Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 134



Trong đại sảnh đường, Thẩm Thiên Dật ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn còn để một quyển sách.

Vốn dĩ hắn còn nhỏ tuổi, thân thể lại yếu ớt nên bóng hình trên chiếc ghế cho người trưởng thành càng thêm yếu đuối hơn.

Hài tử đang rũ mắt yên tĩnh đọc sách thì có mấy thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, đúng là các đệ tử mười năm trước từ đệ tử học đồ hiện giờ đã trở thành sư phụ ở sơn trang.

Mấy người đi vào thì nhìn thấy Thẩm Thiên Dật liền cười nói, “Thiếu gia đang đọc sách ạ?”

Thẩm Thiên Dật ngẩng lên rồi ngoan ngoãn gật đầu.

“Đại ca của ngài còn đang trò chuyện với trang chủ đại nhân và phu nhân ạ?”

Một sư phụ trong đó hỏi.

“Ừ.”

Mấy thuộc hạ ngồi xuống ở mấy ghế dựa trống còn lại.

Thẩm Thiên Dật nhìn bọn họ rồi tò mò hỏi, “Các ngươi đang đợi đại ca sao?”

“Đúng vậy.

Đã lâu không gặp nên muốn ôn chuyện với ngài ấy ạ.”

Phần lớn võ lâm nhân sĩ hay ồn ào, chẳng qua là ở trong phòng trang chủ hoặc ở thính đường nên giọng nói của mọi người cũng nhỏ hơn nhiều.

Từ nhỏ Thẩm Thiên Dật lớn lên ở sơn trang nên đã sớm thích ứng với hoàn cảnh này.

Dù những người khác quơ đao múa kiếm thì hắn cũng có thể ở một bên tĩnh tâm đọc sách.

Nhưng tình huống hôm nay lại bất đồng, mười mấy năm nay mọi người không thấy Thẩm Hoài An nên tâm tình kích động không thôi, trọng điểm trong cuộc nói chuyện vẫn xoay quanh trên người Thẩm Hoài An, nói hắn tranh đua lợi hại cỡ nào thuộc như lòng bàn tay.

Thẩm Thiên Dật vẫn luôn khao khát huynh trưởng thiên tài của mình được truyền lưu trong miệng của mọi người, chẳng sợ nội dung nói chuyện phiếm hắn đã từng nghe nhưng Thẩm Thiên Dật vẫn không nhịn được nghe đến mê muội.

Thiên La kiếm pháp là phương bắc đệ nhất kiếm, học đồ bình thường khổ luyện hai mươi năm không mong sẽ học được hết, có thể học xong đã không dễ.

Ngay cả Thẩm Hồng vẫn luôn lấy thiên tài tự xưng đến hai mươi tám tuổi mới hoàn toàn tinh thông kiếm pháp này.

Nhưng Thẩm Hoài An học xong Thiên La kiếm pháp từ năm sáu tuổi, tám tuổi học xong Thiên La rìu bí tịch làm khiếp sợ toàn bộ giang hồ.

Có thể nói thiên phú của hắn như vậy đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Thẩm Thiên Dật nghe bọn họ khen ngợi Thẩm Hoài An, thấy khi bọn họ đề cập tới việc này đáy mắt bọn họ phát ra ánh sáng thì hắn không nhịn được nói, “Đại ca là sự kiêu ngạo của các ngươi rồi.”

“Đó là đương nhiên, ngài ấy là sự kiêu ngạo của toàn bộ sơn trang chúng ta.”

Người sư phụ này nói không cần nghĩ ngợi.

Tạm dừng một chút, hắn vươn tay ra vượt qua bàn xoa lên đầu Thẩm Thiên Dật rồi cười nói, “Ngài cũng là sự kiêu ngạo của chúng thuộc hạ, trong sơn trang chúng ta chưa bao giờ có người có đầu óc tốt như thiếu gia ngài vậy, ca ca của ngài khi còn nhỏ chỉ đọc thơ thôi còn khiến tiên sinh dạy học tức đến hộc máu.”

