Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 138



Đối với Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An mà nói, bữa cơm trưa này cực kỳ dày vò.

Tuy ở bên ngoài phu thê trang chủ không nói cái gì nhưng toàn bộ hành trình tầm mắt như có như không bắn tới của phu thê họ cũng đủ làm người đứng ngồi không yên.

Sau khi kết thúc cơm trưa, vốn là Thẩm Hoài An đã chuẩn bị tốt sẽ bị Tiểu Cốc chất vấn, không nghĩ tới nàng lại hoàn toàn không có ý muốn đi tìm hắn, giống như chưa phát sinh cái gì vậy.

Thẩm Hoài An nhẹ nhàng thở ra nhưng cảm giác trong lòng hình như cũng hơi mất mát.

Hai người cứ coi như chuyện này đã qua, ai cũng không nhắc tới.

Vốn dĩ Thẩm Hoài An luôn do dự có nên nói mấy câu hòa hoãn không khí xấu hổ một chút với Tiểu Cốc hay không thì kết quả là buổi chiều hai sư tỷ muội Tiểu Cốc và Hà Sơ Lạc đã khoác tay nhau vào sơn cốc chơi, không có biện pháp, Thẩm Hoài An chỉ có thể nuốt lời nói trở lại.

Bởi vì qua mấy ngày tới Thẩm Hoài An phải rời đi cùng sư phụ nên bắt đầu từ ngày hắn trở về thì hầu như đều ở cùng phụ mẫu và đệ đệ.

Hôm nay vừa mới ăn xong cơm trưa, những sư phụ của Thiên La sơn trang mang theo một nhóm các đệ tử thế hệ mới của Thiên La sơn trang tiến vào thính đường.

“Trang chủ, phu nhân.”

Sư phụ đi đầu ôm quyền cười nói, “Chúng thuộc hạ có thể đi võ đài tỷ thí tỷ thí với Thiếu trang chủ hay không ạ? Cũng là muốn cho các huynh đệ mở tầm mắt nhìn xem Thiếu trang chủ lợi hại đến cỡ nào.”

“Mấy người các ngươi.”

Thẩm Hồng bất đắc dĩ, “Đi thôi, chú ý đúng mực là được.”

Thiên La sơn trang là môn phái võ lâm thì tất nhiên nhiệt tình yêu thương luận bàn nhất.

Vừa nghe đến lời này, tức khắc các sư phụ khác hưng phấn lên rồi khiêng Thẩm Hoài An muốn chạy.

Thẩm Thiên Dật ngồi bên cạnh dùng ánh mắt trông mong nhìn bọn họ rời đi thì không khỏi khẩn cầu, “Cha, nương, con cũng muốn đi.”

“Thiên Dật ngoan, chúng ta và Ngu tiên trưởng đã hẹn một lúc nữa sẽ xem tình trạng thân thể của con rồi.”

Thẩm phu nhân dỗ dành, “Chờ sau khi xem xong thì lại ra cửa sau được không?”

Thẩm Thiên Dật vẫn là hài tử nên đương nhiên sẽ có tính hiếu kỳ, nhưng hắn quá ngoan ngoãn, tuy rằng rất muốn đi nhưng Thẩm phu nhân nói phải chờ đợi thì hắn cũng làm theo.

Thấy thế, Thẩm Hoài An đẩy những người khác ra rồi nói, “Không cần gấp gáp, huynh sẽ chờ đệ.”

Nghe xong câu này, lập tức thiếu niên vui vẻ lên.

Chẳng được bao lâu thì Ngu Sở và Cốc Thu Vũ đi tới lầu chính rồi đi vào phòng ngủ dưới sự dẫn đường của phu thê Thẩm Hồng.

Phòng ngủ vốn rộng rãi nhưng sáu người là phu thê trang chủ, Ngu Sở, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Thẩm Thiên Dật tiến vào khiến trong phòng chen chúc rất nhiều.

Ngu Sở nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Dật rồi dùng một tia chân khí di chuyển theo mạch đập của hắn để kiểm tra tình trạng thân thể của Thẩm Thiên Dật.

Đối với nàng mà nói thì việc này là việc nhỏ rất dễ dàng, nàng rũ mắt không đến hai giây liền ngẩng đầu thì nhìn thấy hai phu thê nắm tay đối phương nhìn chăm chú vào nàng rất khẩn trương.

“Thiên Dật không có bệnh kín nặng nào.”

Ngu Sở chậm rãi nói, “Chẳng qua là trời sinh thân thể yếu ớt một chút, dễ dàng bị di ứng, để về lâu về dài tuần hoàn thành ác tính nên dễ sinh bệnh.

