Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 141



Ngày thứ hai, bởi vì ban ngày Tinh Thần Cung phải rời đi cho nên vào sáng sớm Thiên La sơn trang và Tinh Thần Cung cùng nhau dùng cơm.

Đương nhiên là trong bữa tiệc lại có một đống lời khách sáo và cảm tạ.

Chờ sau khi ăn cơm xong, Tinh Thần Cung lấy một ít đan dược đã chuẩn bị tặng cho phu thê Thẩm Hồng.

Bởi vì bọn họ là võ lâm môn phái, thời điểm giơ đao múa kiếm với người nhiều cho nên Thẩm Hoài An để lại rất nhiều đan dược trị liệu cầm máu.

Thêm nữa là phương thuốc phối trí dành riêng cho Thẩm Thiên Dật, trước đó Cốc Thu Vũ cũng đã để lại linh thảo phối dược đủ nhiều.

Mà những người Tinh Thần Cung còn lại thu tất cả các loại đặc sản ăn mặc ở nếu xếp chồng lên có thể cao bằng một người đang để ở trên mặt đất vào trong túi Càn Khôn.

Chờ đến khi thu xong tất cả đồ vật và những lời dặn dò cũng chấm dứt thì phu thê trang chủ mang Thẩm Thiên Dật cùng rất nhiều đồ đệ ở sơn trang đi theo phía sau tiễn đưa đoàn người Tinh Thần Cung ra tới cổng.

Ra tới cổng lớn của Thiên La sơn trang, bảy thầy trò Tinh Thần Cung xoay người.

“Thẩm trang chủ, Thẩm phu nhân, chỉ cần đưa tới nơi này thôi.”

Ngu Sở nói, “Sau này chúng ta còn gặp lại.”

Phu thê trang chủ cười cười gật đầu.

Bên này, Thẩm Hoài An hơi cúi người duỗi tay ra sờ Thẩm Thiên Dật vẫn luôn túm lấy vạt áo của hắn.

“Về sau phải uống thuốc đều đặn, rèn luyện thân thể nhiều hơn để sớm ngày khỏe mạnh, đệ biết chưa?”

Thẩm Hoài An nhẹ nhàng dặn dò.

Thẩm Thiên Dật mím môi, hắn dùng sức gật đầu.

“Đại ca.”

Thiếu niên ngửa đầu nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An với đôi mắt ướt át rồi nghiêm túc nói, “Đệ sẽ nỗ lực trở thành người giống như huynh, nỗ lực bảo hộ sơn trang!”

Nghe được lời này, Thẩm Hoài An ngồi xổm xuống.

“Tiểu đệ, không cần trở thành người giống như huynh đâu.”

Thẩm Hoài An vươn ra ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Thẩm Thiên Dật, hắn nhìn chăm chú vào thiếu niên và dịu dàng nói, “Nhưng huynh biết đệ sẽ trở thành Thẩm Thiên Dật tốt nhất.”

Thẩm Thiên Dật ngẩn ngơ.

Thẩm Hoài An cười cười, hắn đứng lên rồi duỗi tay ra xoa rối đầu tóc của Thẩm Thiên Dật, sau đó mới cất bước trở lại bên người những sư môn khác.

Sau khi cáo biệt lần cuối, thầy trò Tinh Thần Cung cưỡi pháp bảo đã được giấu đi rời khỏi Thiên La sơn trang dưới cái nhìn của mọi người.

Con thuyền được che giấu thân ảnh bay trên không trung xuyên qua đám mây hướng về phía trước, mặt đất rừng rậm núi cao xẹt qua dưới con thuyềnn như những đợt sóng biển.

Trong khoang thuyền, Thẩm Hoài An im lặng ngồi ở một bên làm bầu không khí hơi nặng nề.

Bên người Thẩm Hoài An là Cốc Thu Vũ đang nhìn hắn rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía hắn thì bị Thẩm Hoài An bắt đấy.

Các sư huynh đệ khác đều làm bộ cái gì cũng không thấy nhưng có Hà Sơ Lạc chớp chớp đôi mắt cũng thò qua muốn Cốc Thu Vũ kéo nàng.

Cốc Thu Vũ cười cười duỗi tay ra ôm lấy eo nhỏ của Hà Sơ Lạc.

