Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 5



Lúc Phong Dật tan làm về, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, làm người ta có cảm giác bất an. Anh nhíu mày, tìm xung quanh không thấy hamster nhỏ. Điều này khiến anh hơi hoảng.

Anh vội chạy lên trên lầu, vẫn không thấy. Nhóc ấy đâu mất rồi?

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ chỗ đột nhiên có tiếng động. Phong Dật căng thẳng, lại gần xem xét.

Một con chuột lông trắng từ trên bậc cửa sổ lăn vào trong nhà.

“Cái thằng nhóc này…” Anh thở phào nhẹ nhõm, bực mình xoa đầu chuột nhỏ, “Nhóc mà lạc mất thì anh biết ăn nói thế nào với chủ của nhóc hả.”

Hôm nay Thương Sấu về trễ, có chút sợ hết hồn. Bị người ta dạy bảo kiểu này, cậu hơi lúc lắc thân mình, tỏ vẻ buồn bực.

Phong Dật tưởng hamster nhỏ giận dỗi, nên chuyển thành vuốt lông nhẹ nhàng, “Được rồi, tại anh lo cho nhóc quá mà.”

“Ngày mai phải trả nhóc về cho chủ cũ rồi. Nuôi nhóc lâu thế này, không biết lúc nhóc đi rồi có nhớ anh không.”

Thương Sấu đương nhiên biết việc này, cơ có nhớ hay không… Âm thầm lắc đầu, lại chần chừ gật đầu.

Phong Dật không phát hiện động tác của chuột nhỏ, cười nhẹ, “Yên tâm, sau này chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

Thương Sấu tròn mắt nhìn Phong Dật ngồi lẩm bẩm gì đó một mình. Ảnh đang nói cái gì vậy ta?

……

Ngày hôm sau, Phong Dật mang theo hamster nhỏ cùng đi làm.

Hamster thân hình nhỏ bé xinh xinh, lúc này đang ở trong túi thò đầu ra ngoài, mắt đen linh động dị thường.

Phong Dật vừa lái xe, vừa chú ý quan sát nó. Đến công ty đỗ xe xong, anh lấy hộp đựng trang phục dự tiệc tối nay, tay còn lại bế hamster nhỏ đến cửa hàng bán hoa.

Nhưng trong cửa hàng Phong Dật không thấy Thương Sấu đâu. Thay vào đó, chủ cửa hàng niềm nở lại gần chào hỏi, “Xin chào, có phải anh là bạn của tiểu Sấu không. Cậu ấy hôm nay có việc riêng nên tới trễ. Anh có thể để tạm hamster ở cửa hàng. ”

Phong Dật cúi đầu nhìn nhóc con đang ló đầu lắc lư ngoài túi, có chút không yên tâm. Anh chỉ đưa cho chủ cửa hàng bộ trang phục, “Bao giờ cậu ấy đến thì đưa giúp tôi bộ đồ này, bảo cậu ấy nhớ mặc. Tối nay 7 giờ tôi sẽ qua đón cậu ấy. Còn hamster, tôi vẫn nên giữ nó.”

Thương Sấu ngồi trong túi hoảng loạn. Đây là phương pháp cậu nghĩ mãi mới ra đấy! Mà vụ thay đồ đi đâu đó là sao? Anh ấy nhắc đến từ khi nào?

Thế là Thương Sấu ngơ ngác theo Phong Dật tới văn phòng.

“Nhóc ngoan, đợi lát nữa cùng đi đón chủ của nhóc. Chúng ta sẽ mang nhóc ra ngoài chơi.” Phong Dật đặt chuột nhỏ lên sô pha rồi đi làm việc. Thương Sấu đành phải ngoan ngoãn nằm trên sô pha, cầm đậu phộng nghịch nghịch.

Gần đến thời gian tan tầm, Thương Sấu trên sô pha gấp đến mức bò loạn xung quanh. Thừa dịp Phong Dật đang thay đồ, cậu nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng, biến thành hình người chạy qua cửa hàng bán hoa mặc lễ phục, rồi vội vàng chạy về.

Phong Dật thay quần áo xong đi ra ngoài, thì thấy Thương Sấu đầu tóc lộn xộn, tay còn đang nắm cà vạt, đứng ngoài cửa thở hồng hộc.

Phong Dật có chút buồn cười, “Làm gì mà gấp thế?”

Thương Sấu nắm cổ áo của mình, không tự nhiên lắm, “Ơ? Không phải anh kêu tôi tới đây à?”

“Phải.” Phong Dật cười lắc đầu, duỗi tay kéo Thương Sấu lại gần, nghiêm túc sửa sang quần áo cho chỉnh tề. Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Không tồi.”

Tự dưng được khen, Thương Sấu có hơi ngượng ngùng. Phong Dật như lơ đãng nắm tay cậu, “Được rồi, chúng ta nên đi thôi. Hôm nay tôi muốn mời cậu cùng đi tiệc tối.”

Phong Dật đang nói thì ngừng lại. Anh nhíu mày lướt quanh văn phòng, “Hamster nhỏ đâu rồi?”

Thương Sấu đang chăm chú nghe anh nói chuyện, hơi chột dạ chớp mắt một cái: “Chắc là, nó lại ham chơi rồi. Anh yên tâm, nó hay vậy lắm, không lạc mất đâu.”

Phong Dật nghi ngờ nhìn Thương Sấu một cái. Anh xem thử đồng hồ, đến giờ rồi. Thương Sấu vội vàng giơ tay đảm bảo, “Trước kia nó thường xuyên lén ra ngoài chơi, nhưng lúc nào cũng tự tìm đường về được.”

Phong Dật nghĩ đến lần hamster nhỏ bò từ cửa sổ vào, có chút yên tâm, “Vậy được rồi, chúng ta đi trước thôi. Tôi sẽ nhờ người khác chú ý.”

Thương Sấu ngoan ngoãn gật đầu, đi theo anh ra ngoài.
Gấu: Lòng vòng một hồi, có biết người ta dắt cưng đi đâu không đó? -.-