Cũng không phải là chuyện lớn gì.”

Nghe được lời này, cuối cùng nỗi lo lắng suốt bảy tám năm ròng trong lòng phu thê trang chủ cũng rơi xuống.

“Đa, đa tạ tiên trưởng.”

Bọn ho kích động lên chuẩn bị quỳ xuống.

Ngu Sở phản ứng mau, gần như trong nháy mắt duỗi tay ra nâng hai phu thê dậy.

“Hai vị không cần đa lễ.”

Ngu Sở nói, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần để ở trong lòng.”

“Ngu tiên trưởng, chúng tiểu nhân thật không biết nói những lời cảm kích như thế nào tới ngài.”

Đôi mắt của Thẩm Hồng đỏ ửng, ông thấp giọng nói, “Ngài đã cứu hai hài tử của chúng tiểu nhân, thật sự là chúng tiểu nhân……”

Sinh sống mười mấy năm cùng Ngu Sở nên Thẩm Hoài An tự nhiên biết sư phụ không thích trường hợp hàn huyên cảm tạ.

Mắt thấy lại không ngăn cản thì có lẽ phụ mẫu còn muốn tạo ra tình cảnh để hắn và tiểu đệ quỳ xuống tạ ơn gì đó, thế là Thẩm Hoài An tiến đến nâng phụ mẫu dậy.

“Được rồi, cha, nương, hai người mau đứng lên đi.”

Thẩm Hoài An không biết phải làm sao đành thấp giọng khuyên.

Có Thẩm Hoài An khuyên giải nên lúc này hai phu thê mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cảm xúc đã ổn định một chút.

“Nữ đồ đệ này của ta rất có thiên phú về phương diện tu dược.”

Ngu Sở nói, “Để cho chắc chắn thì một lúc nữa nàng sẽ chuẩn bị dược liệu.”

Theo câu nói vừa dứt của nàng, ánh mắt của phu thê trang chủ dừng ở trên người Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ khách khí hơi gật đầu.

Ban đầu hai phu thê đã rất vừa lòng với Cốc Thu Vũ, hiện giờ Tiểu Cốc và Thẩm Hoài An còn chưa đâu vào đâu cả, giấy cửa sổ cũng không đâm thủng làm phu thê trang chủ đã tự mình hoàn thành công lược chính mình, trong lòng tràn đầy sự trầm tĩnh giữa niềm vui sướng.

Hiện tại vừa thấy Cốc Thu Vũ muốn cứu tiểu nhi tử của bọn họ, như vậy thì không thể để thế được, hai phu thê xem Tiểu Cốc đã thêm bộ lọc filter vào rồi.

Thẩm Hoài An vừa thấy ánh mắt quá mức hiền từ của phụ mẫu nhà mình thì cảm thấy da đầu tê dại đi, hận không thể che lại đôi mắt của bọn họ rồi nhanh chóng chạy đi.

May mắn là hội chẩn nho nhỏ này nhanh chóng kết thúc.

Dựa theo ánh mắt hiện đại để xem thì hài tử Thẩm Thiên Dật này thực ra không có bệnh nặng, chỉ là hệ miễn dịch kém lại dễ dàng dị ứng sinh bệnh đối với các loại sự vật ở bên ngoài cho nên mới yếu ớt như thế.

Thế giới cổ đại này tuyệt đối không có cách nào, nhưng những tật xấu này ở Tu Tiên giới mà nói lại hoàn toàn là việc nhỏ có thể làm được.

Trước tiên Ngu Sở cho phu thê trang chủ một lọ đan dược bổ dưỡng, chủ yếu là cường thân kiện thể, gia tăng hệ miễn dịch, dược còn lại nhằm vào Thẩm Thiên Dật thì để Cốc Thu Vũ điều phối.

Chờ đến khi hội chẩn kết thúc, trong lúc thầy trò tính toán rời đi thì Thẩm phu nhân chọn chuẩn cơ hội khi Thẩm Hồng và Ngu Sở đang nói chuyện liền bắt lấy tay của Tiểu Cốc rồi đưa nàng tới cạnh bức tường cách nhau một hành lang.

“Thẩm phu nhân, làm sao vậy ạ?”

Cốc Thu Vũ nghi hoặc.

“Tiểu Cốc cô nương, đa tạ cô nương làm lụng vất vả.”

Thẩm phu nhân vươn tay ra để một thứ gì đó lên lòng bàn tay của Cốc Thu Vũ rồi nhẹ nhàng nói, “Cô nương vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của ta, cô nương cần nhận lấy.”

