Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 130



Quân Lạc Trần không chỉ không có một chút nào cảm thấy không đúng khi bản thân ở trong viện cả một ngày ngay cả đèn đều không có, thậm chí còn cảm thấy Ngu Sở tới xem hắn hai lần là người tu tiên thiện lương.

Ngu Sở dùng cái gật đầu yếu ớt để giảm bớt nỗi lòng và sự xấu hổ của mình, chờ đến khi hắn ăn xong thì nàng mới đi vào buồng trong, quả nhiên là bên trong không có gì cả, chỉ có một chiếc giường trụi lủi.

May nắm là trong không gian của nàng có đệm chăn gối đầu và đồ thường dùng trong vài hôm để dự phòng, nàng đều lấy ra đặt ở trên giường.

Ngu Sở còn lấy ra một số thoại bản trước đó nàng đã đọc xong để ở trên bàn.

“Chính ngươi biết trải giường chiếu đi.”

Ngu Sở nói, “Chút nữa tự mình trải ra ngủ.”

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân tiểu hào Quân Lạc Trần còn chưa hoàn toàn trở lại hay không mà Ngu Sở cứ cảm thấy phản ứng của hắn hơi chậm, người cũng hơi ngốc ngốc.

Giống như vừa mới nãy hắn vẫn luôn ngồi trên ghế bất động và giữ tư thế đó cả một buổi chiều.

Nàng không nhịn được khuyên, “Ở trong phòng ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nằm cũng được, đọc sách cũng được, vẫn ngồi như vậy ngươi không mệt sao?”

Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu.

“Đã rõ.”

Cũng không biết rốt cuộc là hắn đã rõ cái gì.

Trạng thái này của hắn không phải là giả vờ, nếu muốn giả vờ thì tuyệt đối không trốn thoát được đôi mắt của Ngu Sở.

Thật là kỳ quái, một người ở Ma giới mà biểu cảm hơi thở lại sạch sẽ như vậy…… Chẳng lẽ là bởi vì công lao của việc mất trí nhớ sao?Sau khi Ngu Sở thu xếp xong liền tính rời đi.

Kết quả nàng nghe được Quân Lạc Trần nói, “Đa tạ ngươi đã đối tốt với ta như vậy.”

Vừa mới trải qua một kích ‘thiện lương’ nên Ngu Sở đã quen trạng thái bị người bán còn giúp người đếm tiền này của Quân Lạc Trần.

Sắc mặt của nàng không thay đổi, chỉ bình tĩnh khách sáo, “Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.

Vậy ngươi liền nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến xem ngươi.”

-Nhìn Ngu Sở phải đi, Quân Lạc Trần đi theo.

“Vậy……”

Hắn nhiều lời hỏi, “Ta có thể biết ngươi tên là gì được không?”

Hình như đúng là Ngu Sở chưa từng nói với hắn tên nàng là gì.

“Hôm nào đi.”

Ngu Sở nói.

Nàng đi ra sân, trước khi đóng cửa thì nhìn thấy nam nhân đang đứng ở trong tiểu viện cũ nát vẫn nhìn nàng, bóng dáng một người thấy thế nào cũng có chỗ đáng thương.

Thân phận của hắn đặc thù nên Ngu Sở rất khó tin tưởng hắn hoàn toàn.

Không nói ra tên một là bởi vì bọn họ vẫn ở An Thành, Ngu gia lại là đại gia tộc, nhỡ đâu về sau đột nhiên sinh biến cố, bỗng nhiên Quân Lạc Trần trở mặt thì chẳng phải có thể tìm được Ngu gia theo tên của nàng?Còn về phương diện khác là Ngu Sở cảm thấy hẳn là Quân Lạc Trần biết nàng là ai, chẳng qua hắn trốn quá nhanh, còn rất thích hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hiện giờ tiểu hào của hắn còn chưa khôi phục ký ức nên người có vẻ ngốc ngốc, nếu hắn thật sự biết nàng là ai thì hoàn toàn có thể chờ khi hắn khôi phục lại ký ức thì dùng để tra khảo và so sánh chi tiết.

