tránh!"

Funman đột nhiên hoảng sợ tách thành hàng vạn con trùng phân tán tứ phía, chỉ cần bản thể của hắn còn tồn tại một tiểu trùng, thì hắn sẽ không thể bị tiêu diệt.

Balloon thì đã phóng lao thì phải theo lao không cách nào ngừng lại công kích, Funman phải hi sinh mấy chục ngàn tiểu trùng tạo thành khiên thịt ngăn cản cho nàng ta.

"Balloon ngươi không sao chứ?"

Funman đỡ lấy Balloon vào trong lòng, nhìn sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt không còn chút máu, Funman nhìn lên hư không đã thấy bóng dáng một người đứng ở đó.

Huỳnh Thanh là yêu tộc được Trụ Thiên phái xuống Tô Lăng giới để tiêu diệt Funman và Balloon, nhưng ra tay nhiều lần vẫn là để bọn chúng chạy thoát, dù tu vi Đạo Tổ sơ kỳ cũng không thể giết được hai kẻ này, hắn chỉ đành làm theo kế hoạch của Hàn Vũ Thiên.

Huỳnh Thanh nâng tay hạ xuống cự quyền lần nữa ngưng tụ đánh tới, Funman đang ôm Balloon đột nhiên ngửa đầu cười lớn nói:

"Một Đạo Tổ còn chưa đủ diệt bọn ta."

Cơ thể hắn bốc lên huyết khí lan tỏa ra mùi thối làm cho Huỳnh Thanh cũng không chịu nổi, phải kéo theo bốn người lui ra xa khỏi làn khói.

"Ha ha ha, tạm biệt."

Funman ôm theo Balloon nhảy ra khỏi đám khói ý định bỏ trốn.

"Đã đến rồi thì không cần phải gấp."

Một âm thanh làm cho Funman ngẩn người, Balloon uể oải cũng phải trừng lớn mắt, giọng nói này ngay cả trong mơ bọn họ vẫn luôn ghi nhớ rất rõ, kẻ mà họ hằng đêm mong chờ gặp mặt.

"Hàn Vũ Thiên!"

Hai người vừa nhìn đã thấy một đạo ngũ sắc hỏa diễm đánh bay họ trở về, lôi minh ngưng tụ ra bộ dáng của Hàn Vũ Thiên ngạo nghễ đứng trên không.

"Ngươi, ngươi cuối cùng lại tự tìm đến chỗ bọn ta sao?"

<!-- PC_Midle1 -->

Funman tràn đầy kích động không thể tin vào mắt của mình, còn phải chớp chớp tưởng đây là ảo giác.

"Là bản cung chủ."

Balloon phóng xuất khí tức dò xét đột nhiên giọng ngưng trọng nói:

"Rõ ràng ngươi là Thánh Nhân, sao đột nhiên đã thành Thánh Tông viên mãn chứ?"

Funman cũng kinh ngạc dò xét được tu vi của Hàn Vũ Thiên hoàn toàn khác so với linh hồn cảm ứng.

"Chuyện này à?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười có chút sâu xa nói:

"Từ lúc các ngươi đặt cái ấn ký kia trên người của ta, thì toàn bộ hành động của hai ngươi đã nằm trong sự khống chế của bản cung chủ, suy nghĩ, hành động và lời nói, từng cái đều nằm trong sự kiểm soát của ta."

Hàn Vũ Thiên ngồi ở trên không trung chống cằm tỏ vẻ xem thường nói:

"Các ngươi thử nghĩ xem, ở thời điểm phóng xuất hồn lực, ta chỉ cần một tia ý niệm nhỏ nhoi là đủ diệt cả Kim Thần, đâu cần phải phô trương hồn lực bao trùm toàn bộ Tô Lăng giới chứ? Phải không?"

Balloon trừng lớn mắt như đã hiểu ra bản thân đã mắc một sai lầm căn bản nói:

"Ngươi là muốn dùng hồn lực để dò xét vị trí của bọn ta, dù có phá bỏ tu vi để bước vào tiểu vũ trụ, nhất định vẫn còn lưu lại một tia khí tức khác biệt không hề thay đổi, là dựa vào điểm này để tìm ra bọn ta, nhưng bọn ta ngu ngốc lại nghĩ rằng bản thân đã ẩn nấp hoàn mỹ không bị phát hiện, còn đặt ấn ký trên linh hồn của ngươi, đây là thông minh bị thông minh hại."