Cốc Thu Vũ cúi đầu, thứ Thẩm phu nhân đặt vào lòng bàn tay của nàng chính là một thanh chủy thủ.

Vỏ của thanh chủy thủ này có màu bạc, phù điêu ở mặt trên được khắc rườm rà phức tạp, nhìn kỹ có đồ án chữ ‘Thẩm’ thị, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.

Sau khi Cốc Thu Vũ phản ứng lại, nàng vội nói, “Thẩm phu nhân, đồ vật quý trọng như vậy con không thể thu.

Đây thật sự là……”

Thẩm phu nhân nắm lấy tay nàng rồi ôn nhu nói, “Tiểu Cốc cô nương, con nhận lấy đi.”

Cốc Thu Vũ còn muốn nói gì thì Thẩm phu nhân lại nâng tay lên, dùng ngón tay vén sợi tóc bên trán của Tiểu Cốc rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ra phía sau.

Tiểu Cốc ngẩn ra, nàng ngơ ngác nhìn chăm chú vào đôi mắt già nua nhưng mang chút dịu dàng của Thẩm phu nhân, trong nhất thời quên nhúc nhích.

Thẩm phu nhân không nhiều lời mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Cốc Thu Vũ.

Một lát sau, Ngu Sở và Thẩm Hoài An đi ra, đôi mắt của Thẩm Hoài An vẫn luôn ngắm nhìn Cốc Thu Vũ.

Sau khi đi ra ngoài, những người khác đang chờ hắn lập tức vây lại.

“Đi thôi, Thiếu trang chủ, đi luận bàn nào.”

Vừa rồi cũng thôi nhưng giờ Thẩm Hoài An nào có thâm tư đi luận bàn?“Ngày mai, nhất định là ngày mai.”

Thẩm Hoài An liên tục cam đoan, lúc này mới thoát được vòng vậy rồi trở về độc viện dành cho Tinh Thần Cung cùng Ngu Sở và Tiểu Cốc.

Trở lại viện được một lúc thì Thẩm Hoài An vội vàng giữ chặt Cốc Thu Vũ kéo nàng đến phòng trống.

“Vừa rồi nương của huynh đưa cho sư muội cái gì?”

Thẩm Hoài An nhỏ giọng hỏi.

Nhĩ lực và sức quan sát của người tu tiên đều tốt, tuy Thẩm Hoài An không đi ra ngoài cùng nhưng nghe được hình như Thẩm phu nhân giao thứ gì đó cho Cốc Thu Vũ.

“À, chính là thứ này.”

Cốc Thu Vũ lấy ra thanh chủy thủ từ trong tay áo rồi trực tiếp đưa cho Thẩm Hoài An, nàng lẩm bẩm, “Muội cảm thấy hình như thanh chủy thủ này rất quý trọng, đưa cho sư huynh, sư huynh cầm lấy đi.”

Thẩm Hoài An nhìn thấy chủy thủ trong tay nữ hài thì hầu kết không khỏi lên xuống.

“Sư muội, muội nhận lấy đi.”

Thẩm Hoài An lấy lại bình tĩnh và nói, “Nương của huynh thích thu thập các loại vũ khí.

Võ lâm thế gia mà, sư muội cũng rõ rồi.

Nương thích sư muội, đưa sư muội một thứ đồ cất giữ mà thôi.”

“Thật vậy chăng?”

Vốn dĩ trong lòng Tiểu Cốc còn có chút gánh nặng, sợ Thẩm phu nhân đưa đồ quý giá gì cho nàng, nghe được Thẩm Hoài An giải thích như vậy lập tức an lòng không ít.

Võ lâm nhân sĩ thích thu thập vũ khí có vẻ như cũng rất bình thường.

Cốc Thu Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói, “Được rồi, muội đây sẽ nhận lấy.”

Nhìn Cốc Thu Vũ xoay người rời đi, lúc này sức lực toàn thân Thẩm Hoài An giống như đi mượn vậy, nặng nề thở ra một cách nhẹ nhàng rồi ngồi ở trên ghế.

Trải qua một ngày điều chỉnh, rất nhanh Tiểu Cốc đã điều phối ra phương thuốc thích hợp với Thẩm Thiên Dật nhất, trong đó có đề cập tới một ít loại thuốc là linh thảo, đều từ tay nàng giao cho y sư của sơn trang.

Thẩm Thiên Dật không có bệnh nặng, nếu điều trị thân thể thì trong khoảng một tháng là có thể thoát thai hoán cốt.

