Ta, Sáu Tộc Hỗn Huyết, Thu Tiền.

Chương 4: Chíp chíp chíp



Trang Húc nghe được lời này cả người không phản ứng kịp.

Thất tình?

Đào Tử An yêu đương khi nào mà hắn không biết?

Trang Húc như bị đổ cả thùng nước đá vào đầu, cả người bốc lên khí lạnh, huyết dịch trong máu muốn đông cứng ngưng động.

Hắn thậm chí còn không biết vẻ mặt mình hiện tại ra sao, hận không thể cắn nát từng chữ, ầm trầm nói: " Đối phương là ai? "

Đào Tử An liền đưa điện thoại qua.

Trang Húc nhìn màn hình điện thoại một lúc, thân thể cứng đờ mềm xuống, khôi phục vẻ bình tĩnh, ngay sau đó không khách khí cười lạnh: " Thất tình trong game? Ngươi chỉ có chút tiền đồ thế này? "

Đào Tử An hiển nhiên không thấy đây là việc nhỏ, cường điệu nói: " Ta nạp tiền, mấy trăm tệ a! Hắn cứ như vậy mà đá ta? "

Trang Húc: " Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta an ủi ngươi. Chưa từng thấy ngươi tiêu được mấy trăm tệ trên người ta "

Đào Tử An bất mãn lẩm bẩm: " Ta tiêu tiền vì ngươi còn ít sao. Hơn nữa người bị đá cũng là ta chứ không phải ngươi "

Trang Húc: " Thì liên quan gì đến ta "

Đào Tử An khiếp sợ: " Ngươi não cá vàng sao? Chớp mắt liền quên? Vừa nãy ngươi đuổi hắn nên hắn mới cho rằng ta ngoại tình a "

Trang Húc: " Ngươi đang nói tên bạn mạng chó má kia? "

Đào Tử An: " Hắn là NPC ta triệu hồi từ game ra. Ngươi một hai cứ kêu bạn mạng, miễn cưỡng mới có thể chấp nhận "

Trang Húc nghiêm túc hồi tưởng một lát mới phát hiện nam nhân kia cùng nhân vật trong game đúng là có vài phần giống nhau. Nhưng dù sao thực tế với trong game không giống nhau. Trang Húc cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại hoài nghi đây có phải là kiểu lừa đảo mới hay không, cái tên ngu xuẩn này bị lừa rồi!

Vì thế, Đào Tử An thất tình không những không được an ủi còn bị ấn đầu giáo huấn nửa tiếng. Bị xem như đứa trẻ dùng một viên kẹo là có thể lừa đi.

Cuối cùng, vẫn là Đào Tử An nhịn không được, trốn về nhà mình. Cậu không phải đang sợ, cậu là chủ nhân rộng lượng, chẳng qua lười so đo với khế ước thú nhà mình thôi.

Trở về phòng xong Đào Tử An nhanh đi tắm. Lúc ra ngoài nghe được tiếng đập cánh nho nhỏ. Cậu quay đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một quả cầu tuyết trắng bay qua chỗ mình, tròn vo giống như cái bánh bao.

Đào Tử An mở lòng bàn tay ra, nó liền ngoan ngoãn đứng trên đó, lông chim mềm mại lướt qua lòng bàn tay, nó còn cúi đầu dùng miệng nhỏ cọ cọ ngón tay Đào Tử An rất thân mật.

Ngây thơ chất phác. Cực kì đáng yêu!

Đào Tử An đã quá quen thuộc với nó. Không bị mấy biểu hiện này lừa gạt.

Quả nhiên giây tiếp theo, tiểu chim sẻ liền thập phần dũng cảm mà ồn ào: " Chủ nhân! Ta hôm nay lại thay ngài tuần tra địa bàn một vòng trở về. Địa cầu khá tốt, làm ta thật muốn một ngụm nuốt vào bụng "

Dùng âm thanh chíp chíp đáng yêu nói ra những lời hung tàn.

Đào Tử An: " Không cho ăn "

Tiểu chim sẻ mở to đôi mắt đen bóng như đậu đỏ, nuốt nuốt nước miếng: " Ta sẽ nổ lực nhịn xuống. Không rước thêm phiền phức cho chủ nhân "

Đào Tử An sờ lông chim mềm mụp của nó, mở túi tôm khô Trang Phụ đưa cho nhìn nó ăn say sưa. Một ngụm một con, tốc độ rất nhanh. Không lâu sau đã ăn hết phân nửa, hoàn toàn không giống chim bình thường.

Nó một bên ăn một bên còn không quên báo cáo tình hình: " Chủ nhân. Ta đã khống chế nơi này cùng với vài tòa nhà xung quanh. Tất cả chim đều nghe theo lệnh ngài, khắp nơi đều là tai mắt của ngài. Chỉ cần ngài muốn. Trong nháy mắt là có thể lấy được tin tức mới nhất "

Tuyết Cầu vô cùng khí phách, nho nhỏ một cục lại mang theo khí thế lão đại.