Nghĩ như vậy, Ngu Sở liền đóng cửa lại một cách cực kỳ lãnh khốc vô tình, sau khi xác định trận pháp vẫn bình thường thì lúc này mới rời đi.

Mấy ngày kế tiếp Ngu Sở vẫn giữ nguyên nhịp điệu như vậy, ngày thường nàng đả tọa nghỉ ngơi ở khách đi3m, mỗi ngày lấy cớ đưa cơm để nhìn xem tình huống của Quân Lạc Trần.

Nhĩ lực của nàng quá tốt, chỉ cần phóng ý thức ra xa một chút thì chẳng sợ không trở về Ngu gia nàng đều có thể nghe được tiếng nhạc buồn truyền từ Ngu phủ đến.

Là gia tộc lớn nhất An Thành, Ngu Nhạc Cảnh qua đời là việc đại sự, khắp nơi nơi toàn bộ An Thành đều có người đàm luận việc này.

Những cửa tiệm dưới quyền Ngu gia đều thi nhau treo vải trắng để tế bái Ngu lão gia, đi tới con phố nào đều có thể nhìn thấy màu trắng giống như nửa cái An Thành cùng nhau treo vải trắng theo sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh vậy.

Lục Ngôn Khanh nói cho nàng khi dùng pháp bảo liên lạc rằng Ngu phủ chuẩn bị sau khi đình quan năm ngày sẽ đưa tang.

Tính thời gian cũng chính là vào ngày mai.

Ngày hôm sau, mọi người Ngu gia mặc tang phục nâng quan tài đi đưa tang, đội ngũ đi theo rất dài, phía sau là các loại vật dụng bồi táng, đủ để nhìn ra Ngu gia gia đại nghiệp đại.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ người Ngu gia thì có rất nhiều bá tánh ở An Thành cũng đi theo đưa bọn họ, trong đó có những người làm công trong các cửa tiệm là sản nghiệp của Ngu thị, ngoài ra còn có lão bản phú thương, càng nhiều đều là dân chúng bình thường.

So với một số phú thương có tiền làm giàu bằng cách bất nhân ở những nơi khác, Ngu gia ở An Thành có danh vọng cực cao cũng là vì ngày thường Ngu gia thích làm việc thiện, cũng không cắt xén ức hiếp người làm công bình thường, còn chủ động giúp quan phủ tu sửa đường đi lối lại ở An Thành, hàng năm còn cứu tế một số dân chúng bình thường gặp phải khó khăn.

Ngu Nhạc Cảnh chưởng quản Ngu gia đã năm mươi năm, hiện giờ ông đi rồi, các bá tánh điều tới đưa ông đoạn đường cuối cùng.

Ngu Sở vẫn luôn ở trong khách đi3m cho đến khi đội ngũ mênh mông cuồn cuộc rời khỏi An Thành thì lúc này mới ngẩng đầu thởi dài một hơi.

Nàng ra cửa đi thăm Quân Lạc Trần bị nhốt ở trận pháp theo lẽ thường.

“Mấy ngày tới ta còn có việc không thể tới.”

Ngu Sở đặt hộp đồ ăn ở trên bàn rồi nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Tuy rằng ngươi không cần ăn cơm nhưng ta vẫn để lại lương khô và nước cho ngươi.”

Mấy ngày qua nam nhân đã khôi phục lại một số những hiểu biết thường thức đối với thế giới nhưng với việc mấu chốt vẫn không nhớ tới.

Đối với chuyện bản thân bị người nhốt lại thì Quân Lạc Trần không thèm để ý một chút nào, cũng rất phối hợp.

Ngu Sở cho hắn cái gì thì hắn sẽ ăn cái đó, bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó.

Ngu Sở có nói cầm thoại bản thì mấy ngày vừa rồi hắn vẫn luôn xem thoại bản tiểu thuyết, cũng không nói ra yêu cầu và cũng không hỏi han gì.

Nghe thấy Ngu Sở nói mấy ngày nữa sẽ không tới, hắn cũng chỉ gật đầu.

“Được.”

Hắn nói.