Mọi người đều nở nụ cười, hài tử cũng cười.

Thực ra lúc bọn họ tới đã là buổi chiều sắp chạng vạng, trong phòng đã chuyện trò một lúc lâu.

Một lát sau vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Hoài An và phu thê trang chủ đi ra.

Nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy, Thẩm Hồng ngẩn người, “Sao các ngươi đều ở chỗ này?”

“Trang chủ đại nhân, chúng thuộc hạ chẳng phải…… Chẳng phải là muốn tìm Thiếu trang chủ đi tụ họp uống chút rượu gì sao……”

Người cầm đầu ngượng ngùng cười nói, “Trước kia mỗi lần trộm rượu đưa cho Thiếu trang chủ, đại nhân ngài mà phát hiện là phạt chúng thuộc hạ, hiện tại ngài ấy đã lớn như vậy là có thể quang minh chính đại uống rượu rồi đúng không ạ?”

Thẩm Hồng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Đi thôi.”

Ông dặn dò, “Nhưng trong lòng chừng mực một chút, đừng kỳ cục quá.”

“Được ạ!”

Các thuộc hạ như sợ ông đổi ý bèn khiêng Thẩm Hoài An chạy biến.

Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của bọn họ, Thẩm Hồng không thể nề hà mà lắc đầu.

“Bọn tiểu tử này……”

Thẩm Hồng khom lưng bế Thẩm Thiên Dật lên, Thẩm Thiên Dật hơi ho khan.

“Sao lại ho khan?”

Thẩm phu nhân duỗi tay ra vỗ nhẹ lưng của hài tử và lo lắng hỏi, “Có phải ngồi ở bên ngoài lâu nên mệt hay không?”

“Con không có việc gì đâu nương.”

Thẩm Thiên Dật cười nói, “Nếu ngồi đọc sách mấy canh giờ còn không được thì con đây cũng không khác gì phế nhân cả.”

Nghe xong câu này, Thẩm Hồng duỗi tay nhéo mũi của Thẩm Thiên Dật.

“Người không lớn nhưng hiểu nhiều thật đấy.

Cái gì mà phế nhân hay không phế nhân, đứa nhỏ này chỉ thích thể hiện.”

Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, “Muốn chơi với ca ca của con thì cũng không cần luôn chờ ở bên ngoài.

Thằng bé trở về nhiều ngày vậy rồi sẽ có lúc các con chơi với nhau.”

Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Hồng nhìn bộ dáng yếu ớt khi dựa vào bờ vai của ông cũng luyến tiếc nói hài tử cái gì.

“Chờ ngày mai mời Ngu tiên trưởng xem cho con.”

Thẩm Hồng đau lòng nói, “Dật nhi, con yên tâm đi, bản lĩnh của Ngu tiên trưởng rất lớn, nhất định có thể chữa khỏi cho con.”

“Con xưng hô với ngài ấy thế nào đây ạ?”

Thẩm Thiên Dật ngồi lâu như vậy cũng hơi mệt mỏi, thấp giọng hỏi lộ ra chút tính trẻ con.

“Gọi là cô nãi nãi đi, như thế thân mật hơn.”

Thẩm phu nhân duỗi tay sờ đầu của Thẩm Thiên Dật, “Dù như thế nào thì các con cũng là người thân có huyết thống với nhau, nhất định tiên trưởng sẽ giúp con.”

Thẩm Thiên Dật nhẹ nhàng gật đầu rồi ngủ ở trên người của phụ thân.

Thẩm Hồng ôm tiểu nhi tử, tay chân nhẹ nhàng đưa hắn trở về phòng rồi đặt ở trên giường.

Xác định hắn ngủ an ổn thì lúc này mới lui ra ngoài không gây tiếng động đóng cửa lại.

Phu thê trang chủ đi qua hành lang, hai người đều không khỏi thở dài một tiếng.

“Hai nhi tử này của chúng ta thật đúng là hai cái cực đoan.”

Thẩm Hồng không biết phải nói gì.

