Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 232: Tiểu Bảo xuất thủ



Hàn Vũ Thanh nắm chặt chuôi kiếm không phải là chuẩn bị cho chiến đấu, hắn dùng kiếm rạch vào không gian rồi trốn ở bên trong.

Bản thân không thể lấy một địch bảy thì chỉ còn cách kéo dài thời gian, Đạo Thanh đặt búa trên mặt đất cau mày nói:

"Xuất hiện khí thế ngút trời, rồi lại đột nhiên biến mất không chút tung tích, ý gì đây?"

Mộc Bích hơi trầm ngâm một chút nói:

"Đại ca, không lẽ là viện quân của nhân tộc sao? Muội thấy hắn ta chưa từng xuất hiện ở trên chiến trường."

Đạo Thanh nghe thấy lời này cũng không có sai thì thấp giọng nói:

"Vậy là hắn muốn câu kéo thời gian, chúng ta phải mau chóng giải quyết chuyện ở chỗ này."

Trí Phong một mực yên lặng bổng nhiên cất giọng nói:

"Không, chúng ta cần phải chậm rải chờ đợi viện quân của nhân tộc."

"Vì sao?"

"Ý gì?"

Sáu vị yêu thánh cùng lúc đưa mắt nhìn tới lão thất, Trí Phong dựa vào một tảng đá nói:

"Đệ sắp tiến hóa rồi."

Lời này làm cho sáu vị khác ánh mắt bừng tĩnh, Đa Cách mỉm cười nói:

"Đợi, tất nhiên phải đợi, lão thất cho chúng ta một cái yên tâm rồi, thì còn gì mà không đợi, ha ha ha ha."

Những vị yêu thánh còn lại cũng đồng loạt gật đầu, Đạo Thanh nhìn nhân tộc bị càn khôn tráo vây khốn nói:

"Đa Cách, tới ngươi động thủ."

Đa Cách tay cầm lưỡi hái gác trên vai bước về phía nhân tộc nói:

"Đại ca hạ lệnh, đệ sao phụ lòng được, Độc Tán Hoàng Tuyền."

Lưỡi hái liên tục xoay tròn tạo ra sương đen thổi tới phía nhân tộc, khí độc này còn cường đại hơn của Cố Mạch và Phùng Càn Dương.

Không gian lại nứt ra một thanh phi kiếm lao ra đánh bay Đa Cách, độc khí cũng không còn người duy trì liền tiêu tan nhanh chóng.

"Lại là ngươi?"

Đa Cách tức giận nhìn vùng không gian đang khép lại, Đạo Thanh híp mắt lại nói:

"Xem ra hắn đến để bảo vệ những nhân tộc này, không cần tấn công nữa, chờ đợi đi."

Đa Cách còn định động thủ lại bị đại ca ngăn lại, Đại Lục Thất Yêu Thánh ngồi tụ lại một chỗ khôi phục pháp lực đã tiêu hao khi giao đấu với Cố Thân Giao.

Hàn Diệp độ kiếp thành cũng là một vị Thánh Tông sơ kỳ mở ra Khí Vực, nhưng hiện tại lại đối đầu với kẻ thù mạnh như thất yêu thánh, hắn đột phá tới Thánh Tông cũng không có sức phản kháng, phá đi càn khôn tráo trước mắt còn không được, nói gì đến đánh bại đối phương đây.

"Gia gia..."

Hàn Diệp ở bên trong thấy Hàn Vũ Thanh bên ngoài ngăn trở công kích của kẻ địch, thì vô cùng bất an.

Vạn Niên Cung, Tiểu Bảo ngồi ở chủ tọa nhận được tình báo phía Nam Hải thì vô cùng kinh hãi nói:

"Toàn bộ bị bắt thật sao?"

Hắn vẫn không tin được mà nhìn đệ tử truyền tin hỏi lại lần nữa, đệ tử truyền tin cũng là mặt đầy sợ hãi nói:

"Bọn chúng chỉ có bảy người, nhưng lại chia phối toàn bộ chiến trường, đại cung phụng không tin có thể phái người khác tới thăm dò."