Nó còn nói: " Chúng nó cũng nguyện ý dâng hiến đồ ăn cho chủ nhân "

Đào Tử An sửng sốt một chút: " Đồ ăn? "

Tiểu chim sẻ: " Sâu màu mỡ nhất. Tất cả đều cho chủ nhân "

Đào Tử An: " Vậy không cần... "

Chim sẻ rất tiếc nuối: " Chủ nhân thật sự không nếm thử sao? Ăn rất ngon nha "

Đào Tử An tưởng tượng hình ảnh đó, liền nhịn không được mà nổi da gà, quyết đoán lắc đầu. Chim sẻ thích ăn côn trùng nhất, tôm cũng không tồi. Nhưng bởi vì chủ nhân không thích sâu cho nên từ trước tới nay nó đều ăn ở bên ngoài, bởi vậy mới khiến Trang phụ hiểu lầm. Nó có thể tự bắt mồi nuôi sống bản thân, không cần chủ nhân bận tâm, nhưng mỹ thực đưa đến miệng, nào có đạo lý từ chối? Nó ăn đến cực kỳ vui sướng.

Đào Tử An chơi với nó một lúc rồi nằm lên giường nghịch di động. Lại thử cảm giác một chút sức mạnh của mình rồi bắt đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu đúng giờ rời giường, thuần thục gọi điện thoại cho Trang Húc.

Qua hồi lâu bên kia mới nhận cuộc gọi, một đạo thanh âm trầm thấp truyền đến: " Cái gì? "

" Đi trường học a "

Ngữ khí của Trang Húc không tốt, đang cố đè xuống tính khí cáu gắt lúc rời giường của mình: " Bây giờ mới sáu giờ rưỡi "

Đào Tử An ngây thơ nói: " Là ngươi nói muốn cùng đi a. Vậy ta đi trước? "

Trang Húc trầm mặc một lúc, cắn răng: " Chờ chút. Ta lập tức tới "

Quả nhiên, Trang Húc đã nói là làm, mười phút là chuẩn bị xong, thân ảnh cao dài xuất hiện ngoài cửa, trên người tràn đầy hắc khí, bởi vì không ngủ đủ nên cáu gắt.

Nhà bọn họ cách trường không quá xa, ngồi mấy trạm xe buýt là tới.

Bữa sáng là giải quyết ở phố ẩm thực gần trường, có rất nhiều cửa hàng. Bọn họ tới quán hay ăn, ngồi xuống. Không lâu sau lão bản đã bưng lên hai chén mì nạm bò cùng một lồng sủi cảo tôm.

Sủi cảo tôm cong cong hình bán nguyệt, vỏ trắng như tuyết, hơi trong suốt, có thể nhìn thấy thịt tôm đã được bóc vỏ bên trong, thập phần ngon miệng.

Đào Tử An vội vàng gấp một miếng, cắn lớp vỏ, nước canh tươi ngon bên trong tràn ra, có hơi nóng. Đào Tử An hé miệng, thổi một chút.

Trang Húc đẩy một ly nước lạnh qua: " Ngươi không sợ nóng chết sao! "

Đào Tử An khịt mũi, tôm bóc vỏ vừa giòn vừa mềm, mùi vị trong miệng như thần tiên. Cậu híp mắt trả lời: " Ăn nóng mới ngon "

Hai người chia nhau một lồng sủi cảo tôm xong mới bắt đầu ăn mì thịt bò. Nước lèo đậm vị, thịt bò hầm mềm ngon miệng, bên ngoài mọng nước. Vị rất sảng khoái.

Hương vị không tồi, bất quá nhìn Đào Tử Ăn ăn, mùi vị lại tăng gấp đôi. Trang Húc nhìn một hồi, biểu tình hòa hoãn, cáu gắt lúc rời giường đều tan hết, cũng cúi đầu ăn mì.

Đào Tử An ăn được một nửa bỗng nhiên nhìn thấy trong bát Trang Húc có một miếng thịt bò nạm rất lớn, thịt dày giống như móc câu nhỏ hấp dẫn cậu.

Đào Tử An chớp mắt một chút rồi nói: " Xi xi. Ta phát hiện hôm nay ngươi rất đẹp trai "

Trang Húc nhướng mày, nghi hoặc nhìn qua, thấy Đào Tử An nhanh chóng duỗi tay qua liền minh bạch cậu có ý tứ gì, dùng đũa ngăn lại: " Muốn cướp thịt của ta? "

Đào Tử An nở nụ cười ngây thơ, khóe miệng lộ ra núm đồng tiền ngọt ngào: " Cho ta ---- "

Trang Húc mỉm cười: " Không cho "

Nói xong còn kẹp lấy miếng thịt muốn đưa vào miệng. Đào Tử An quýnh lên, tay chống bàn, trực tiếp đuổi theo, nhanh chóng cắn đũa Trang Húc, đem miếng thịt bò kia ăn vào miệng.