Từ khi sinh ra thì Thẩm Hoài An chưa từng sinh bệnh, ba tuổi sờ đao chơi, bốn tuổi chính thức huấn luyện học tập kiếm thuật.

Sinh long hoạt hổ, thiên phú dị bẩm.

Thẩm Thiên Dật được quá kế từ phu thê Ngu Thượng Phàm, từ nhỏ đã không ngừng sinh bệnh, hơn nữa đặc biệt mẫn cảm đối với yêu cầu sinh hoạt.

Quá lạnh hay quá nóng là không được, ngay cả ăn cũng như thế, chỉ cần qua loa đại ý một chút thôi là có thể làm hắn dị ứng.

Lúc trước nuôi Thẩm Hoài An thì phu thê Thẩm Hồng chưa bao giờ phải phí tâm tư ở phương diện này, chỉ cần giải quyết vấn đề tinh lực tràn đầy và sự quá thông mình nên rất khó quản giáo của hắn là được.

Nuôi Thẩm Thiên Dật giống như làm phụ mẫu lần nữa vậy.

“Thiên Dật không có bệnh nặng, chỉ là căn cơ của thân thể không được tốt thôi.”

Ngu phu nhân thấp giọng nói, “Nhất định là tiên trưởng có thể chữa cho thằng bé.

Chờ về sau thân thể thằng bé khỏe mạnh thì tất cả đều tốt.”

Thẩm Hồng hơi gật đầu.

Bên kia, Thẩm Hoài An bị sự nhiệt tình dạt dào của những người khác mang về sau núi ở sơn trang.

Thiên La sơn trang ở nơi hiểm yếu, ngoại trừ cổng chính ra thì không ai có thể bò qua núi tiến vào từ phía sau sơn cốc.

Cho nên ngọn núi phía sau sơn trang này cũng được người của sơn trang sử dụng.

Khi còn niên thiếu, các đồ đệ ở sơn trang luôn trộm mang theo Thẩm Hoài An chạy vào sơn cốc chơi từ cửa sau rồi bò lên giữa sườn núi của một ngọn núi nọ, trên đó có một khối nham thạch rất lớn có thể ngồi lên mặt trên cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt.

Các đệ tử đã thành niên giấu trộm rượu cũng sẽ ngẫu nhiên lén rót một ly cho Thẩm Hoài An --

- Đương nhiên nếu như bị Thẩm Hồng bắt được thì khẳng định sẽ bị phạt đánh.

“Lần trước đi ra cửa sau cùng ngài vẫn phải lén lút, cuối cùng lần này có thể quang minh chính đại đi vào rồi.”

Có một sư phụ cười nói.

Mọi người lên giữa sườn núi, Thẩm Hoài An đi xuyên qua rừng cây, quả nhiên là nhìn thấy nham thạch lớn quen thuộc thời thơ ấu kia vẫn còn ở đó.

Trên nham thạch đã có ba bốn người đang chờ, đều là những giương mặt quen thuộc.

Trước mặt bọn họ bày đầy các loại thịt nướng và vò rượu.

So với những đồ ăn chiêu đãi Tinh Thần Cũng giữa trưa nay thì những thịt này nhìn vụng về hơn rất nhiều, vừa thấy là biết tự nướng lấy.

“Thiếu trang chủ, mau tới nào, rượu đều mở ra hết rồi!”

Người bên kia hô lên.

Thẩm Hoài An cười cười, hắn và những người khác cùng nhau lên nham thạch rồi ngồi xếp bằng giống như khi còn nhỏ.

Mọi người cùng nhau duỗi tay ra chia thịt nướng ăn, cùng nhau cụng chén rượu.

Mọi người ngồi ăn, có người duỗi tay ra xoa bóp bả vai và cánh tay của Thẩm Hoài An rồi tấm tắc, “Thiếu trang chủ, ngài biến hóa cũng thật lớn, hoàn toàn không phải là một bộ dáng như khi còn nhỏ nữa rồi.”

“Ta thay đổi?”

Thẩm Hoài An nhận lấy những người khác đưa thịt nướng cho mình, hắn nhướn mày, “Ta thay đổi chỗ nào?”