Ngu Sở còn cảm thấy có phải chính mình hơi quá mức hay không, rốt cuộc thì một người lớn sống sờ sờ bị nhốt lâu như vậy, ngay cả chất lượng sinh hoạt cũng không, có cảm giác ngay cả người bình thường cũng sẽ không phối hợp như vậy.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi, “Trước khi đi ngươi có yêu cầu gì không? Nếu không quá đáng thì ta đều có thể giúp ngươi.”

Quân Lạc Trần vẫn lắc lắc đầu.

“Tâm tình ngươi không tốt, không cần quan tâm ta.”

Hắn nói.

Ngu Sở ngẩn ra.

Gia hỏa này làm thế nào lại nhìn ra được tâm tình của nàng không tốt?“…… Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngu Sở thấp giọng nói.

Khi nàng rời đi, đôi mắt của Quân Lạc Trần lại giống như những lần trước, vẫn luôn dõi theo bóng hình của nàng cho đến khi nàng đóng cửa lại.

Ngu Sở trở về Ngu phủ một chuyến, khi tiến vào sân, nàng phát hiện các đồ đệ đang vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt thể hiện biểu cảm vừa mừng rỡ vừa lo sợ.

Bọn họ đều sợ nàng không cần bọn họ cho nên khi nhìn thấy Ngu Sở trở về mới vui sướng không nhịn được.

Nhưng hôm nay lại không phải lúc nên vui vẻ liền lập tức đè nén nụ cười xuống.

“Sư tôn, người, người đã trở lại.

Người có khát hay không, con đi rót chén nước cho người……”

“Sư tôn người ngồi đi ạ.”

Các đồ đệ vội vàng săp xếp.

Ngu Sở nhìn về phía bọn họ thì chỉ thấy có năm người, Lục Ngôn Khanh không ở đây.

“Sư huynh của các con đâu?”

Nàng hỏi.

“Đại sư huynh đại biểu người đi đưa Ngu lão gia rồi ạ.”

Cốc Thu Vũ thấp giọng đáp.

Khi nói chuyện, Lý Thanh Thành đã bưng trà lại đây.

“Sư tôn, là Đông Bạch Lục giếng mà người yêu thích nhất ạ!”

Lý Thanh Thành nói, “Người nếm thử tay nghề pha trà của đệ tử có tiến bộ hay không ạ?”

Ngu Sở bị các đồ đệ lôi kéo ngồi xuống, bọn họ có người châm trà có người lấy điểm tâm hạt dưa, thi nhau bày biện xong thì lúc này mới chớp đôi mắt cẩn thận nhìn nàng.

Ngu Sở không biết là nàng đi mất năm ngày, vốn dĩ các đồ đệ đã rất lo lắng thì Lý Thanh Thành lại cố tình nói chuyện xưa có một vị cao nhân hứng thú rã rời với nhân gian cho nên ẩn lui Tiên giới, mấy chục năm sau trực tiếp phi thăng.

Đầu tiên là sư huynh muội đánh Lý Thanh Thành tơi bời rồi sau đó càng nghĩ càng sợ hãi.

Rốt cuộc hiện giờ tu vi của Ngu Sở rất cao, nhỡ đâu bởi vì chuyện huynh trưởng ly thế mà nàng bị kích thích khiến mất đi hứng thú với nhân gian, quyết ý phi thăng đến Tiên giới thì phải làm sao bây giờ?Hiện tại thấy Ngu Sở trở về, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại rất lo lắng nàng khổ sở, lo lắng bỗng nhiên Ngu Sở nói ra những lời đại loại như phải rời đi.

Ngu Sở nhìn thấy biểu cảm của các đệ tử thì biết bọn họ lại nghĩ nhiều.

“Ta không nên để mặc các con nhiều ngày như vậy.”

Ngu Sở buông chén trà, nàng bất đắc dĩ nói, “Lần sau sẽ không.”

Lúc này tảng đá trong lòng các đồ đệ mới rơi xuống.

“Hoài An.”

Nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An, “Hôm nay các con đi dọn dẹp đồ đạc đi, nếu thời gian tới kịp thì đêm nay đi Thiên La sơn trang.”

