Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 2



Chờ đến khi đem người đang phát ngốc này ra ngoài quán bar, Phong Dật bỏ một tay vào túi, lười nhác nói: “Về đi, đây không phải chỗ để chơi.” Nghĩ tới gì đó, anh buồn cười bổ sung, “Cũng đừng lén mặc đồ người lớn nữa.”

Thương Sấu vội phản ứng lại: “Tôi không lén lút lấy đồ của ai cả!”. Thấy Phong Dật muốn rời đi, cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần. Vất vả lắm mới tìm được đối tượng báo ân, còn chưa biết đối phương có nguyện vọng gì, cậu tuyệt đối không để anh ta đi mất.

“Khoan đã, từ từ!”

Thấy Phong Dật nhìn lại, Thương Sấu hơi hoảng nắm chặt áo mình: “À ừm, anh…”

Trưởng lão từng nói, nếu trực tiếp nói rằng mình tới để giúp người ta thực hiện nguyện vọng sẽ bị nghi ngờ, nên trước mắt cậu phải chậm rãi quan sát.

Nghĩ xong, Thương Sấu cúi đầu mở miệng, giọng nói mềm mại có chút khẩn trương: “Tôi, tôi không có chỗ nào có thể đi. Nên là, anh có thể cho tôi ở nhà anh một đêm không?”

Giọng Cậu càng nói càng nhỏ, nhưng Phong Dật vẫn nghe được hết. Đây là đang ăn vạ à?

Phong Dật đột nhiên cảm thấy, hình như tối nay mình đã tự rước lấy phiền toái. Một mỹ nam chỉ nhìn chứ không thể ăn, anh mang về nhà làm gì?

Thương Sấu thấy anh im lặng không trả lời, vội vàng ngẩng đầu: “Tôi, tôi ngoan lắm. Tôi bảo đảm!”

Trầm mặc một lát, Phong Dật thừa nhận, nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước này, anh không khỏi mềm lòng.

Anh chịu thua, “Được rồi, coi như mình làm người tốt một hôm.” Môi mỏng hơi gợi lên, nụ cười của anh có chút ý vị sâu xa, “Nếu cậu không sợ, thì đến nhà tôi qua đêm đi.”

“Tốt quá tốt quá.” Thương Sấu không nghĩ nhiều, mục đích đã đạt được, lập tức gật đầu liên tục, tươi cười khoe hàm răng trắng, “Chào anh, tôi tên Thương Sấu.”

“Phong Dật.” Phong Dật nói tên bản thân, nhịn không được lắc đầu, tên nhóc này chẳng có tí ý thức phòng bị nào. Không biết là bảo bối nhà ai, mà được bảo hộ đến ngây ngô như vậy. Anh giơ tay xoa mái tóc xù của cậu, thật mềm mại, sờ sướng như mình nghĩ.

Dọc đường về nhà, Thương Sấu thường lén nhìn Phong Dật một cái. Đây chính là đối tượng báo ân định mệnh của mình nè. Cậu muốn mau mau trợ giúp ân chủ thực hiện nguyện vọng, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!

……

Thương Sấu đi theo Phong Dật về nhà của anh, là một biệt thự độc lập. Phong Dật hôm nay đi làm cả ngày, buổi tối tính thả lỏng một chút, nhưng lại gặp Thương Sấu, cho nên không còn nhiều tinh lực làm gì thêm.

Sắp xếp xong phòng ngủ cho Thương Sấu, anh đi ngủ luôn.

Còn Thương Sấu cuộn mình trong chăn, cắn móng tay tự hỏi một vấn đề nghiêm túc. Cậu không thể ăn vạ mãi trong nhà ân chủ, phải làm sao để được ở lại đây?

Nghĩ một lúc, đột nhiên thông não, Thương Sấu lập tức xoay người lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những điểm cần chú ý làm nhật ký quan sát ân chủ, xong việc mới nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ trải khắp phòng, Phong Dật ngáp một cái dần tỉnh táo lại. Một lúc sau mới nhớ, hình như đêm qua mình tự dưng nổi hứng mang một thiếu niên về nhà?