“Hiện tại ngài đã không phải là phàm nhân nên rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.”

Người này cười đáp, “Khí chất cao không thể với, vừa thấy là biết nhân trung long phượng.”

Tức khắc những người còn lại xì ra tiếng.

“Mông ngựa này của đệ sắp chụp đến bầu trời rồi, thịt nướng cũng không chặn được miệng của đệ!”

Thẩm Hoài An đã sớm quen bộ dáng các ca ca nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, hắn cầm lấy thịt nướng nếm một miếng, tức khắc cảm thấy mỹ mãn mà than thở một tiếng.

“Hương vị giống như đúc khi ta còn nhỏ.”

“Đúng không, vẫn biết ngài thích ăn cái này mà.”

Một sư phụ ngồi bên cạnh cười hì hì dựa lại gần, “À, đúng rồi, thuộc hạ nghe nói người tu tiên đều không ăn gì cũng không ngủ, kia gọi là gì nhỉ…… Gọi, gọi là tích cốc? Vậy Thiếu trang chủ ngài chẳng phải thật lâu không dính thức ăn mặn sao?”

“Không có.”

Thẩm Hoài An nói một cách đương nhiên, “Có lẽ các môn phái khác là như vậy nhưng môn phái chúng ta không phải.

Môn phái chúng ta yêu nhất là các loại thức ăn ngon, đặc biệt là thịt.”

Hắn nhìn về phía những người khác rồi dào dạt đắc ý, “Môn phái chúng ta một ngày ba bữa cơm không thiếu bữa nào, ngẫu nhiên còn đánh bài nữa.”

Xem bộ dáng kiêu ngạo của Thẩm Hoài An, người không biết còn trưởng rằng hắn đang nói đại sự công thành danh toại gì đâu.

Những người khác của Thiên La sơn trang cảm nhận được cảm giác thỏa mãn và lòng trung thành đối với môn phái của Thẩm Hoài An cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

So với nhị thiếu gia có thân thể không tốt vẫn luôn bị dưỡng ở trong phòng thì thật sự Thẩm Hoài An cũng được coi như là bọn họ tay cầm tay chăm sóc hắn lớn lên.

Kỳ thực trên thực tế thì bữa rượu lần này cũng là vì lo lắng Thẩm Hoài An cho nên muốn hỏi tình hình gần đây của hắn mà thôi.

Nhìn thấy cuộc sống của hắn thật sự tốt thì mọi người an tâm rồi.

“Đúng rồi, mấy năm nay các ngươi sống thế nào?”

Thẩm Hoài An hỏi, “Võ lâm có rung chuyển gì không?”

“Không có.

Ai nhàn rỗi không có việc gì đi chọc chúng ta chứ?”

Có một sư phụ trong số đó kể lại, “Sau khi ngài đi tu tiên thì trang chủ đại nhân cũng mang theo chúng thuộc hạ ẩn lui mấy năm, sợ những người khác phát hiện ra tung tích của ngài.”

“À đúng rồi, Thiếu trang chủ, ngài có biết không, hoàng đế lão tử ở Đế Thành đã thay đổi người rồi.”

Một sư phụ khác thấp giọng kể, “Nghe nói bởi vì lão làm chuyện xấu bị trời phạt nên người tu tiên đã san Đế Thành thành bình địa đấy.”

“Ồ? Phải không?”

Thẩm Hoài An uống ly rượu rồi bình tĩnh hỏi.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng cao thâm khó đoán đó của hắn bèn nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn Thẩm Hoài An.

“Thiếu trang chủ…… Sẽ không phải ngài biết nội tình gì chứ?”

Bọn họ hơi hoài nghi.

“Ta không biết.”

Thẩm Hoài An vô tội nói, “Ta tu luyện ở phương nam thì chạy tới Đế Thành làm gì?”

Nếu là trước kia, Thẩm Hoài An tham dự vào chuyện lớn như vậy thì đã sớm thổi phồng với các huynh đệ.