Tiểu Bạo sắc mặt âm trầm, mọi chuyện đã vào đúng tuyến độ, chỉ vì bảy tên yêu tộc đã làm lệch quỹ đạo tất cả mọi thứ.

"Phó cung chủ là không gian tu sĩ, ngươi đến ra hiệu cho ông ấy trở về."

Đệ tử truyền tin nghe vậy đôi mắt rưng rưng cúi đầu nói:

Những quản sự còn sót lại trong chính điện toàn thân ngây ngốc, Tiểu Bảo đứng dậy khỏi ghế trừng lớn mắt nói:

"Không thể nào! Phó cung chủ không đánh lại cũng sẽ có thể chạy thoát, ngươi lừa ai chứ?"

Đệ tử truyền tin nước mắt lăn dài cố nén cảm xúc nói:

"Phó cung chủ hiến tế bản thân đổi lấy sức mạnh bảo vệ Vạn Niên Cung đến hơi thở cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn không thể..."

Tiểu Bảo ngã lưng xuống bảo tọa không kiềm chế được sát khí, Giao lão là một trong những thân tín quan trọng của chủ nhân, cứ như vậy bị người ta giết đi.

Nếu chủ nhân biết được ắt hẳn sẽ rơi vào giận dữ không ai ngăn cản được, Tiểu Bảo thở dốc nói:

"Truyền lệnh của ta, phong bế toàn bộ Vạn Niên Cung, không ai được phép rời khỏi."

"Đại cung phụng! Ngài không được bế quan, những người Vạn Niên Cung bị bắt ở Nam Hải thì sao?"

Mấy vị quản sự trong chính điện không nhịn được nữa mà nói, Tiểu Bảo tâm tình không tốt vẫn cố trấn an bọn họ nói:

"Các ngươi tới cũng chỉ khiến nhiều người chết hơn mà thôi, không nghe hắn nói họ là bị bắt chứ không phải giết chóc nhân tộc à?"

<!-- PC_Midle1 -->

Các quản sự trong điện muốn nói thêm gì đó, nhưng Tiểu Bảo lại ngắt lời nói:

"Bế quan, ta sẽ tìm cách đưa bọn họ trở về an toàn, không cần lo lắng."

Tiểu Bảo không còn cách nào cũng chỉ đành chấn an bọn họ bằng lời nói này mà thôi, quản sự cũng là những người theo chân Vạn Niên Cung đã lâu, nếu họ thực sự nổi lên ý định liều mạng thì ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản được.

Đại cung phụng đã cho mấy quản sự một cái yên tâm, họ cũng không khó dễ ôm quyền thi lễ rời khỏi chính điện, là quản sự họ biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói, những đệ tử tạm thời không cần được biết.

"Chủ nhân, ta cũng không biết bản thân nên làm thế nào đây?"

Tiểu Bảo có khả năng tiêu diệt hai vị Chuẩn Đạo, nhưng lại không có khả năng tiêu diệt bảy vị, hậu chiêu mà Hàn Vũ Thiên lưu lại vẫn là không đủ, mọi thứ suy cho cũng thì chính là thực lực không đủ.

Bảy ngày đã trôi qua, phía Nam Hải thì mấy vị yêu thánh cứ một ngày lại sẽ xuất ra một lần công kích để tấn công nhân tộc, Hàn Vũ Thanh cũng phải chật vật ngăn trở sau đó trốn tránh, nếu ở Nam Cương Quốc không còn ai có thể giúp họ thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.

"Lão thất, đã bảy ngày rồi vẫn không có một chút động tĩnh nào, không lẽ kẻ đó chỉ có một mình, đang cố câu kéo thời gian của chúng ta thôi?"

Châm Nghị bộ dáng chán nản ngước nhìn Trí Phong hỏi, bọn họ thay phiên nhau công kích lại không thấy có thay đổi gì, vẫn như cũ là Hàn Vũ Thanh từ không gian bay ra ngăn cản công kích rồi lại trốn tránh.

Trí Phong rút đao ra khỏi vỏ hướng về phía không gian bổ ra một đao, huyết quang phóng ra trảm vào vùng không gian kia, chỉ thấy một bóng người bay ra ngoài, Hàn Vũ Thanh không ngờ đối phương lại biết được vị trí của mình ôm ngực nhìn lại.

