Ta, Sáu Tộc Hỗn Huyết, Thu Tiền.

Chương 3: Cầu xin ta



Nếu người bình thường phát hiện đột nhiên mình mọc ra một cái đuôi nhất định sẽ bị dọa sợ, hoảng loạn, bối rối. Nhưng dĩ nhiên Đào Tử An không phải người bình thường, khi thấy được đuôi, mắt sáng lên một chút, ngược lại rất vui mừng.

Đương nhiên rồi, cậu đã đợi nó nhiều năm như vậy, huyết mạch đã có dấu hiệu thức tỉnh.

Mọc ra cái đuôi lông xù vậy nói rõ tộc thức tỉnh đầu tiện là thú nhân. Theo đó mà đến đương nhiên còn có đặc tính và năng lực của Thú tộc.

Đào Tử An cảm giác được sức mạnh của mình đã khôi phục một chút, tâm tình thực tốt.

Cậu nhịn không được lấy tay chọc chọc cái đuôi một chút như là nhìn thấy lão bằng hữu đã lâu không gặp, có chút mới lạ. Cái đuôi cũng đáp lại, hơi lung lay một chút.

Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ mạnh.

Là Trang Húc.

Trang mẫu lo Đào Tử An có phải hau không ăn đến hỏng bụng rồi nên kêu nhi tử đi xem. Trang Húc cũng có chút để ý, không nói hai lời liền đi.

" Ngươi không sao chứ? Rớt hố? "

Đào Tử An không cần nghĩ, lập tức phản bác: " Ngươi mới rớt hố "

Trang Húc: " Vậy còn không ra, ngươi ở trong lâu chút nữa, ta sắp nghĩ ngươi trốn trong đó ăn vụng "

Đào Tử An nghẹn lại, nghe xong muốn đánh người, cố tình lúc này quay đầu lại còn phát hiện cái đuôi vừa mọc ra lại biến mất.

Cậu không dám tin, mở to mắt nhìn kĩ lần nữa, lại sờ soạng vài cái. Cuối cùng không thể không bi thống mà chấp nhận sự thật này. Huyết thống đặc thù vừa xuất hiện bị dọa rụt lại.

" Không có tiền đồ "

Đào Tử An trừng mắt nhìn chỗ cái đuôi xuất hiện lúc nãy mắng một câu, sau đó mặc quần vào, rửa tay, mở cửa ra ngoài.

Trang Húc thấy bộ dáng cậu không cao hứng, nhíu mày hỏi: " Làm sao vậy? "

Đào Tử An nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nhận lỗi: " Xi xi. Thật xin lỗi "

Trang Húc có chút mờ mịt.

Đào Tử An: " Ta mới biết được ngươi vậy mà thích ăn thế này. Là chủ nhân thất trách. Ngươi ăn đi "

Nói xong, cậu đẩy Trang Húc một cái, Trang Húc mơ màng hồ đồ mà vào toilet.

Đào Tử An xoay người rời đi.

Trước mắt Trang Húc là bồn cầu, ngừng hai giây mới phản ứng lại Đào Tử An đây là ý tứ gì. Mặt tức khắc đen lại mắng ra tiếng.

" Thao "

Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua, bọn họ lại về bên bàn ăn ngồi xuống.

Đào Tử An xem như không có gì mà tiếp tục ăn cơm. Trang Húc lạnh mặt đi tới nắm cổ cậu.

Lần này, Đào Tử An không còn ngoan ngoãn ngồi im mà là bốp một cái đập tay hắn ra. Trang Húc sửng sốt một chút, cảm thấy mình có chút bệnh. Vừa rồi Đào Tử An không phản ứng, hắn không bị mắng thì không được tự nhiên. Bây giờ Đào Tử An đánh hắn, hắn lại thấy bình thường nhưng trong lòng có chút mất mát.

Ăn xong bữa cơm, Trang phụ bỗng nhiên nhớ cái gì, lấy một túi tôm khô ra đưa cho Đào Tử An: " Ta mua cho Tuyết Cầu. Nó không phải rất thích ăn tôm sao? "

Đào Tử An cười nói: " Đúng vậy. Con thay nó cảm ơn thúc thúc "

Tuyết Cầu là con chim mà Đào Tử An nuôi, tròn vo một cục, lớn lên đặc biệt đáng yêu, nhìn sao cũng thấy là chim sẻ bạc má đuôi dài, phải thích ăn côn trùng mới đúng, nhưng nó lại cổ quái như vậy, chỉ có chim thủy sinh mới thích ăn tôm, Trang phụ cũng không hiểu được. Nhưng Đào Tử An nuôi lâu như vậy, con chim kia vẫn tung tăn chạy nhảy khắp nơi, tình thần tốt lắm. Trang phụ đành phải tiếp thu khẩu vị độc đáo của nó.

Trang phụ lại nói: " Chim sẻ khó nuôi, không để ý một chút sẽ chết. Vốn dĩ lúc ngươi không biết từ chỗ nào nhặt một con, ta còn lo lắng ngươi nuôi không tốt. Vậy mà trong nháy mắt, đã hai năm rồi sao? Nó vậy mà lưu luyến chủ nhân như vậy, ngươi không quản nó, để nó tùy tiện ra ngoài chơi, nó còn biết tự tìm đường về. Nuôi chim đến trình độ như ngươi cũng quá khiến người khác hâm mộ "

Trang phụ cũng thích chim nhưng trong lòng biết mình không có thời gian, sức lực để nuôi nên thường đi dạo tham quan chợ chim, nhìn cho no mắt cũng tốt.