Thẩm Hoài An vốn có tính tình lưu loát sạch sẽ, nếu đi đều đi rồi thì hắn cũng không muốn vẫn luôn thể thiện vẻ khó chịu phiền muộn làm tâm tình của mọi người không tốt.

Còn nữa, đệ tử Tinh Thần Cung có tổng cộng sáu người, hắn chính là nhị sư huynh thì sao có thể vẫn luôn xuống tinh thần như vậy đây?Thẩm Hoài An khổ sở một lát rồi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.

Mở đầu, hắn làm bầu không khí sinh động hơn một chút, một lát sau các sư huynh muôi bắt đầu nói chuyện phiếm nên bầu không khí cũng chậm rãi tốt lên, cuối cùng khôi phục lại sinh động khi mới tới.

Các đồ đệ thì không có việc gì, còn Ngu Sở lại có vẻ khó có thể mở miệng.

Mắt thấy pháp bảo sắp tới An Thành, Ngu Sở biết chuyện này không thể không nói.

“Có một việc ta muốn nói một chút.”

Ngu Sở nói.

Các đệ tử đang nói chuyện phiếm lập tức an tĩnh lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn, có chuyện gì vậy ạ?”

Lý Thanh Thành hỏi.

Đối mặt với đôi mắt của các đồ đệ, Ngu Sở hắng giọng rồi nói, “Ta muốn tiện đường mang một người trở về.”

“Mang một người trở về?”

Cốc Thu Vũ nghi hoặc, “Sư tôn, người thu đồ đệ mới ạ?”

Ngu Sở khẽ lắc đầu.

“Không phải là đồ đệ.

Các con còn nhớ rõ tiên đoán hồn phách của ma thần kia sẽ sống lại ở nhân gian không?”

Ngu Sở đáp, “Ta đã tìm được cái người trong truyền thuyết kia.”

Khi tới An Thành, Ngu Sở dừng pháp bảo ở trong rừng rậm ngoại thành, lúc này mới đi tìm Quân Lạc Trần.

Vì để bớt việc, nàng trực tiếp dùng pháp lực đi tới trước viện trong An Thành.

Đẩy cửa ra, Ngu Sở nhìn thấy Quân Lạc Trần vẫn ngồi ở trên chiếc ghế quen thuộc với tư thế quen thuộc.

Thật giống như nàng rời đi cả một ngày, hắn chưa động cả một ngày.

Định lực như vậy quả nhiên không phải là người thường.

“Ta muốn mang ngươi về Tu Tiên giới.”

Ngu Sở nói, “Ngươi đáp ứng chuyện của ta đều làm được đúng không?”

Ánh mắt của Quân Lạc Trần sáng lên.

“Ta có thể làm được.”

Hắn lập tức nói, “Cái gì ta cũng nghe ngươi.”

Ngu Sở gật gật đầu.

Việc mang Quân Lạc Trần tới Tu Tiên giới là chuyện cực kỳ mạo hiểm trong mắt người bình thường.

Ngoại trừ các đồ đệ ra thì nàng không nói cho bất kỳ kẻ nào bởi vì nàng biết ngay cả bằng hữu tốt Võ Hoành Vĩ cũng sẽ không hiểu được quyết định của nàng.

Ngu Sở làm việc đều dựa vào kinh nghiệm và trực giác.

Có vẻ như loại trực giác này dưới sự thiên chuy bách luyện vô cùng quan trọng và chuẩn xác.

Tựa như ở năm đó khi Lục Ngôn Khanh vẫn là tiểu khất cái, Ngu Sở chỉ dựa vào vài lần đã nhận chuẩn bản tính của hắn không tồi vậy.

Hiện giờ nàng thấy Quân Lạc Trần, tuy bởi vì thân phận của hắn mà đề phòng hắn rất nhiều nhưng nếu dựa vào trực giác thì đúng là Ngu Sở cho rằng Quân Lạc Trần đáng giá để tin tưởng, cũng tin tưởng bản tính của hắn không tồi.

Chỉ là thân phận của hắn quá mức kinh người, Ngu Sở dựa vào tin tưởng phán đoán về hắn nên nàng mới nguyện ý mạo hiểm dẫn hắn tiến vào Tu Tiên giới, nhưng ngại với thân phận của hắn nên Ngu Sở không thể tiết lộ môn phái của mình cho hắn.

Trước khi đi, nàng để Quân Lạc Trần thay đổi một bộ y phục, thay sang trường bào màu trắng xanh mang phong cách người tu tiên.