Nhưng hắn được Ngu Sở dẫn dắt đến lớn, lại đi theo Lục Ngôn Khanh trưởng thành, cũng đã học xong sự bình tĩnh và sự cẩn thận tinh tế của bọn họ không biết từ bao giờ.

Thực ra Ngu Sở không dặn dò hắn cái gì nhưng bản năng của Thẩm Hoài An cảm thấy tốt nhất là đừng làm người trong nhà mình biết quá nhiều về chuyện của Tu Tiên giới, biết càng ít mới càng an toàn.

Chỉ là những người ở Thiên La sơn trang này đều xem như là đại ca của hắn, quá hiểu rõ Thẩm Hoài An nên bọn họ nhận ra nhất định là Thẩm Hoài An biết được nội tình gì nhưng không chịu nói, làm bọn họ nghẹn đến vò đầu bứt tai.

“Các ngươi nhìn xem các ngươi đi.”

Thẩm Hoài An không nhịn được cười rộ lên, sau đó duỗi tay ra rót rượu cho bọn họ, “Đổi câu hỏi khác, đổi câu hỏi khác thì nhất định ta sẽ trả lời các ngươi.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Thẩm Hoài An rất thành khẩn.

“Vừa lúc thuộc hạ có một vấn đề.”

Một người trong số đó hóng chuyện hỏi, “ Ngài có hai sư muội đều xinh đẹp.

Như vậy ngài thích cô nương khá tươi đẹp kia hay vẫn là cô nướng khá lớn ---”

Huyết thống của Hà Sơ Lạc bị áp chế, dáng người thật sự quá tốt, dù có là xiêm y bình thường nhất trong tất cả xiêm y bình thường thì khi nàng mặc vào cũng rất đầy đặn.

Võ lâm nhân sĩ không câu nệ tiểu tiết, đều là hán tử thô lỗ nên suýt chút nữa người này buột miệng thốt ra câu ‘(ngực) khá lớn kia’.

Không nghĩ tới trong nháy mắt hắn muốn phun cái từ này ra thì đôi mắt của Thẩm Hoài An khẽ nâng lên quét về phía hắn.

Cái liếc mắt làm vị sư phụ này run cả người, lập tức nuốt câu hơi mạo phạm này xuống.

“Xin lỗi, xin lỗi, thuộc hạ không có ý kia, sao miệng của thuộc hạ lại không quản được vậy……”

Người này tỉnh táo lại, cũng hơi ảo não chính mình nên duỗi tay ra tự đánh vào miệng.

Thẩm Hoài An thu lại tầm mắt rồi nhàn nhạt nói, “Lục sư muội của ta nhạy cảm hơn người, các ngươi để những người khác tự quản lấy bản thân, đừng mạo phạm muội ấy.”

Những người khác đều thi nhau lên tiếng đồng ý.

Vốn là Thẩm Hoài An không có ý muốn giáo huấn bọn họ nhưng qua một lúc thì nhìn thấy bảy tám huynh đệ nhìn hắn lớn lên giờ phút này đều cúi đầu héo rũ như đã làm sai chuyện khiến trong lòng Thẩm Hoài An không mấy dễ chịu.

Nhưng chung quy là hắn đã trưởng thành nên không hoạt bát bằng thời niên thiếu, trong nhất thời cũng không biết nên nói thế nào cho hòa hoãn không khí.

May mắn là trong số đó có một người còn được tính là thông minh, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hoài An thì lập tức nói, “Uống rượu uống rượu nào.”

Mọi người cụng ly vào nhau, lại tùy tiện hàn huyên một lúc thì bầu không khí mới dần dần tốt lên.

Với thể chất hiện giờ của Thẩm Hoài An có uống ít hay nhiều đều không say.

Vốn dĩ trong lòng những người khác còn coi hắn là đệ đệ, kết quả là khi nhìn thấy lượng rượu hắn uống thì không cẩn thận đua nhau uống nhiều hơn.