Thẩm Hoài An đánh giá thần sắc của Ngu Sở, xác định nàng không có ý miễn cưỡng thì mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Được ạ.”

Ở chung với các đồ đệ một lúc, tính toán thời gian thì hẳn là quan tài đã hạ táng nên Ngu Sở mới đi ngoại thành An Thành tới phần mộ tổ tiên của Ngu gia.

Lúc Ngu Sở đi vào vùng ngoại ô thì nhìn thấy người Ngu gia mặc áo tang đang đứng rải rác ở những nơi khác nhau, có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có người còn đang khóc.

Lục Ngôn Khanh đứng ở ven đường, hắn nhìn thấy Ngu Sở bèn vội vàng đi tới và thấp giọng gọi, “Sư tôn.”

Ngu Sở vươn tay sờ tóc của hắn.

“Trở về đi.”

Ngu Sở nói, “Dọn dẹp đồ đạc một chút, đêm nay đi Thiên La sơn trang.”

Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi.

Ngu Sở đi vào bên trong, trên đường đi, những người Ngu gia đứng ở ngoài thì đều là họ hàng xa, lại đi vào bên trong, bỗng nhiên có một nữ tử tới đón.

“Cô cô, người đã tới?”

Ngu Sở dừng tầm mắt thì thấy là tiểu nữ nhi của Ngu Nhạc Cảnh, là chất nữ của nàng Ngu Niệm Sở.

Năm đó Ngu Niệm Sở vẫn là một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi, hiện giờ đã sắp ba mươi tuổi, diện mạo khí chất cũng biến hóa lớn, thêm chút sự trầm ổn và tự tin của nữ nhân thành thục.

“Niệm Sở?”

Ngu Sở nhẹ nhàng gọi.

Ngu Niệm Sở thấy nàng còn nhận ra mình thì lập tức nở nụ cười, tiến đến duỗi tay ra nâng cánh tay của Ngu Sở và mang nàng đi vào bên trong.

“Con còn lo lắng cô cô không nhớ rõ con đây này.”

Nàng nói, “Trước đó con vẫn luôn ở bên ngoài, mất mấy ngày mới gấp trở về ạ.”

Ngu Sở nhìn về phía nàng, “Mấy năm nay còn sống thế nào?”

“Ít nhiều lúc trước người tặng cửa hàng cho con, cũng khuyên con.”

Ngu Niệm Sở nói, “Hiện giờ con buôn bán phấn mặt của con, làm được cũng không tồi.”

Nàng nhìn Ngu Sở rồi nhẹ nhàng cười, “Chuyện làm ăn của con là tách biệt với Ngu gia, hoàn toàn thuộc về chính con, trong nhà không nhúng tay vào một chút nào đâu.

Hện tại ra cửa người ta đều gọi con là Ngu lão bản đấy.”

Sau khi nghe xong trong lòng Ngu Sở cũng có chút an ủi.

“Con làm rất tốt.”

Nàng động viên, “Nhưng con buôn bán thế này thì nhà phu quân có tốt với con không?”

“Con đã sớm thành hôn rồi ạ.”

Giọng nói ôn hòa của Ngu Niệm Sở vang lên, “Phu quân của con là người đọc sách, tuy không có của cải nhưng làm người chính trực ôn hòa, đối với con rất tốt.

Cô cô, hài tử của con năm nay đã năm tuổi rồi ạ.”

Trong khi hai người nói chuyện thì đã tới trước mộ.

Ở bên cạnh mộ bia mà Ngu lão gia và Ngu phu nhân hợp táng, mộ bia mới dựng lên là của Ngu Nhạc Cảnh, trên bia có tên Ngu Nhạc Cảnh, bên cạnh là Tôn Uyển, chẳng qua tên Tôn Uyển chưa viết lên.

Tôn Uyển vẫn luôn quỳ trước mộ một mình, bên cạnh là Ngu Thượng Phàm đang đỡ bà.

Ngu Thượng Phàm nhìn thấy hai người đang đi tới bèn thấp giọng nói, “Nương, cô cô và tiểu muội tới rồi ạ.”.