Phu thê vui sướng phát hiện ra ngày hôm sau sau khi Thẩm Thiên Dật ăn xong đan dược, uống xong thảo dược được điều phối thì khí sắc của hắn tốt hơn rất nhiều, sự suy nhược vì sinh bệnh trước đó dường như được bù lại dễ như trở bàn tay.

Hắn vẫn luôn khao khát Thẩm Hoài An, thân thể ngày hôm sau khỏe hơn là hắn liền muốn đi xem Thẩm Hoài An và những người khác luận bàn.

Thẩm Thiên Dật luôn luôn nghe lời, hai phu thê cũng thương hắn, không muốn gạt đi sự hưng phấn của hài tư nên đồng ý luôn.

Hai phu thê cũng chưa thấy Thẩm Hoài An ra tay đã lâu, một nhà ba người cùng đi luận võ đài.

Lúc bọn họ đi đến thì quanh luận võ đài đã có hàng trăm đồ đệ vây lấy, đều đang nhiệt huyết sôi trào hò hét lên.

Thẩm Hoài An mặc y phục đen tuyền đứng sừng sững trên đài, thân hình hắn thon dài, vạt áo phiêu dật, chỉ với bóng dáng đã làm người khó có thể dời đi ánh mắt.

Phu thê trang chủ bừng tỉnh lại, nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài An bỗng nhiên khiến bọn họ cảm thấy xa lạ với hài tử mình sinh ra và nuôi dưỡng mười bốn năm.

Hơi thở phàm nhân trên người Thẩm Hoài An đã biến mất hoàn toàn, hắn chỉ đứng ở chỗ này đã thấy khác với những người ở nơi đây, loại khí chất điềm tĩnh cao xa làm người chỉ xem một lần đã cảm thấy hắn là người tu tiên.

Thật giống như hắn lấy thân phận là nhi tử của bọn họ để giáng thế vậy, sau khi ở chung mười bốn năm ngắn ngủi, hiện giờ hắn đã không còn thuộc về bọn họ, không còn liên quan tới bọn họ nữa.

Trong lúc phu thê trang chủ hoảng hốt thì giữa đám người đằng trước có người hô lên, “Thiếu trang chỉ, cầm kiếm thôi nào!”

Đối diện Thẩm Hoài An có một vị sư phụ đang bò dậy, hình như vừa rồi mới bị hắn đánh bại.

“Thiếu trang chủ, ngay cả kiếm ngài còn không lấy đã dùng một chiêu đánh bại thuộc hạ, có phải quá xem thường người rồi hay không?”

Sư phụ nâng mi lên nói, “Chúng ta nhận thức nhau lâu như vậy thì không thể làm thuộc hạ thua có thể diện một chút sao?”

“Không phải là xem thường ngươi.”

Thật sự là Thẩm Hoài An không biết phải làm sao, “Ta sợ không nắm giữ lực độ tốt sẽ thương đến ngươi.”

Với trình độ hiện giờ của hắn thì ngay cả đệ tử tinh anh của môn phái tu tiên khác còn có thể không cần dùng nhiều sức là có thể thắng thì huống chi phàm nhân?Cho dù Thẩm Hoài An thu lại tất cả chân khí, lấy phương thức tiết chế hết mức cũng có khả năng gây thương tích đến đối phương.

Nhưng su phụ đối diện không chịu, “Không được! Dù thuộc hạ có thua cũng tiếp một chiêu của ngài, cầm đi!”

Thẩm Hoài An lấy được trường kiếm mà đối diện ném đến, nhìn hắn cầm kiếm, lập tức dưới đài nổi lên tiếng hoan hô.

Thuộc hạ của Thiên La sơn trang cầm kiếm vọt tới, Thẩm Hoài An không có biện pháp, hắn cầm đao tiếp được toàn lực công kích của đối phương.

Keng ---!Tiếng thanh thúy của đao thương chạm vào nhau vang lên, chỉ thấy Thẩm Hoài An chưa làm cái gì, cùng lắm là chặn một chút mà thôi đã khiến tay của sư phụ chấn động, trường kiếm liền rơi xuống đài, còn cổ tay của hắn vẫn luôn chấn động không thôi.

Vị sư phụ này còn đang nhìm chăm chú vào hắn đầy vẻ khiếp sợ thì Thẩm Hoài An đã duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn rồi dùng một tia chân khí vuốt phẳng làm cánh tay hắn giảm bớt sự run rẩy không thôi.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

“Thuộc, thuộc hạ phục rồi!”

Vị sư phụ nuốt nuốt nước bọt, hắn tâm phục khẩu phục.