"Ngươi trốn đã bảy ngày rồi, giờ cũng nên lộ diện nói rõ cho ta biết."

Trí Phong bay lên nhìn Hàn Vũ Thanh trong mắt cũng đã có một chút không vui, Hàn Vũ Thanh ôm ngực khóe môi có một vết máu khó hiểu nói:

"Nói rõ chuyện gì?"

"Viện quân của các ngươi có thực sự đang đến đây, hay ngươi chỉ đang làm trò để câu kéo thời gian của bọn ta, nếu thành thật thì ta sẽ cho ngươi sống thêm một khoảng thời gian."

Hàn Vũ Thanh trong đầu nhảy số cũng rất nhanh liền cất giọng nói:

"Viện quân thì có, nhưng ta nghĩ các ngươi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi đâu, dù hiện tại giết chết bọn ta, thì khi bọn họ đến vẫn sẽ tìm ra được tung tích của đám yêu tộc các ngươi, đến lúc đó sẽ tới lượt các ngươi chịu chết."

"Làm cá trong chậu, lại còn lớn giọng quá nhỉ?"

Châm Nghị thuấn di xuất hiện bên trái của Hàn Vũ Thanh, một cước nhắm tới sườn trái mà đá tới, hắn phản xa mau lẹ một kiếm ngăn lại.

Hàn Vũ Thanh ngoại trừ Trí Phong và Đạo Thanh ra thì không có sợ ai trong thất yêu thánh, dù sao tu vi đã gần tiến vào Chuẩn Đạo, càng chiến đấu với họ thì cơ hội đột phá của hắn càng cao.

"Thập Bát Huyễn Tốc, Cước Ảnh."

Châm Nghị hóa thành mười tám đạo thân ảnh kim sắc bao vây lấy Hàn Vũ Thanh, mỗi một đạo ảo ảnh đều là bộ dáng ra đòn trông không khác gì chân thân.

Mắt trái của hắn lóe ra tử quang dò xét từng đạo thân ảnh, đột nhiên cảm nhận được sự sắc bén từ bên dưới, Hàn Vũ Thanh hướng xuống dưới mà đâm tới một kiếm.

Quả nhiên mũi kiếm và mũi giày của hắn và Châm Nghị va chạm vào nhau, Châm Nghị nhướng mày có chút kinh ngạc nói:

"Ngươi lại phân biệt được vị trí ra đòn của ta?"

Hàn Vũ Thanh xoay người lui về sau thản nhiên nói:

"Ảo ảnh sẽ không có sát khí, nhưng bản thể thì nhất định sẽ có."

Châm Nghị hơi vuốt ngược mái tóc về phía sau cười nói:

"Quả nhiên là ta có sơ hở, người trẻ tuổi cũng không nên quá đắc ý, Huyễn Thiên Thông Chi Trận!"

Sau lưng Châm Nghị lộ ra hư ảnh một con thỏ kim sắc, nó đang tản ra kim quang chói lọi hóa xung quanh vạn dặm thành huyễn trận.

Châm Nghị ở trong huyễn trận kim quang lại thoát ẩn thoát hiện, hư mà như thật, thật mà như ảo làm cho Hàn Vũ Thanh càng thêm ngưng trọng.

"Huyễn trận của Châm Nghị, kể cả đại ca cũng phải dùng ra thất kỹ của Cửu Trọng Chùy mới có thể phá được, không biết kẻ kia có cản được trận này?"

Mộc Bích mỉm cười nhìn không gian xung quanh đã bị kim quang bao trùm.

Châm Nghị một cước đá vào lưng của Hàn Vũ Thanh làm hắn lăn về phía trước, còn chưa kịp ngã đã bị Châm Nghị bắt được hai vai, đầu gối hướng đến bụng mà thục lên.

Hàn Vũ Thanh lui về sau kiếm trong tay lại hóa thành năm thanh, bắt đầu xoay quanh hắn tạo thành kiếm thuẫn.

"Ha ha ha, chống cự vô ích, Liên Cước Oanh Tạt!"

