Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 6



Trong bữa tiệc tối, trai tài gái sắc đều cầm một ly rượu, trò chuyện ăn uống cùng nhau. Các nhân viên phục vụ vội vàng đi qua đi lại.

Lúc Phong Dật cùng Thương Sấu xuất hiện, hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của người khác. Tuy Phong Dật hiện là đại diện duy nhất của Phong gia, nhưng công khai mang một người đàn ông đến tiệc thế này, khá hiếm gặp.

Gần đây có một tin đồn, Phong Dật dạo này cực kỳ sủng một chàng trai, thậm chí còn chìm đắm trong tình yêu. Nghe cho vui thôi chứ họ không tin lắm. Cơ mà bây giờ, nhìn Phong Dật cẩn thận che chở người bên cạnh, có lẽ đây không phải tin vịt.

Phong Dật nói chuyện xã giao tương đối nhiều, không thể liên tục chú ý Thương Sấu. Anh đưa cho cậu một đĩa thức ăn nhẹ, rồi mang cậu tới một góc, “Tôi qua bên kia gặp vài người. Cậu ngoan ngoãn ở đây chờ nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Thương Sấu nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên đĩa, gật đầu ngay lập tức. Cậu đây chẳng có tí hứng thú vào với mấy bữa tiệc.

Cho nên, khi người xung quanh đều cầm ly rượu, treo nụ cười trên mặt trao đổi qua lại, chỉ có Thương Sấu một mình một đĩa đầy ắp, tập trung ăn uống. Cũng may Phong Dật để cậu ngồi trong góc khuất.

Một tiếng cười khẽ bỗng vang lên, “Thật là thú vị, chẳng trách Phong Dật thích đến thế.”

Thương Sấu không ngờ chỗ này lại có người khác. Cậu bối rối ngẩng đầu, tròn mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, miệng dính đầy vụn bánh, “Anh anh anh cười cái gì?”

Mộc Thiếu Phong nhìn bộ dạng người đối diện ngốc manh, muốn cười mà cười không nổi, “Ê, miệng cậu dính gì kìa.”

Thương Sấu nhìn vài lần, người này hồi trước cậu gặp rồi, là bạn của Phong Dật. Cậu thả lỏng cảnh giác, giơ tay lau lung tung, “Bây giờ còn không?”

Động tác này quá dễ thương. Mộc Thiếu Phong phì cười lắc đầu, đưa cho cậu một ly rượu trái cây, “Uống cái này đi. Cẩn thận bị nghẹn.”

“Cảm ơn.” Thương Sấu nhận cái ly, chất lỏng trong ly pha lê trong suốt cực kỳ đẹp, cậu vươn đầu lưỡi liếm thử. Mắt cậu sáng rực, nhanh chóng uống sạch.

“Đây là gì vậy, ngon quá.” Thương Sấu lau miệng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mộc Thiếu Phong.

Mộc Thiếu Phong sờ mũi, tim đập lệch một nhịp, lại đưa thêm một ly, “Rượu trái cây, cậu chưa uống bao giờ?”

Thương Sấu lắc đầu, nhận lấy ngửi thử. Ôi thơm quá, hương vị thật ngọt ngào. Cậu híp mắt, miệng nhỏ tiếp tục uống rượu.

Mộc thiếu phong vẫn luôn ngồi cạnh cậu. Ban đầu Mộc Thiếu Phong chỉ tính ngó thử người mà bạn tốt mình thích trông thế nào, không ngờ tới rồi lại không lỡ rời đi.

“Uống ngon lắm, muốn nữa cơ…” Một bàn tay non mịn chợt nắm chặt cổ tay Mộc Thiếu Phong, giọng nói bất giác mang theo ý làm nũng.

Mộc Thiếu Phong nghiêng mắt nhìn về phía người bên cạnh, đôi mắt đen linh động giờ tràn đầy ánh nước mê mang, khiến lòng người ngứa ngáy.

“Hay ghê, rượu trái cây cũng uống say được.”

Mộc Thiếu Phong không được tự nhiên quay đầu ra chỗ khác, lẩm bẩm, “Tiếc thật, nếu không phải Phong Dật, tôi nhất định…”