Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 8: Quà sinh nhật (Phiên ngoại)



Sau khi Thương Sấu và Phong Dật đã xác nhận quan hệ, vào ngày sinh nhật Phong Dật, cậu quyết định chuẩn bị một món quà.

Cậu nghĩ có lẽ Mộc Thiếu Phong biết Phong Dật thích gì, nên đi hỏi Mộc Thiếu Phong – thanh niên bị Phong Dật liệt vào đối tượng phòng bị.

Mộc Thiếu Phong nói rằng, đàn ông đều thích tiền tài cùng mỹ nhân.

Cho nên hôm nay Phong Dật về nhà, nhìn thấy cả nhà đầy vàng thỏi chói lóa. Khóe miệng anh run rẩy, vô lực gọi Thương Sấu, “Sấu Sấu, em làm gì vậy?”

“Quà sinh nhật đó, anh không thích sao?” Thương Sấu nghiêng đầu, “Mộc Thiếu Phong nói đàn ông đều thích tiền tài cùng mỹ nhân. Anh không thích tiền tài, chẳng lẽ là mỹ nhân…” Càng nói càng nhỏ, Thương Sấu nhăn mũi. Không hiểu sao nghĩ tới việc này, cậu không muốn thực hiện nguyện vọng cho anh.

Nghe thấy tên tình địch, Phong Dật hận không thể xé xác Mộc Thiếu Phong, nhưng nghe hết câu của Thương Sấu, trong lòng lại vui chết đi được.

Anh kéo cậu nhóc đang ngẩn người lại gần bế lên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Đúng vậy, anh chỉ thích mỹ nhân. Nhưng mà anh chỉ thích em, mấy người khác không cần.”

Mặt Thương Sấu nháy mắt đỏ rực, tay chân luống cuống không biết nên làm gì.

……

Phong Dật trực tiếp đem người ôm lên lầu, nhanh chóng cởi hết quần áo cả hai rồi ngã lên giường. Nhìn cậu nhóc đang nằm lộ ra làn da trắng nõn, đầu ngón tay hơi chai lướt nhẹ qua xương quai xanh tinh xảo. Cảm giác làn da dưới tay ấm áp mịn màng như ngọc, khiến anh có chút không muốn buông tay.

Khóa mắt Thương Sấu nghẹn đỏ, cậu vặn vẹo thân mình như muốn tránh thoát. Phong Dật hơi ngồi dậy đè cậu lại, áp sát liếm môi cậu, giọng nói trầm thấp mang theo dục vọng không thể chối từ, ôn nhu nói: “Không đau, ngoan…”

Thương Sấu đương nhiên biết, Phong Dật từ trước đến nay không nỡ làm cậu đau. Làm chuyện đó đúng là sướng đấy, nhưng xong việc cậu lại đau eo mỏi chân, thậm chí còn muốn một lần rồi thêm một lần, khiến tiểu đệ của cậu cũng đỏ lên.

Thương Sấu nghĩ mà sợ, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Phong Dật sao có thể tha cho cậu. Anh trừng mắt nhìn cái mông vểnh trơn bóng lắc lư né tránh, nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy toàn thân đang bốc cháy!

“Ngoan nào, nghe lời, để anh giúp em thoải mái…” Anh vươn tay giữ chặt cổ chân trắng bóc của Thương Sấu, nhẹ nhàng đem người kéo lại, tinh tế hôn lên vành tai, bàn tay to chậm rãi sờ phần eo bụng Thương Sấu, làm cậu nhanh chóng mềm nhũn.

Chờ đến khi vuốt ve phía trước Thương Sấu đã đủ, lúc này anh mới chuẩn bị tốt mọi thứ, cẩn thận ngồi lên.

Nhận ra bản thân không thể trốn, Thương Sấu có chút bi phẫn cắn ngón tay anh. Cảm giác người nọ bỗng dùng sức, cậu nhịn không được nhắm mắt rên nhẹ.

Phong Dật cười khẽ, anh cực kỳ thích bộ dạng này, vừa ra sức vừa cúi người cẩn thận hôn khóe môi Thương Sấu.

“Hamster nhỏ, anh yêu em…”

Phong Dật nhẹ giọng nói, nói một lần lại hôn một cái. Thương Sấu mê mang hồi lâu ôm lấy anh.

Hình như cậu mắc bệnh rồi, là loại bệnh vô cùng nặng.

Nhưng mà, bệnh này chẳng khó chịu chút nào, cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng, so với bánh kem còn ngọt hơn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!