Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 4



Chạy mãi đến khi không còn thấy Phong Dật, Thương Sấu ngừng lại há miệng thở dốc. Lấy tay che gương mặt đỏ hồng.

Quả nhiên, các trưởng lão nói đúng, sống chung với con người quá lâu sẽ bị bệnh.

Cứ ở gần ân chủ thế này, bệnh của mình sẽ càng lúc càng chuyển nặng đó! Thương Sấu quyết định mình phải nhanh chóng dọn ra ngoài ở.

Nghĩ xong, cậu lập tức lượn xung quanh công ty Phong Dật, chọn một cửa hàng bán hoa gần đó. Đợi đến lúc Phong Dật tan làm thì về nhà trước.

Cho nên lúc Phong Dật tan tầm về đến nhà, Thương Sấu đang thoải mái nằm liệt trên sô pha, phè phỡn đến mức lộ cái bụng lông xù.

Phong Dật buồn cười đến gần, chọc chọc bụng hamster nhỏ, “Nhóc con, chủ của nhóc ném nhóc cho anh rồi. Nhưng không sao, anh sẽ chăm sóc nhóc thật tốt.”

Thương Sấu rầm rì gì đó trong miệng. Phong Dật kiểm tra đồ ăn buổi sáng để lại, hết sạch. Anh bèn đổ ra chút thức ăn cho chuột mới mua lúc chiều.

Nhưng Thương Sấu chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu, miệng phồng lên, biểu đạt sự bất mãn cực mạnh!

Cuối cùng Phong Dật làm món sườn xào khoai tây, thành công hấp dẫn tên háu ăn này mò tới gặm xương sườn.

Buổi tối phải tắm rửa cho hamster. Phong Dật cố ý lên mạng tra thử, thấy ghi chuột đi tắm dễ bị cảm, nhưng bẩn thế này không tắm không được. Chưa kể Thương Sấu cực kì ghét việc kỳ cọ tắm rửa, nên hai người phải vật lộn với nhau rất lâu.

Bọt nước văng khắp nơi, áo sơ mi của Phong Dật ướt nhẹp. Náo loạn nửa buổi cũng cùng cũng xong, anh vội vàng lấy khăn lông bọc tên nhóc quậy phá này lại.

Thằng nhóc không biết điều bị bọc trong khăn, còn hung hăng trợn mắt trừng anh. Nhưng đôi mắt của cậu đen tròn lấp lánh, chẳng có chút uy hiếp nào.

“Nhóc với chủ của nhóc giống nhau ghê. Cứ thích trừng mắt dọa người. Cơ mà mắt của nhóc thế này sao dọa được ai, ngược lại…”. Phong Dật đang cười thì nhìn vào đôi mắt trong suốt phản chiếu bóng người, giọng anh nhỏ dần rồi biến mất.

Xuyên qua đôi mắt này, anh như thể thấy được Thương Sấu. Thần sắc của anh bỗng dịu lại, suy nghĩ bay xa.

Từ khi gặp Thương Sấu, sinh hoạt của anh thay đổi khá nhiều, không còn hay ra ngoài thả lỏng. Ngay cả việc chăm sóc thú cưng nhàm chán này anh cũng chịu làm.

Anh thật sự nhân nhượng quá nhiều.

……

Ngày hôm sau, Phong Dật đi làm thì bị Mộc Thiếu Phong đứng ngoài cổng công ty chặn đường.

“A Dật, sao gần đây không thấy cậu tới chơi. Gặp chuyện gì à? Có phải bị mỹ nhân nào đó thu phục, nên cúi đầu hoàn lương.”

Mộc Thiếu Phong và nhà anh có gia thế tương đương, là bạn bè từ bé, nên có thể thoải mái đùa với nhau.

Phong Dật đang định mở miệng thì thấy sau gốc cây có góc áo lộ ra, là Thương Sấu. Anh nhanh chóng ném Mộc Thiếu Phong sang một bên, “Cậu ở đây làm gì vậy?”

“A, tôi đi làm!” Thương Sấu giật mình, vội vàng chỉ cửa hàng bán hoa đối diện. Thì ra cậu tìm được việc làm mới ở một cửa hàng hoa bên đường, trùng hợplà chỗ đó ở ngay đối diện công ty Phong Dật. Với khoảng cách này, Thương Sấu vẫn có thể quan sát ân chủ, nhưng không quá gần để tránh bị “bệnh”.

“Đúng rồi, cảm ơn anh rất nhiều. Với lại tôi đã tìm được việc làm và chỗ ở. Nên là, tôi muốn chuẩn bị đón hamster nhỏ về.”

Phong Dật chần chừ một lát, “Được, để ngày mai tôi đưa nó cho cậu.” Không hiểu sao, anh không muốn chặt đứt liên lạc với cậu.

Thương Sấu tươi cười gật đầu, mi mắt cong cong, “Tốt quá, vậy tôi đi làm trước nhé.”

Quay lưng lại, Thương Sấu chợt nghĩ, ngày mai Phong Dật tự tay đưa chuột cho mình kiểu gì?

Phong Dật nhìn Thương Sấu đi mất. Mộc Thiếu Phong nãy giờ im lặng nhào tới vỗ vai anh, trêu chọc nói: “Á à, đây có phải người tình trong mộng của cậu?”

“Hửm?” Phong Dật phục hồi tinh thần, hơi khó hiểu.

“Chẳng lẽ cậu còn chưa cua được người ta à.” Mộc Thiếu Phong sờ cằm, “Nói thật, quen nhau lâu đến vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt này của cậu. Vui vẻ đầy cưng chiều.”

Phong Dật bỗng thông suốt mọi chuyện, trong đầu chỉ toàn bóng hình Thương Sấu. Bọn họ không thân nhau, cùng lắm là biết mặt sơ sơ, bản thân anh cũng không phải loại người thích lo chuyện bao đồng. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần đối mặt với cậu, lúc nào anh cũng mềm lòng.

Anh thích cậu nhóc đó.

Thích thì phải nhích. Dựa vào thân phận cùng thủ đoạn của anh, thích đàn ông thì đã sao, chả có gì ghê gớm. Bây giờ tập trung theo đuổi người ta là được. Chưa kể, cậu nhóc này ngây thơ đến thế, chẳng lẽ anh trị không được?

Suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, Phong Dật hơi cong môi, ánh mắt tỏa sáng ấm áp, ngay cả khi làm việc cũng cảm thấy thoải mái.