Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 1



Màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu sáng cảnh đêm nơi thành thị. Nhưng đối với những người vất vả đi làm cả ngày mà nói, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.

Trước cửa quán bar, từng chiếc xe thể thao phóng vụt qua, những chàng trai ăn mặc sành điệu lần lượt đi vào.

Thương Sấu, bé hamster nho nhỏ đang vững vàng ghé vào thân cây bên đường đối diện, trừng mắt nhìn quán bar tối trước mặt, buồn rầu liếm móng vuốt, lâu lâu vươn lưỡi chải lông trên thân.

Thật ra cậu không phải hamster bình thường, mà là linh chuột mới biết hóa thành hình người. Mỗi con chuột trong tộc, sau khi biến thành người đều phải đi tìm ân chủ, hoàn thành nhiệm vụ báo ân mới có thể tiếp tục tu luyện.

Nhiệm vụ này thật ra rất dễ hoàn thành, mỗi hamster đều có một ân chủ riêng, giữa hai người sẽ có cảm ứng. Chỉ cần tìm được người kia, rồi thực hiện một nguyện vọng của người đó là được. Nhưng mà, trưởng bối trong tộc nói rằng, nhân loại càng ngày càng ít tin tưởng người khác, thậm chí có vài người tham lam vô độ, nên bọn họ thường giấu kín thân phận bản thân. Nhiệm vụ cũng càng lúc càng khó làm.

Hồi trước Thương Sấu vẫn luôn ngốc trên núi, mấy ngày gần đây mới hóa hình. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu xuống núi vào thành phố. Cảm ứng được ân chủ đang ở trong quán bar, nên giờ cậu tạm nấp sau cây đại thụ để quan sát tình hình.

Hamster nho nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, đôi tai như hai nửa vòng tròn bé xíu, cái mũi hồng phấn nộn, đôi mắt đen láy trong veo, cả người lông xù màu trắng, trông y chang một quả cầu trắng, cực kỳ đáng yêu.

Đợi đến khi đã quan sát đủ, Thương Sấu mắt sáng ngời, như nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu cắn tán lá, chậm rãi giấu bản thân đi.

……

Một lát sau, một bóng người từ sau gốc cây bước ra. Người này tầm mười bảy tám tuổi, tóc đen hơi xù, ngũ quan tinh xảo, mặt mũi trắng nõn như bánh bao, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước, cực kỳ linh động.

Một thiếu niên trông thanh thuần như vậy, khiến người ta tò mò muốn biết đây là tiểu thiếu gia nhà ai, sao lại mặc tây trang nghiêm túc đứng trước cửa quán bar, một nơi nổi tiếng dành cho gay.

Liên tục có người qua đường nhìn ngó cậu vài lần, đứng ở xa chỉ trỏ phỏng đoán. Thương Sấu ngơ ngác nhìn bọn họ, rồi cúi đầu nhìn quần áo bản thân đang mặc. Bình thường mà ta!

Nhiều người vào quán bar đều mặc vậy mà, cậu nhìn kỹ lắm rồi mới biến ra đó.

Mặc kệ ánh mắt quái dị của người khác, Thương Sấu sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang đi vào quán bar.

Quán bar này khá là xa hoa, không có âm nhạc ồn ào, mà là giai điệu nhẹ nhàng mơ màng, dưới ánh đèn mờ nhạt tạo thành không khí ái muội. Những chàng trai lắc lư ca hát trên sân khấu, vài người lặng lẽ uống rượu tìm con mồi, hoặc im lặng ngồi ở chỗ tối quan sát…

Phong Dật đang ngồi trong góc quán, thần sắc lười biếng, môi mỏng khẽ nhấc, tạo cảm giác cười như không cười. Anh thoải mái dựa lưng vào sô pha, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng lắc ly rượu trên tay, thờ ơ nhìn lướt quán bar.

Khi Thương Sấu đột nhiên xuất hiện, hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người.

Một thiếu niên thân hình mảnh khảnh nhưng lại mặc bộ tây trang rộng thùng thình, trông cứ như trẻ con trộm mặc quần áo người lớn chạy tới quán bar. Ánh mắt của cậu rất có thần, lấp lánh trong veo, khí chất ngây thơ, đứng trong bầu không khí ái muội này, khiến người ta có cảm giác tội lỗi muốn xâm phạm.

