Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 3



Dùng xong bữa sáng, Phong Dật phải đi làm, anh chuẩn bị đồ ăn nước uống sạch cho hamster nhỏ.

Lấy trái cây trên bàn ăn cắt nhỏ, tìm thêm một ít cá khô và đậu phộng để bên ngoài. Sắp xếp xong xuôi, anh âm thầm quyết định tan làm sẽ ghé mua chút thức ăn cho chuột. Lúc này mới vỗ nhẹ đầu hamster nhỏ, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ.”

Thương Sấu không ngờ Phong Dật cẩn thận đến vậy, nhìn anh để lại đồ ăn nước uống rồi đi làm. Tập tính của hamster khiến cậu vội vàng đem đồ ăn giấu đi. Sau đó vui vẻ ngậm mấy miếng cá khô ra ngoài, lén đi theo phía sau Phong Dật.

Yeah, nhật ký quan sát ân chủ ngày đầu tiên.

Trong ấn tượng của Thương Sấu, Phong Dật thường mang bộ dáng cười nhạt lười biếng, không ngờ khi anh làm việc lại cực kỳ nghiêm túc, mím môi khí thế mười phần.

Tuy chưa phát hiện nguyện vọng ân chủ là gì, nhưng cậu không hề nóng vội. Thương Sấu ẩn nấp trong góc phòng, vừa nhấm nháp cá khô, vừa quan sát công việc của Phong Dật… Có cá khô để ăn thật tuyệt vời~

Phong Dật cứ có cảm giác trong phòng vang tiếng “Rộp Rộp”. Anh dừng công việc, im lặng lắng nghe lại chẳng thấy gì.

Âm thanh này khá giống hamster nhỏ gặm trái cây. Phong Dật bất đắc dĩ lắc đầu dẹp qua một bên, mới xa nhau một ngày mà mình đã nhớ nó?

……

Liên tiếp vài ngày, việc quan sát của Thương Sấu không hề có tiến triển. Cậu thấy Phong Dật sống quá quy luật, trừ lúc đi làm thì là về nhà chăm sóc hamster nhỏ. Cậu thấy bản thân sắp bị cá khô dưỡng thành một quả cầu béo ú.

Hôm nay lúc nghỉ trưa, Thương Sấu như cũ lén đi theo Phong Dật, không cẩn thận phát ra tiếng động.

“Ai?” Phong Dật nhíu mày nhìn qua.

Bị lộ rồi, Thương Sấu lè lưỡi, từ phía sau bóng cây ló đầu bước ra.

Phong Dật nhướng mày, nhìn Thương Sấu mặc áo thun trắng quần jean, càng thêm vẻ tươi tắn năng động, “Sao cậu lại ở đây?”

Thương Sấu đảo mắt, “Tôi, tôi ở gần đây tìm việc.”

Nhìn Thương Sấu tay chân co quắp, Phong Dật còn tưởng rằng cậu sợ anh không chịu nuôi chuột nhỏ. Vì thế cười gật đầu, giọng kéo dài, “Thế à? Vậy tiểu đồng bọn cậu để ở nhà tôi…”

Thương Sấu hoảng lên “Tôi, tôi lập tức đi tìm phòng ở. Anh làm ơn chăm sóc nó mấy ngày. Nó ngoan lắm, thật.”

Thương Sấu tròn mắt đen lúng liếng vội vàng nhờ cậy. Phong Dật thấy trêu cậu nhóc này cũng vui phết, hứng thú hỏi: “Vậy cậu muốn trả ơn tôi như thế nào?”

Trả ơn? Mắt Thương Sấu sáng rực, kích động duỗi tay chộp lấy Phong Dật, “Anh muốn cái gì?”

Phong Dật rũ mắt nhìn cổ tay trắng nõn trên cánh tay mình. Trong lòng hơi động, không trêu cậu nữa, đáy mắt đầy ý cười nhu hòa: “Vậy mời tôi ăn một bữa đi.”

“Hả? Anh chỉ muốn cùng đi ăn một bữa thôi sao?” Thương Sấu phồng mặt bánh bao, hơi buồn bực. Chắc chắn đây không phải nguyện vọng của ảnh, bởi vì nhiệm vụ báo ân sẽ có cảm ứng. Trong lòng cậu hiện một chút phản ứng cũng không có.

“Ừm. Sao vậy?” Phong Dật không hiểu, nãy còn đang vui mừng tự dưng suy sụp. Cơ mà, như vậy vẫn rất đáng yêu.

“Không có gì…” Thương Sấu xoa mặt, quả nhiên nhiệm vụ không dễ hoàn thành, cậu vẫn nên chậm rãi quan sát thôi. Hơn nữa ân chủ thật ra là người rất tốt, không chỉ cho cậu ở nhờ một đêm, còn nguyện ý giúp chăm hamster nhỏ. Cậu quyết định, “Để tôi đưa anh đi ăn đồ ngon!”

Phong Dật buồn cười nhìn Thương Sấu trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Nhóc này có kỹ năng biến hình nhanh ghê.

Cho đến khi Phong Dật người mặc tây trang giày da chỉnh tề, đứng cạnh đường lớn cầm kem ốc quế, có chút dở khóc dở cười.

Anh liếc nhìn Thương Sấu ở bên cạnh, cũng đang cầm một cây kem ốc quế, lưỡi nhỏ vươn ra liếm kem.

“Sao anh không ăn?” Thương Sấu nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta thoải mái bình yên tận đáy lòng.

Vẫn đang xấu hổ vì cầm kem đứng cạnh đường lớn, Phong Dật khẽ thả lỏng, ý cười dịu dàng, “Nhìn cậu là đủ rồi.”

“Gì cơ?” Thương Sấu ngơ ngác nhìn lại, bên môi dính chút kem trắng trông cực kỳ ngốc ngốc đáng yêu.

Đáy lòng Phong Dật rung động, vô thức nghiên người đưa tay lên lau khóe miệng cho cậu. Ngón tay thon dài hơi lạnh chậm rãi vuốt nhẹ, khuôn mặt Phong Dật phóng to trước mắt, lập tức khiến hơi lạnh vì kem trở nên nóng bỏng.

Thương Sấu tròn mắt nhìn anh không chớp mắt, trái tim bỗng đập nhanh, thậm chí gương mặt cũng đỏ lên.

Phong Dật càng lúc càng tới gần, Thương Sấu đột nhiên giơ tay đẩy anh ra, xụ mặt nghiêm túc: “Tôi tôi tôi còn có việc, đi trước nha.”

Nhìn cậu nhóc sợ hết hồn bỏ chạy, Phong Dật vốn có chút mất không chế phì cười, lẩm bẩm tự nói, “Thật là…”