Nếu muốn đi vào địa bàn của người tu tiên thì bề ngoài cũng phải nhìn càng hòa nhập mới tốt.

Đúng là bộ dạng của Quân Lạc Trần thật kinh người, hắn chỉ thay bộ y phục màu trắng là tức khắc có loại cảm giác tiên khí lơ lửng như tiên nhân, thoạt nhìn còn tiên hơn so với người tu tiên, ai có thể biết hắn tới từ Ma giới?Khí chất của hắn có thể phù hợp với y phục ít nhiều cũng là do đôi mắt xinh đẹp thâm thúy cùng với ánh mắt của hắn.

Ánh mắt của Quân Lạc Trần đúng là mang đến cảm giác sạch sẽ thuần túy ngăn cách với thế nhân, đây cũng là sự khác biệt lớn nhất đối với các nam nhân khác.

Nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, Ngu Sở lại gia cố chú thuật trên người hắn, Quân Lạc Trần vẫn luôn rất phối hợp.

Sau khi xác định đã xong thì lúc này Ngu Sở mới hơi hơi gật đầu.

“Đi thôi.”

Nàng mang theo Quân Lạc Trần rời khỏi An Thành, trở lại phi thuyền pháp bảo Thừa Phong đang cất giấu ở trong rừng rậm.

Ngu Sở để Quân Lạc Trần bước lên trước, nàng chặn phía sau.

Ngu Sở làm Quân Lạc Trần cất bước lên thuyền, vừa mới tiền vào khoang thuyền hắn liền không nhúc nhích.

Ban đầu Ngu Sở còn kỳ quái và cho rằng hắn cẩn thận như thế.

Kết quả, nàng cũng đi vào theo sau thì lập tức ngẩn ra.

Sáu đệ tử nhìn chằm chằm vào Quân Lạc Trần cực kỳ cảnh giác và căm thù, ánh mắt của bọn họ giống như dao nhỏ có thể tạo thành tổn thương hữu hình.

Ngoài Tiểu Hồ thì trình độ của năm người còn lại đã tương đương với thủ tịch đệ tử của các môn phái khác, bọn họ mang lòng căm thù và cảnh giác làm không khí trong khoang thuyền tựa hồ cũng lạnh lẽo vài phần.

Trước đó Ngu Sở đã từng thăm dò Quân Lạc Trần nên tình trạng thân thể hiện giờ của hắn rất hỗn độn.

Tuy rằng trong cơ thể của hắn chứa đựng lực lượng ngập trời nhưng nó giống như đất hoang chưa được sửa sang lại, chỉ có điều kiện mà không có tu vi.

Nhưng dù vậy Quân Lạc Trần không nhường nhịn chút nào mà vẫn tiếp nhận cái trừng mắt của bọn họ một cách lãnh đạm, trên khí thế không thấp hơn dù chỉ một phân.

Ánh mắt hiện tại của Quân Lạc Trần có hơi giống lúc hắn bị triệu hồi ra mà trước đó Ngu Sở từng chứng kiến.

Ngu Sở quan sát trạng thái của hắn xong thì lúc này mới đi vào khoang thuyền, vừa lúc đứng ở trung gian, ánh mắt giao nhau của hai bên sắp b4n ra tia lửa.

“Được rồi.”

Nàng bất đắc dĩ nói.

Lúc này các đệ tử mới căm giận quay đầu đi, hành vi cử chỉ ngập tràn không thích Quân Lạc Trần.

Ngu Sở nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Bên trong có phòng, ngươi đi vào đi thôi.”

Quân Lạc Trần thu lại ánh mắt, hắn đi xuyên qua các đệ tử đang nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó hắn mở cửa đi vào bên trong phòng.

Bề ngoài của con thuyền Thừa Phong này thoạt nhìn chỉ là con thuyền nhỏ bình thường, nhưng trên thực tế thì không gian vừa mới tiến vào còn rộng lớn hơn vài lần.

Ngoại trừ chỗ ngồi vừa mới tiến vào, khoang thuyền còn có một ít phòng.

Chẳng qua Tinh Thần Cung vẫn luôn thích tụ lại với nhau nên chưa có ai từng dùng đến phòng, vậy nên để cho Quân Lạc Trần dùng trước tiên.

Chờ đến khi hắn đi vào thì những đệ tử khác đều mím môi nhìn về phía Ngu Sở.