Hàn Vũ Thiên nhướng một bên mày cười nói:

"Nhận thức được chuyện này hơi muộn nhỉ? Một nước đi sai thua cả ván cờ, Độc Trùng Phệ Viêm và Thương Khung Cự Giải, hai chủng loại yêu thú chỉ xuất hiện ở vũ trụ trung cấp, xem ra Doãn Lễ đã tính sai mọi chuyện kể từ lúc bắt đầu."

Funman ngẩn người nhớ lại lời của Doãn Lễ cảnh cáo mình trước khi để bọn họ hành động:

"Hai ngươi phải cẩn thận một chút, Minh Hoàng Nhân Đế tồn tại cho đến bây giờ không phải chỉ dựa vào thực lực, còn có cả mưu kế và thế lực, đừng quá chủ quan mà rước họa vào thân."

Giờ hắn có hối hận cũng không kịp nữa rồi, vốn nghĩ đối phương vẫn còn ở Thánh Nhân cảnh, bọn họ lại dùng khoảng thời gian này để thỏa mãn thú vui giết chóc, không có chuyên tâm tu luyện mới chỉ là Thánh Tông đại viên mãn mà thôi.

Huỳnh Thanh từ phía sau lưng bay tới cùng với bốn người khác bao vây hai người vào giữa, Hàn Vũ Thiên cầm Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm trong tay, làm cho Funman có cảm giác kiên kị.

"Độc của ta là do ngươi giải?"

Funman cau mày giờ khắc này mới hiểu được, độc của hắn là do Hàn Vũ Thiên dùng hỏa diễm kì dị để hóa giải, chứ không phải là do Tô Hạo Nhiên có được bảo vật chữa trị.

"Cuối cùng vẫn là do bọn ta quá xem thường ngươi, chỉ còn cách liều mạng thôi."

Balloon nắm lấy tay của Funman, cảm giác từ tay nàng ta truyền tới chính là lạnh lẽo và kèm theo một chút hoảng sợ.

"Balloon, ngươi không cần phải bi quan như vậy, dù sao hắn chỉ mới là Thánh Tông viên mãn, so với chúng ta là thấp hơn một cấp, toàn lực ứng phó không phải là không thể đánh bại."

Ánh mắt hai người nhìn nhau ấm áp xua tan đi phiền não, Balloon toàn thân bắt đầu nổi lên bong bóng tản ra khắp nơi.

Hàn Vũ Thiên mỉm cười chậm rải phóng xuất ra Băng Cực Tuyết Vực, bong bóng gặp bão tuyết liền hóa thành khối băng mỏng rơi xuống đất rồi vỡ đi.

"Lĩnh vực của ta..."

Balloon không ngờ được Khí Vực bản thân vừa toát ra không lâu, lại bị Hàn Vũ Thiên dễ dàng thổi tan.

Funman cũng phóng ra huyết khí muốn mượn nhờ bão tuyết đưa nó lan tỏa ra khắp nơi, Hàn Vũ Thiên mỉm cười chỉ búng ngón tay liền thấy bão tuyết lại hóa thành hỏa diễm hừng hực.

Huyết khí vừa xuất liền bị hỏa diễm thôn phệ không thể tồn tại nói gì đến lan tỏa, Funman cau mày nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Ngươi tha cho chúng ta một mạng, có được không?"

"Tha? Ngươi lạm sát sinh linh ở Yêu Phú Quốc, còn muốn được tha sao?"

Tô Hạo Thiên phẫn nộ giơ đao lên mắng, Huỳnh Thanh thì thản nhiên nói:

"Tội ác như vậy, còn muốn được tha, mạng những người bị giết ai là kẻ gánh đây?"

Balloon nắm chặt tay Funman nói:

"Ngươi cầu xin cái gì? Nhiệm vụ thất bại thì cũng chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách."

Funman tạt lưỡi một cái do dự nói:

"Nhưng ta không muốn ngươi chết..."

Balloon ngây người sau đó nước mắt lăn dài trên má, sau đó là khóc rống lên nói:

"Ngươi nghĩ ta muốn ngươi chết sao? Funman ta không muốn chết, ta không muốn..."

Funman ôm Balloon vào trong lòng dỗ dành, hắn nhìn Hàn Vũ Thiên giọng cầu khẩn nói:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi tha cho nàng đi, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm."