Phong Dật cà lơ phất phơ, cũng bất giác ngồi thẳng lên.

Thương Sấu đi vào tới mới phát hiện trong này còn nhiều người hơn cậu tưởng. Hơn nữa ánh đèn lờ mờ, tốp năm tốp ba người ngồi cùng nhau, cậu không biết ân chủ của mình đang ở đâu.

Như gặp phải điều gì khó khăn, gương mặt bánh bao nhỏ hơi phồng lên, bộ dáng đáng yêu khiến người ta chỉ muốn nhào lên xoa nắn.

Thương Sấu nhìn quanh một lát vẫn chẳng thấy gì, không khỏi buồn bực xoa mặt.

“Muốn uống một ly không?”

Đột nhiên, một giọng nam vang lên, ngay sau đó một ly rượu xuất hiện trước mặt cậu.

Thương Sấu ngẩng mặt lên nhìn, lạ hoắc, đáy mắt mang theo cảm xúc gì đó làm cậu khó chịu. Cho nên cậu lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Giọng nói của cậu tuy lãnh đạm nhưng thanh âm mềm mại như mèo nhỏ, làm hắn không tự giác nuốt nước bọt. Nhìn đôi mắt này xem, sáng sủa đến mức khiến lòng người phát ngứa.

Hắn chịu không nổi bèn dán lại gần, duỗi tay giữ chặt eo Thương Sấu, giọng nói mang theo ý cười đen tối: “Tâm tình không tốt à? Muốn đi với anh không, anh chỉ cho…”

Tuy không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng Thương Sấu ghét người này đụng chạm. Cậu nhíu mày, vừa định động tay thì nhớ lời trưởng lão đã nói không được dùng phép thuật trước mặt người khác, chỉ có thể dứt khoát mở miệng: “Không đi, buông tôi ra…”

Chỉ bằng sức lực, Thương Sấu không thể thoát khỏi tay tên này, ngược lại càng khiến hắn dùng sức muốn kéo cậu vào lòng.

Trong lúc cậu đang bực mình, một bàn tay thon dài xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay dâm dê đó ném ra. Cùng lúc đó, một cái ôm ấm áp bao trùm Thương Sấu.

Thương Sấu hơi hoảng, đang định đẩy người này ra, lại bị cảm ứng dao động khiến cậu giật mình. Ân chủ của mình tới rồi.

“Đối đãi với tiểu mỹ nhân phải ga lăng một chút chứ.” ý cười trầm thấp vang lên, lành lạnh.

Phong Dật giữ nguyên bộ dáng cười cợt, nhưng đáy mắt lạnh lẽo khiến hắn ta ngây ngẩn.

Hắn ta chật vật liếc Phong Dật một cái. Phong Dật ở chỗ này là một người “nổi tiếng”. Hắn không thể trêu vào, chỉ đành tức giận trong im lặng rồi xoay người rời đi.

Phong Dật lúc này mới cúi đầu nhìn người trong ngực. Cậu thiếu niên đang nắm chặt áo anh, cứ như sợ anh chạy mất.

Phong Dật không khỏi buồn cười, cúi người nói nhỏ bên tai ai đó, “Sao mà nắm chặt thế?”. Truyện Đoản Văn

Giọng nói rầu rĩ mang theo ý cười, hơi nóng phả lên vành tai cùng cổ, tạo thành cảm giác tê dại, có vẻ thân mật lại ái muội.

Nhưng Thương Sấu không hiểu mấy cái này, chỉ cảm thấy hết hồn và ngứa. Cậu vội vàng giơ tay che lỗ tai, ngốc ngốc trợn mắt nhìn anh.

Phong Dật đang thả thính thì thấy đôi mắt to tròn ngây thơ, ý cười ngả ngớn chậm rãi biến mất.

Thật ra ban đầu anh tiếp cận thiếu niên có mang chút tâm tư riêng. Nhưng đến lúc mặt đối mặt, thật sự là không hạ thủ được. Anh đảm bảo, cậu chàng không biết quán bar này chuyên dùng làm gì, chắc là ham chơi nên chạy vào.

“Bỏ đi.” Phong Dật bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Thương Sấu xoay người rời đi