Anh lật chăn đứng dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi tới phòng ngủ cho khách, phát hiện chăn gối đã được gấp lại đàng hoàng, trong phòng không một bóng người.

Đã đi rồi?

Phong Dật nhíu mày, chậm rãi đi xuống lầu dưới. Vừa ngồi xuống cầm bánh mì cùng sữa bò chuẩn bị ăn thì giật mình.

Trên bàn ăn đối diện anh, có một con hamster lông trắng lớn bằng bàn tay đang tròn mắt đen láy nhìn anh.

“Lạch cạch”, bánh mì trên tay rớt xuống đĩa. Sao trong nhà anh lại xuất hiện cái con này?

Trong lúc ngu người suy nghĩ, một tờ giấy trên bàn trà lọt vào mắt anh.

“Cảm ơn anh đã cho tôi ngủ ké một đêm, giờ tôi phải ra ngoài tìm phòng ở đây. Ngoài ra trong khoảng thời gian này, tôi không thể mang theo tiểu đồng bọn, đành phải nhờ vả anh tạm nuôi một thời gian. Anh yên tâm, nó và tôi đều ngoan ngoãn như nhau ~(≧▽≦)/~. Xin anh đó, tôi sẽ sớm đến đón nó.”

Nhìn hình vẽ tươi cười cuối tờ giấy, Phong Dật dường như có thể tưởng tượng ra một gương mặt đáng yêu với đôi mắt to lấp lánh chắp tay cung kính nhờ cậy anh.

Phong Dật bật cười, “Nhóc này, sao lại tin tưởng mình sẽ nhận lời nuôi nó…”

Cất tờ giấy, anh quay lại bàn ăn, nhìn con hamster nhỏ đang ngồi trên bàn. Cái mũi phấn nộn, đôi mắt đen láy, toàn thân lông tơ màu trắng trông như Tiểu Bạch Cầu.

Thấy Tiểu Bạch Cầu nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình, Phong Dật nhướng mày, “Muốn ăn à?”

Nói xong anh liền cảm thấy bản thân có chút buồn cười, sao mình lại nói chuyện với một con hamster.

Không ngờ hamster nhỏ nghiêng đầu đáng yêu, từ xa sột soạt bò lại gần, ngồi xổm trước mặt, chớp mắt to nhìn anh.

Phong Dật trợn mắt há hốc mồm. Ôi trời, đôi mắt hai đứa giống nhau quá, đen láy đầy linh tính, chưa kể nó cứ như hiểu anh đã nói gì.

Nhìn vào mắt Thương Sấu sẽ làm anh mềm lòng, hamster nhỏ cũng vậy, không hề có sức chống cự. Phong Dật vốn không thích thú cưng cũng trở nên dịu dàng.

Mà bên kia, Thương Sấu biến thân thành hamster nhỏ đang tự khâm phục trí thông minh của mình, đắc ý lắc mông.

Phong Dật nhìn lại đĩa thức ăn, lấy một mẩu pho mát đặt trước mặt hamster nhỏ, “Được rồi, quỷ nghịch ngợm, ăn đi.”

Thương Sấu hưng phấn lắc lư thân mình, nhanh chóng dùng hai chân trước cầm mẩu phô mát lên miệng gặm, “Chít Chít”.

Quá mức đáng yêu, Phong Dật nhìn một hồi rồi bật cười. Nãy còn hơi khó chịu vì phải tạm nuôi chuột bạch, giờ lại cảm thấy ở chung cùng một con hamster hình như cũng vui vui.

Chuột nhỏ ăn đến mức cao hứng phấn chấn, lông trắng xù bông khiến anh nhịn không được thò tay sờ thử hamster nhỏ. Quả nhiên, rất giống cảm giác lúc xoa tóc Thương Sấu, mềm mại thoải mái.