Hàn Vũ Thiên nhìn mấy vị yêu tộc như hỏi ý kiến bọn họ, ánh mắt vừa nhìn tới ai thì người đó lắc đầu không đồng ý tha.

Funman không vội đợi câu trả lời mà liên tục dỗ dành Balloon đang khóc, một cái bóng lớn phủ lên hai người bọn họ.

Ngước nhìn thì chính là Tọa Ma Họa Tháp phiên bản mô phỏng của Hàn Vũ Thiên, Funman đã không còn kịp phản kháng lập tức nói:

"Minh Hoàng tha mạng, bọn ta chưa muốn chết!"

"Nếu các ngươi bên trong Tọa Ma Họa Tháp trăm năm không chết, thì bản cung chủ sẽ tha mạng cho các ngươi, đây cũng chính là sự trừng phạt của ta đối với hai ngươi."

Âm thanh của Hàn Vũ Thiên vừa dứt thì Tọa Ma Họa Tháp đã nhốt hai người vào trong, hắn đưa tay thu tòa tháp trở về.

Tô Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới gấp giọng nói:

"Vĩnh Dạ Tướng Quân, ngươi sao lại không trực tiếp giết chúng, tự nhiên lại nhốt vào trong tòa tháp là có ý gì?"

"Phải đó, là thế nào?"

Huỳnh Thanh cũng đã tới bên cạnh hỏi, Hàn Vũ Thiên giơ tòa tháp lên nói:

"Ta không muốn bọn chúng chết dễ dàng như vậy, những chuyện chúng đã làm ra cần phải trả giá, tòa tháp này đủ để chúng chịu thống khổ bậc nhất thế gian."

"Chỉ bằng vào một tòa tiểu tháp thì được bao nhiêu thống khổ chứ?"

Lý Phi hừ lạnh có chút không tin lời hắn nói, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngươi vào bên trong trải nghiệm thử một chút không phải sẽ biết sao?"

Lý Phi ánh mắt nhìn qua chỗ khác trốn tránh, dù gì thì tòa tháp trong tay Hàn Vũ Thiên tản ra hắc ám nồng đậm như vậy, nếu không thống khổ thì cũng bị ma khí thôn phệ tinh thần, ai lại ngu mà tự mình đi trải nghiệm.

"Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi nên trở về thế giới của mình rồi."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nhìn Huỳnh Thanh, điệu bộ cười như không cười, Huỳnh Thanh mỉm cười nói:

"Ngươi che giấu một chút sẽ bị lôi kiếp đánh chết sao?"

Hàn Vũ Thiên nhún vai, rồi chợt nhớ ra điều gì liền nói:

"Ta còn cần ngươi giúp một việc."

Huỳnh Thanh nhẹ gật đầu sau đó nắm lấy vai của Hàn Vũ Thiên bay vụt đi, để lại bốn người ngây ngốc không biết phải làm thế nào.

"Chiến trường ở kia còn cần các ngươi đến trợ giúp, ta và Vĩnh Dạ Tướng Quân còn việc khác phải làm."

Âm thanh của Huỳnh Thanh vang lên trong hư không, nhưng thân hình đã sớm bay tới phía xa ngàn dặm.

"Ngươi ở đây không phải sẽ gặp rất nhiều phiền phức à? Sao không liên lạc với thế lực của mình, nhờ họ giúp đỡ?"

Huỳnh Thanh mang theo Hàn Vũ Thiên không nhìn được tò mò hỏi, Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Chuyện này thì không cần thiết, ta tự mình làm vẫn tốt hơn."

Huỳnh Thanh cũng không có nói gì thêm mà đưa Hàn Vũ Thiên ra ngoài khơi, rời khỏi Yêu Phù Quốc hướng về Nam Cương Quốc, Ngự Không Thú thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, đã lưu lại một cổ khí tức không gian khổng lồ, nơi đó chắc chắn là vị trí Nam Cương Quốc tồn tại.

Huỳnh Thanh tu vi Đạo Tổ đã là bá chủ nơi này, tốc độ mấy ngàn dặm một ngày cũng rất bình thường, theo tính toán thì Hàn Vũ Thiên sẽ trở về trong vòng nửa tháng.

Hắn cũng không ngờ việc bắt Funman và Balloon lại diễn ra xuông sẽ như vậy, Hàn Vũ Thiên cứ nghĩ đối phương đã chuẩn bị rất nhiều thứ để đối phó với mình, nhưng mọi thứ lại diễn ra quá dễ dàng đối với hắn.