Châm Nghị liên tục tung cước vào kiếm thuẫn không ngừng, thân ảnh ẩn hiện liên tiếp ra đòn nhanh đến mức Đạo Nhãn Kiếm Ý không bắt kịp sự sắc bén trong không gian.

Kiếm thuẫn đã bắt đầu xuất hiện từng vết rách làm cho Hàn Vũ Thanh không còn thời gian suy đoán, hắn nâng kiếm màu sắc từ lam chuyển sang tử hồn.

"Kiếm Hồn Uy Trấn!"

Linh hồn lực lượng tản ra trường kiếm tử sắc ghim xuống mặt đất, tạo thanh hồn khí thổi bay Châm Nghị ra ngoài trăm trượng.

"Kiếm hồn? Ngươi không nhắm vào được thân thể liền chuyển sang linh hồn công kích, hay cho một nhân tộc anh tài xuất chúng."

Châm Nghị vuốt nhẹ mái tóc đôi mắt từ màu nâu cũng hóa thành kim sắc, lần này thực sự đã trở thành thuấn di chân chính, mỗi một lần công kích đều làm cho kiếm hồn của Hàn Vũ Thanh rung lên.

"Cứ phòng thủ không phải là kế lâu dài, Lưỡng Cực Chi Kiếm, Bạo Vũ!"

Hàn Vũ Thanh điểm lên hồn kiếm đang ghim trên đất, chỉ thấy một nửa lưỡi kiếm lại chuyển về trạng thái màu lam.

Trường kiếm bay bỏng lại phân thành hàng ngàn thanh kiếm, Hàn Vũ Thanh vung tay liền thấy trường kiếm phóng ra khắp nơi công kích loạn xạ.

"Mặt của ta!"

Châm Nghị ở cách đó chục trượng đã bị một thanh kiếm vô tình lướt trúng mặt, ở ngay má phải xuất hiện một vết máu dài.

"Ta sử dụng biết bao nhiêu thảo dược dưỡng nhan mới có được khuôn mặt này, thằng nhãi con chịu chết cho ta! Huyễn Ảnh Thố Chân Thân!"

Châm Nghị bạo nộ toàn thân phát ra kim quang chói sáng như mặt trời, hóa thành một con kim thố trăm trượng.

Bình thường Châm Nghị đã là đệ nhất trong lĩnh vực tốc độ, sau khi biến thành bản thể Huyễn Ảnh Thố thì tốc độ lại càng tăng lên gấp mấy trăm lần.

Hàn Vũ Thanh còn chưa kịp phản ứng thì một cước đã đá hắn khảm vào mặt đất, chờ đợi hắn là hàng vạn công kích được vung đòn với tốc độ thuấn di.

"Hồng Nhuận Nhuốm Máu, Tương Tư Đoạn Trường!"

Mộc Bích tận dụng cơ hội này mà nhắm vào một đám nhân tộc còn bị nhốt, hồng quang nhàn nhạt lại giáng xuống bên dưới mấy trăm vạn nhân tộc.

"Băng Hoàng Khiếu Thiên!"

"Hỏa Long Chi Nộ!"

"Tử Vong Ngưng Vọng!"

"Xà Nhãn Thiên Thê!"

"Huyết Lôi Bạo Liệt!"

"Kim Lôi Thâm Hải!"

Hàn Diệp, Tiêu Hạo, Phùng Càn Dương, Cố Mạch, Cao Tùng Bách và Hồ Niên liên thủ ngăn cản hồng quang số đang đánh xuống.

"Còn thở thì còn phản kháng, không nên khuất phục trước đám yêu tộc này!"

Cao Tùng Bách chật vật ngăn cản cũng đã lấy lại nhiệt huyết ban đầu, trước đó trông thấy Hàn Vũ Thanh bảy ngày ngăn công kích, đã làm lão có ý chí trở lại, quyết định tử chiến với yêu tộc đến cùng.

"Bây giờ lại phản kháng à?"

Mộc Bích có chút kinh ngạc nhìn đám nhân tộc vốn đang uể oải chờ chết, đột nhiên lấy lại tinh thần không còn sợ hãi.