Nhìn những người khác mất cảm giác mà vẫn muốn tiếp tục uống thì Thẩm Hoài An nhanh chóng khuyên mọi người rồi xách từng người trở về.

Sắp xếp xong những người này, trước khi đi, Thẩm Hoài An gói lại hai phần thịt chưa từng động tới, lúc này mới trở lại tiểu viện Tinh Thần Cung đang ở.

Hắn còn chưa tới gần thì từ rất xa đã nhìn thấy hai người Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc đang ngồi ở ngoài viện cùng nhau vu0t ve một con chó săn lớn.

Những con chó săn ở Thiên La sơn trang đều được nuôi thả sau khi được huấn luyện, chó săn này không biết chạy tới từ chỗ nào lại bị Hà Sơ Lạc thân là hồ yêu và Tiêu Dực được lang hổ nuôi lớn cùng nhau vu0t ve làm nó sợ tới mức không dám động đậy.

Cảm nhận được hắn tời gần, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên.

“Sư huynh đã trở lại?”

Tiêu Dực nói, “Uống không ít rượu.”

Trên người Thẩm Hoài An có ám mùi rượu, Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc có mũi thính nên đã ngửi thấy.

“Sư huynh, sư huynh mang theo thịt?”

Tiểu Hồ hỏi.

Đôi mắt không chớp của nàng nhìn đồ vặt trong tay của Thẩm Hoài An.

“Người trong sơn trang nướng thịt đấy, sư đệ sư muội nếm thử đi.”

Thẩm Hoài An đáp.

Hắn đưa hai phần thịt đã đóng gói cho Tiểu Hồ và Tiêu Dực.

Trong toàn bộ môn phái thì có hai người họ là thích ăn thịt nhất.

Nhìn ba người vào viện cùng nhau, lúc này chó săn đáng thương đó mới kẹp chặt đuôi xoay người chạy đi.

Tiêu Dực và Tiểu Hồ ngồi xuống ở đình viện trong sân, còn Thẩm Hoài An vào phòng.

Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đang quấn lấy Lục Ngôn Khanh đòi hắn chơi bài với bọn họ cho bằng được.

Lục Ngôn Khanh khổ không nói nổi, vừa thấy Thẩm Hoài An trở lại thì đôi mắt của hắn sáng lên.

“Hoài An, mau mau mau, sư đệ mau chơi bài cùng sư đệ muội đi.”

Lục Ngôn Khanh vội vàng nói, “Huynh còn có việc, huynh đi trước đậy.”

“Lục Ngôn Khanh, không được chạy!”

Cốc Thu Vũ hét lớn.

Nàng và Lý Thanh Thành mỗi người ở một bên bắt được cánh tay của Lục Ngôn Khanh đang muốn chạy trốn túm trở lại.

“Sư huynh, vừa lúc đủ bốn người ở đây, chúng ta chơi mạt chược đi.”

Lý Thanh Thành hứng thú bừng bừng đề nghị.

Vốn là Thẩm Hoài An muốn về nghỉ ngơi nhưng vừa thấy bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Lục Ngôn Khanh cũng lập tức hứng thú lên.

“Vậy đến đây đi.”

Thẩm Hoài An cười tủm tỉm, “Lục Ngôn Khanh không thoải mái là huynh liền thoải mái.”

Mọi người náo loạn một lúc mới chơi được mạt chược.

Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc ăn xong thịt nướng cũng gia nhập, bọn họ lại bắt đầu đánh bài.

Thật sự Lục Ngôn Khanh không thích chơi cái này, cũng không thích động não.

Kết quả là bởi vì hắn quá có lệ cho nên trên mặt đã bị dán đầy tờ giấy chọc cho các sư đệ sư muội cười ha ha.

Lúc này, có người tới gần viện.

Tiêu Dực nói, “Có người tới!”

Sáu người Tinh Thần Cung vừa mới không có hình tượng đánh bài trong đại sảnh nhanh chóng bật dậy, người này dọn dẹp vỏ trái cây đồ ăn vặt, người kia thu bài, Lục Ngôn Khanh cũng gỡ những tờ giấy xuống.