Lúc này các đệ tử ở đài luận võ bên cạnh mới bừng tỉnh hoàn hồn rồi lớn tiếng hoan hô.

“Thiếu trang chủ, ngài lợi hại thì lợi hại thật nhưng cũng không đã nghiền chút nào!”

Có đệ tử kêu lên.

Một người đi đầu thì lập tức tất cả các đệ tử đều ồn ào lên.

Thẩm Hoài An vươn tay ra đè xuống, mọi người lập tức an tĩnh lại nhìn hắn chờ mong.

Hắn nghĩ nghĩ, “Như vậy đi, ta mời sư đệ của ta lên đây, ngay lúc này.”

Lập tức các đệ tử của Thiên La sơn trang hoan hô lên như sơn hô hải khiếu, đều gọi Thiếu trang chủ, dường như mặt đất đều đang chấn động.

Thẩm Thiên Dật được mẫu thân ôm lấy bả vai ngóng nhìn xa xa lên đài luận võ ở phía trước.

Thẩm Hoài An đứng trên đài cao, sau lưng hắn là núi cao và không trung, điều này tựa hồ làm bóng hình hắn xa xôi cao không thể với tới.

Ở dưới đài, các đệ tử Thiên La sơn trang quay xung quanh, trong ánh mắt bọn họ nhìn lên hắn mang theo ánh sáng lấp lánh đầy sùng kính và hướng tới.

Trong nháy mắt kia, có vẻ như cuối cùng Thẩm Thiên Dật đã hoàn toàn hiểu ra ngày đó Lý sư phụ nói câu nói kia --

- Thẩm Hoài An là sự kiêu ngạo của bọn họ, là sự kiêu ngạo của toàn bộ Thiên La sơn trang.

Cho nên chẳng sợ đại ca đã rời đi mười mấy năm thì những người khác vẫn xưng hô hắn là Thiếu trang chủ.

Mà hắn chỉ làm Thẩm thiếu gia.

Bất luận Thẩm Hoài An có rời đi hay không thì Thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang chỉ có một mình hắn.

Thẩm Thiên Dật nhẹ nhàng mím môi lại.

Dưới sự khát khao đối với đại ca lại có một cảm giác tự ti giống như sương mù dần dần dâng lên làm hắn co rụt lại vào trong lồng nguc của phụ mẫu theo bản năng.

“Thiên Dật, làm sao vậy?”

Thẩm phu nhân cúi xuống, bà quan tâm dò hỏi, “Có phải lại không thoải mái hay không?”

Thẩm Thiên Dật không trả lời, Thẩm phu nhân nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An đang đứng trên đài thì bỗng nhiên nhận ra cái gì.

Bà và Thẩm Hồng nhìn chăm chú vào nhau, Thẩm Hồng duỗi tay ra xoa xoa đầu của Thẩm Thiên Dật.

“Xem mệt mỏi thì trở về thôi.”

Thẩm Hồng chậm rãi an ủi, “Trước đó cha đã bảo người tìm rất nhiều sách hiếm ở các nơi, nếu con muốn xem thì trở về cha tìm cho con.”

Thẩm Thiên Dật nhẹ nhàng gật đầu, hắn vươn tay nhỏ giọng nói, “Cha, ôm một cái.”

Thẩm Hồng khom lưng bế Thẩm Thiên Dật lên, Thẩm phu nhân ôm sau lưng Thẩm Hồng, một nhà ba người xoay người rời đi.

Bọn họ tới lặng yên không tiếng động, cũng không có đệ tử phát hiện trang chủ đại nhân và phu nhân rời đi, chỉ có Thẩm Hoài An ở trên đài quay đầu lại nhìn về bóng hình bọn họ đang xa dần.

Ánh mắt Thẩm Hoài An ảm đạm đi nhiều rồi quay đầu lại giới thiệu Tiêu Dực đã ở trên đài với mọi người.

Trên mép vách núi chênh vênh sau Thiên La sơn trang, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đang ngồi trên ngọn cây, trong tay Tiểu Hồ là con chồn nhỏ không biết bắt được từ nơi nào, nàng đang tiến hành liên hệ vượt địa vực một cách tốt đẹp với nó.

Cốc Thu Vũ chống cằm của mình nhìn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực trên đài luận võ xa xa, không biết làm sao lại bực bội mà thở dài.

“Làm sao vậy?”

Hà Sơ Lạc nhìn về phía nàng.

Cốc Thu Vũ đứng lên, nàng chỗng tay lên cây rồi nói một cách uể oải, “Tỷ mệt mỏi, chúng ta trở về đi.”.