Sắc mặt của nàng trầm xuống nhìn đến Đa Cách nói:

"Giết hắn đi, xem thử chúng còn dám phản kháng."

Đa Cách khởi động cổ vác lấy lưỡi hái lao đến chỗ Châm Nghị.

Hàn Vũ Thanh tứ chi méo mó, xương sườn cũng bị gãy toàn bộ, Châm Nghị ra tay quả thật không một chút lưu tình.

Đôi mắt mờ nhạt của Hàn Vũ Thanh thấy phía xa có một bóng người đang vọt tới, hắn cũng chỉ biết nhắm mắt đợi chờ cái chết.

Đa Cách bay tới lưỡi hái nâng lên nhắm đến thủ cấp của Hàn Vũ Thanh mà chém xuống, mọi chuyện gần như đã kết thúc.

"Vạn Niên Thần Quang!"

Trên trời giáng xuống cửu thải quang trụ đánh bay hai vị yêu thánh, hai người bị đánh trúng thì phun máu thụ thương.

Cột sáng cửu thải lại bước ra một tiểu hài tử sắc mặt kiêu ngạo, Đạo Thanh cau mày nói:

"Tiểu hài đồng?"

"Ngươi... ngươi cuối cũng đã chịu xuất thủ."

Hàn Vũ Thanh hai mắt mở ra thấy được đứa trẻ rất quen, Tiểu Bảo nhìn Hàn Vũ Thanh thở dài nói:

"Là ta không tính toán kĩ mọi chuyện, khiến ngươi chịu khổ rồi."

Tiểu Bảo lật tay cửu thải quang sắc bám lên người Hàn Vũ Thanh, cơ thể hắn đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khôi phục lại.

"Lại một tên tìm chết?"

Hạ Hoàng Nghĩa lấy trường kích tỏ vẻ nghiêm trọng đứng cùng chỗ với Châm Nghị và Đa Cách.

Một đòn đả thương được hai vị yêu thánh không phải dạng tầm thường, Chuẩn Đạo đả thương được nhau đã rất hiếm, chỉ có thể nói thực lực của đứa trẻ này ngang với Đạo Thanh.

"Tránh ra."

Đạo Thanh từ phía sau bước lên vẻ mặt tràn đầy thích thú, tay nâng lên Cửu Trọng Chùy hướng Tiểu Bảo nhảy lên bổ tới.

Tiểu Bảo vẫn đứng chấp tay sau lưng không vội ngăn cản một chùy, từ không trung lại giáng xuống một đoàn bạch quang, chùy của Đạo Thanh bổ lên bạch quang lại bị bay ra ngoài.

Cửu Trọng Chùy nặng mấy chục vạn cân nện lên bạch quang lại bị đánh bay ra khỏi tay của Đạo Thanh, từ trước tới giờ người làm được chuyện này chỉ có yêu hoàng và Trí Phong.

Bạch quang tiêu tán hiện ra hình dáng Vạn Niên Bảo Tọa, nếu như Cửu Trọng Chùy nặng mấy chục vạn cân thì Vạn Niên Bảo Tọa này nặng đến hai trăm vạn cân.

Thứ này được rèn từ các loại bảo thạch hiếm, sức nặng của nó không vũ khí nào so sánh được, chỉ khi rơi vào tay Hàn Vũ Thiên thì nó sẽ nhẹ còn vài trăm cân.

Vạn Niên Bảo Tọa hóa thành một trường thương màu trắng, đây là hình thái vũ khí của bản thể Tiểu Bảo.

"Ngươi là người thứ ba có thể làm Cửu Trọng Chùy rơi khỏi tay ta, ta thực sự rất thưởng thức cây trường thương đó."

Đạo Thanh chậm rãi quay về nhặt lại Cửu Trọng Chùy lên, hắn toàn thân bộc phát khí tức nặng nề như núi.

Bờm được cột gọn lại xù lên theo khí tức phát ra, Đạo Thanh một tay nâng lên Cửu Trọng Chùy hô lớn:

"Nhất Trọng Khai Chùy!"

Cửu Trọng Chùy hóa to ngàn trượng lần nữa nện xuống Tiểu Bảo nhỏ bé như một con kiến.