Nam Cương Quốc, bờ Nam Hải, yêu tộc đại quân bị Cố Thân Giao xóa sổ không còn một ai, chỉ lưa thưa mấy chục cao thủ Thánh Tông còn sót lại.

Đạo Thanh đang được Giáng Châu trị thương hừ lạnh nói:

"Tiêu diệt hơn trăm vạn yêu tộc, ta đây cũng bắt chúng nợ máu trả bằng máu, Mộc Bích động thủ đi."

Mộc Bích bước ra chiếc ô trong tay bung ra rồi xoay tròn giữa không trung, từ bên trong ô lại tỏa ra hồng quan nhàn nhạt.

"Hồng Nhuận Nhuốm Máu, Tương Tư Đoạn Trường!"

Hồng quang như là vạn tiễn giáng xuống nhân tộc đang bị vây khốn với càn khôn tráo của Hạ Hoàng Nghĩa, chỉ trong một chốc đã có mấy vạn nhân tộc bỏ mạng dưới hồng quang.

Không gian nứt ra lại có một thanh phi kiếm đánh bật chiếc ô ra ngoài, từ trong đó bước ra một thanh niên mi tâm là hình một thanh kiếm, con ngươi bên trái đồng dạng là hình một thanh tử sắc trường kiếm.

"Kẻ đến là ai?"

Mộc Bích thấy binh khí cảnh giới Tông Khí bị đánh bay liền kinh ngạc, phải biết ở đây không có ai đủ khả năng đánh bật nó dễ dàng như vậy.

Hàn Vũ Thanh sau lần liều mạng kia đã thức tỉnh được cái gọi là Đạo Nhãn Kiếm Ý và Kiếm Tâm.

Đạo Nhãn Kiếm Ý giúp bản thân hắn cảm nhận kiếm ý càng thêm nhạy bén, Kiếm Tâm giúp hắn vung đòn vững chắc và sắc bén.

Phi kiếm trở về lượn quanh Hàn Vũ Thanh như là chiến sủng mừng rỡ gặp được chủ nhân, hắn hai ngón tay nâng cao lên giữa không trung chậm rãi nói:

"Vạn Kiếm Quy Nhất."

Kiếm Vực phóng ra kiếm khí hội tụ thành hàng vạn trường kiếm, kiếm lại hội tụ cùng một chỗ hóa thành một kiếm đơn giản, Vạn Kiếm Quy Nhất lần này không còn hình thái vạn trượng, mà chỉ nhìn giống trường kiếm bình thường.

Hàn Vũ Thanh điểm tới hướng của Mộc Bích, trường kiếm phi tới tốc độ kinh người cắt xé không gian xung quanh.

"Nhất Trọng, Khai Chùy!"

Đạo Thanh một tay nắm Cửu Trọng Chùy đập xuống trường kiếm, tay còn lại ôm eo Mộc Bích quăng về phía sau.

Chùy này nặng hơn chục vạn cân nện vào trường kiếm lại không có chút biến hóa nào, Đạo Thanh hừ lạnh cánh tay dồn lực ép mạnh cũng đã đánh tan trường kiếm, nhưng tay của hắn cũng truyền tới vài đợt run run.

Đạo Thanh vừa ngước nhìn thì một thanh lam kiếm lao đến, cũng may hắn kịp thời dùng chùy ngăn giữa thân chỉ là bị đẩy lùi về sau.

Nhưng phía sau lại có một bóng người xuất hiện, bàn tay như kiếm hướng tới cổ của Đạo Thanh mà trảm.

"Đại ca!"

Năm vị yêu thánh không kịp phản ứng đã thất thanh kêu lớn, một cái rễ cây quấn lấy chân của Đạo Thanh kéo xuống phía dưới, một trảm này của Hàn Vũ Thanh trực tiếp chém vào hư không, kiếm khí bay xa chém đôi mấy tòa núi mới ngừng lại.

Giáng Châu cũng may luôn trong tình huống đề phòng đã âm thầm chuẩn bị rễ cây cứu giúp, nàng dù có chuẩn bị cũng suýt nữa không so kịp với tốc độ ra đòn của Hàn Vũ Thanh.

Hàn Vũ Thanh không có vẻ gì là bất đắc dĩ mà đưa tay nắm chuôi kiếm, vốn là một chọi bảy, cơ hội tạo ra thương thế trên người bất kì kẻ nào trong bảy kẻ ở đây, cũng là khó khăn muôn phần.