Trang mẫu không có hứng thú nuôi chim nhưng nữ nhân đều thích đồ vật đáng yêu, nhắc đến tiểu Tuyết Cầu cũng không nhịn được nói: " Bộ dạng Tuyết Cầu ăn đồ ăn ở trong lòng bàn tay An An, quá đáng yêu, ta cảm thấy có thể xem cả ngày không chán "

Đài Tử An nghe bọn họ khen một hồi, tức khắc cười cong cả mắt, tâm tình thực tốt. Đó là đương nhiên, Tuyết Cầu là sủng vật mà cậu nuôi, sao có thể không lợi hại?

Bọn họ trò chuyện vui vẻ, Trang Húc ở một bên lại hơi trầm mặc không nói gì. Hắn không cảm thấy con chim đó có điểm nào đáng yêu, ngược lại xem nó quấn quýt xung quanh Đào Tử An, kêu pi pi, ồn ào không chịu nổi.

Trang Húc mím môi, im lặng hừ lạnh.

Một con chim phá phách có cái gì tốt.

Ăn xong cơm chiều thì phải làm bài tập. Nhưng Đào Tử An là ai, viết chút là xong. Nếu không phải lúc ở trường vì xoát độ hảo cảm trong game, cậu thậm chí có thể làm xong ở trường.

Vì thế, sau khi viết hai ba cái đã xong, cả người nằm ngã về sau, rơi vào sô pha lười mềm như bông, ăn chén xoài Trang Húc làm, như người lớn nhìn Trang Húc làm bài, trên mặt còn nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Trang Húc viết đến bực bội, đến mặt sau, rốt cuộc không nhịn được nói: " Có thể cho ta mượn không? "

Đào Tử An híp mắt, cười hề hề đê tiện: " Cầu xin ta, ta cho ngươi mượn "

Trang Húc: "... "

Kêu một tiếng, liền lạnh nhạt cúi đầu viết tiếp.

Đào Tử An không nhận được câu trả lời như ý muốn thì không cam lòng, lười biếng mà xáp lại, ghé vào mặt bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Trang Húc: " Thật sự không nói sao? "

Tramg Húc không thèm để ý giống như cái gì cũng chưa nghe.

Đào Tử An cố ý cầm bài của mình đung đưa trước mặt hắn: " Không cần sao? Kêu một tiếng chủ nhân cũng có thể cho ngươi chép a "

Trang Húc hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật đề, có loại tự tin tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Nhưng giây tiếp theo, Đào Tử An liền chỉ vào một bước, vô tình nhắc nhở: " Bước này sai rồi! Tính không được đáp án chính xác "

Trang Húc cứng đờ, dùng sức xóa từ bước kia trở đi, tính lại lần nữa. Đầu óc hắn thông minh, thành tích cũng tốt nhưng phải xem là so với ai. Một khi đặt cùng chỗ với Đào Tử An, trong nháy mắt trở nên thật bình thường, đầu óc không đủ dùng.

Đạo đề cuối cùng mà hắn đang viết chính là ví dụ, cùng một đề, Đào Tử An nhìn một cái là giải ra. Nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu, lại nghĩ sai, sao có thể không buồn bực.

Trang Húc trầm mặc đang nghĩ mình sai ở chỗ nào. Vậy mà cố tình Đào Tử An bỗng nhiên nói: " Kỳ thật, ta gạt ngươi, ngươi làm đúng rồi "

Trang Húc đột nhiên quay đầu, cơ hồ là nhào tới như động vật ăn thịt hung dữ hận không thể đem Đào Tử An ăn vào bụng.

Đào Tử An bị đẩy về sau hơi lảo đảo, ngồi trên đất có chút chột dạ nhưng không muốn thừa nhận, duỗi tay sờ đầu hắn: " Xi xi. Ta là đang khảo nghiệm ngươi. Ngươi phải tin tưởng bản thân a. Ngươi là khế ước thú được ta chọn trúng đương nhiên phải thông minh tuyệt đỉnh "

Trang Húc ngừng một lát, lúc này mới chú ý khoảng cách giữa hai người quá mức thân mật, gần đến mức có thể nhìn rõ đôi mắt đen nhánh, trong veo, cánh môi hồng nộn. Cổ họng không nhịn được hơi chuyển động, bỗng nhiên giống như bị điện giật, lui về sau kéo ra khoảng cách, còn muốn che giấu mà nói thầm: " Không cần tuyệt đỉnh... "

Đào Tử An nhanh chóng minh bạch hắn đang nói cái gì, cười một chút.

Chờ Trang Húc viết tác nghiệp xong, bọn họ như bình thường chơi game.

Đào Tử An mở khóa vân tay liền thấy game mobile luyến ái mình đang chơi chưa đóng. Trên màn hình hiện ra nam nhân ấm áp trong game, còn hiện ra thông báo nhỏ.

[ Độ hảo cảm - 70, người yêu đưa ra yêu cầu chia tay với bạn ]

Đào Tử An mở to hai mắt, không dám tin mà nói: " Ta thất tình rồi "

Trang Húc: "??? "