Chờ đến khi đồ đệ Thiên La sơn trang đến thì nhìn thấy sáu vị tiên trưởng trẻ tuổi ngồi trên ghế của từng người, có người uống trà, có người đọc sách, cũng có người nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thật tiên phong đạo cốt, phong độ hoàn toàn khác với thường nhân.

“Thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng.”

Đồ đệ sơn trang cực kỳ tôn kính nói, “Cơm chiều sẽ làm xong trong chốc lát, xin hỏi chư vị tiên trưởng muốn dùng bữa ở nơi nào ạ?”

“Trước hết hôm nay chúng ta ăn ở trong viện đi, đa tạ.”

Lục Ngôn Khanh khách khí nói.

Đồ đệ sơn trang gật đầu rồi hắn nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Thiếu trang chủ, trang chủ đại nhân có hỏi ngài đồng ý cùng ăn bữa tối với đại nhân và phu nhân không ạ?”

Cứ việc vừa rồi uống rượu với những người khác, Thẩm Hoài An vẫn hơi gật đầu.

Sau này không biết khi nào có thể trở lại được, hắn cũng muốn ở chung với phụ mẫu nhiều hơn.

Buổi tối, các sư huynh đệ muội ăn cơm trong đình viện còn Thẩm Hoài An trở về chủ điện trong sơn trang cùng ăn cơm với phu thê trang chủ và nhị đệ Thẩm Thiên Dật.

“Hoài An, tới nào.”

Thẩm Hồng rót một ly cho Thẩm Hoài An rồi cười nói, “Buổi chiều cùng uống với những người khác rồi thì không có lý do gì không uống cùng cha một lần.”

“Đó là đương nhiên ạ, cha, nương, con mời hai người một ly.”

Thẩm Hoài An bưng chén rượu lên hướng về phía hai phu thê rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Thẩm Hồng vui vẻ, ông cười vài tiếng.

“Được! Cha cũng uống.”

Hai phụ tử đều làm một ly, lúc này trang chủ phu nhân mới nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Thực ra người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là khá tốt.”

Thẩm phu nhân nói, “Có một số việc sư môn của con đều ở thì chúng ta cũng ngại hỏi.”

Thẩm Hoài An buông chén rượu ra.

“Nương, có chuyện gì nương cứ hỏi đi.”

Hắn đáp.

“Buổi chiều chỉ lo vui vẻ nên nương quên hỏi con.”

Thẩm phu nhân hạ giọng, “An Nhi à, con ra cửa đã hơn mười năm rồi, vậy đã có người trong lòng chưa?”

Bà vừa hỏi làm ánh mắt của Thẩm Hồng và Thẩm Thiên Dật cùng nhìn lại đây.

Thẩm Hoài An:……Thẩm Hoài An cũng không nghĩ tới một ngày hắn bị người hỏi về chuyện tình cảm đến hai lần.

Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, “Mấy năm nay còn vẫn đặt trọng tâm ở tu luyện nên thật sự không có cơ hội nhìn thấy người ngoài……”

Thẩm phu nhân rất hiểu Thẩm Hoài An, nhìn sắc mặt của hắn là biết hắn đang nói thật hay thẹn thùng.

Bà hiểu rõ, “Cho nên con thích một trong số các sư muội của con?”

Thẩm Hoài An ngẩng đầu, không kịp phòng ngừa nên ánh mắt đột nhiên hoảng loạn, vành tai của hắn đỏ lên.

“Con, con……”

Hắn lắp bắp, “Thật sự là con vẫn luôn tu luyện, không nghĩ tới chuyện tình cảm……”

Thẩm phu nhân nhìn sang Thẩm Hồng.

“Nhi tử của ông thích người ta nhưng không dám đâm thủng qua giấy cửa sổ đấy.”

____________________________________Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:Lại chậm tiến độ rồi ◕.

◕Trong thời gian này mình bận lắm ý, mình sẽ cố gắng đăng đúng lịch nhưng nếu lỡ hẹn thì các tình yêu thông cảm nha ~(‾▿‾~).