Trang Húc sửng sốt. Đào Tử An nhướng mày, hai má phồng lên, cười khoe khoang với hắn.

Kết quả, giây tiếp theo, Trang Húc cũng lấy một miếng thịt trong bát cậu ăn.

Đào Tử An a một tiếng rồi vội vàng che bát của mình lại, sợ mất thêm miếng thịt bò nữa, vùi đầu cặm cụi ăn nên cậu không chú ý tới, lỗ tai Trang Húc đỏ lên một cách khả nghi.

Ăn sáng xong, hai người thỏa mãn rời tiệm, đi khoảng hai phút nữa là tới trường, thời gian cũng không gấp nên Trang Húc và Đào Tử An thong thả đi.

Kết quả, mười phút rồi, bọn họ vẫn chưa đi đến cổng trường.

Bởi vì Đào Tử An chăm chú nhìn quả cam béo ú trên tường, nổi hứng trêu chọc, còn nghiêm túc nói chuyện phiếm với nó.

Mèo béo meow một tiếng, cậu cũng meow hai tiếng. Một người một mèo thay nhau kêu liên hồi, giống như đang giao lưu.

Trang Húc: "... "

Han muốn chạy thật xa, xem như không quen biết tên ngốc bức này.

Trang Húc đứng nhìn một lúc rốt cuộc nhịn không được liền xách Đào Tử An về trường.

Đào Tử An không muốn, còn cố gắng meow meow, quả cam kia cũng từ trên tường nhảy xuống. Tuy béo nhưng vẫn là nhóc béo nhanh nhẹn, vững vàng tiếp đất đi theo phía sau Đào Tử An.

Lúc tới cổng trường Trang Húc mới phát hiện con mèo kia cũng đi theo tới tận đây.

Trang Húc thuận miệng hỏi: " Các ngươi nói chuyện gì? "

Đào Tử An: " Hôm nay ăn cái gì? Thời tiết như thế nào? A đúng rồi! Còn nói về ngươi "

Trang Húc: " Ta? "

Đào Tử An: " Nó nói có thể lừa ăn lừa uống được sáu người bồi bổ cho nó. Còn muốn về nhà với ta. Ta nói ta đã có một con thú khế rồi nên không đồng ý "

Trang Húc: "... "

Sáu người, lừa ăn lừa uống, đây là dạng tuyệt thế tra miêu gì? Hơn nữa lúc nãy con mèo béo kia trước khi rời đi còn liếc mắt khinh thường hắn một cái, là khinh thường hắn đúng không?

Khóe miệng Trang Húc giật giật. Hắn đang nghĩ vớ vẩn cái gì, Đào Tử An sao có thể nói chuyện với mèo.

Vào tiết học sáng, lão sư dành chút thời gian công bố thành tích học kỳ I.

Đứng đầu không cần đoán cũng biết lại là Đào Tử An.

Tuy rằng đã phân khoa nhưng học thần là toàn năng, không có môn nào yếu kém, trừ bỏ phương hướng viết Văn có chút quái gỡ, tất cả đều mãn phân.

Thành tích của Trang Húc cũng rất tốt, vào bang khoa học tự nhiên, sau khi bỏ đi môn Sử không am hiểu thì thứ hạng tăng không ít. Ở trong toàn khối có thể đứng thứ năm.

Nhưng xem tên cùng bàn, điểm Đào Tử An cách người phía sau là khoảng cách cực lớn. Thành tích này của mình không thấm tháp vào đâu.

Đào Tử An thấy hắn buồn bực liền vỗ vai hắn an ủi: " Đừng nhụt chí. Không phải ngươi yếu. Chẳng qua ta quá giỏi. Ngươi thi không thắng ta là điều bình thường "

"... "

Gân xanh trên đầu Trang Húc giật giật, nếu không phải còn đang ở trường hắn đã trực tiếp đánh người.

Lão sư đứng trên bục sửa bài thi. Trang Húc chống cằm nghe, một tay khác tùy ý viết.

Bỗng nhiên, Trang Húc cảm thấy có người nhìn lại đây, còn nghe nữ sinh phía sau nhỏ giọng nghị luận.

" Nhìn kìa. Trên cây có con chim nhỏ siêu cấp đáng yêu "

" Là loại chim nào vậy? Nhìn giống cục bột nếp quá! "

" Hình như... Gọi là chim sẻ bạc má? "

Trang Húc càng nghe càng cảm thấy quen tai, còn có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, vừa quay đầu nhìn qua, một con chim trắng tuyết nho nhỏ đang đứng trên nhánh cây ngoài cửa sổ. Là con chim mà Đào Tử An nuôi.

Trong nháy mắt Trang Húc và nó nhìn nhau, con chim hư hỏng kia vẻ mặt đầy ghét bỏ chíp một tiếng.

Nếu không phải ảo giác, hắn hình như nghe được -----

" Chíp "

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!