Ở thời điểm nàng mới rời đi thì Lục Ngôn Khanh đã giải thích sự việc phát sinh ở trước đó cho mọi người biết.

Ngu Sở nhìn về phía các đồ đệ của mình, các đệ tử nhìn chăm chú vào nàng với vẻ lo lắng, ngay cả Lục Ngôn Khanh là người biết những chuyện này đầu tiên cũng như thế.

“Sư tôn……”

Thẩm Hoài An thấp giọng nói, “Làm như vậy thật sư quá mạo hiểm, con không tin tưởng hắn ta.”

“Các con tin tưởng ta vậy là đủ rồi.”

Ngu Sở an ủi.

Các đồ đệ hiểu ra Ngu Sở đã hạ quyết tâm, cho dù bọn họ có nói như thế nào cũng không thể sửa đổi.

Sau khi qua một khoảng thời gian, từ phương bắc xa xôi phi thuyền đã về tới phía nam.

Trước hết, Ngu Sở thu lại pháp bảo dù còn cách một chặng đường và để các đồ đệ tự mình trở về, còn nàng mang Quân Lạc Trần đi động phủ bị hoang phế cách môn phái khoảng mười dặm.

Thực ra không chỉ có môn phái, Ngu Sở không hy vọng Quân Lạc Trần biết nàng ở nơi nào.

Nếu không phải đại hào hắn từng gặp tất cả đệ tử của nàng thì Ngu Sở cũng sẽ không dễ dàng để hắn nhìn thấy.

Quân Lạc Trần không biết là bị ảnh hưởng bởi lòng căm thù của các đệ tử hay cảm giác được sự cảnh giác của Ngu Sở mà trong cả quãng đường này mà hắn vẫn luôn rầu rĩ không nói.

Hai người đi vào động phủ hoang phế mà Lý Thanh Thành ngẫu nhiên tìm được khi dùng Tầm Long Thước, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra được manh mối.

Nơi này có cỏ dại và cây cối che giấu, là một hang động thiên nhiên cỡ lớn, không chuyên môn tìm kiếm thì sẽ không có người chú ý tới.

Trong dãy núi hoang tàn vắng vẻ thì nơi này thật nhỏ bé không đáng kể.

Xuyên qua con đường nhỏ trong hang động, bên trong hang động cực kỳ trống trải, trong hang này gần như trống không, dây mây và cây xanh mọc tràn vào cửa động trên đỉnh cao nhất, suối nước trào ra từ sông ngầm chảy ngang qua động phủ vào bên trong, trên suối nước còn có một cây cầu gỗ nho nhỏ.

Ánh mắt trời chiếu lác đác xuống từ đỉnh cao nhất, trong động còn có một gian nhà tranh và tiểu viện.

Nơi này rất giống với vai chính sau khi rơi xuống vách núi gặp được lão giả đại lão đang ẩn cư trong tiểu thuyết.

Ngu Sở vươn tay ra bắt đầu bố trí phù trận kết giới.

Tuy trong lòng nàng đã đổi mới không ít về Quân Lạc Trần nhưng trên tay vẫn rất thành thực hạ thêm mấy trận pháp khác nên tiêu phí thời gian hơn.

Chờ đến khi nàng làm xong mới nhớ tới đi chú ý Quân Lạc Trần thì nàng nhìn thấy Quân Lạc Trần vẫn luôn ngồi trên tảng đá trong động phủ, ánh mắt ngốc ngốc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc hắn và các đồ đệ giằng co thì còn mang dáng vẻ tự tin lợi hại thuộc về Ma giới.

Cũng không biết vì sao khi lén ở chung với nàng thì cả người hắn lại héo khô đi.

Rõ ràng là hắn có bối cảnh bị bug quá mức lại cố tình luôn có loại cảm giác mê mang vô tội, loại tương phản trong ngoài bất đồng làm trong lòng Ngu Sở hơi gợn sóng sau khi không chút do dự dựng lên phòng bị.

Ngu Sở đi tới, nàng không khỏi chậm rãi hỏi, “Ở bên kia có phòng ở sẵn rồi, đi tới xem sao?”

Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu, hắn đi theo Ngu Sở qua cầu gỗ nhỏ rồi đi vào trong viện.

So với phòng ở bình thường thì nhà tranh này có vẻ khá đơn giản.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế gỗ, ngoài ra không có thứ nào khác.

Ngu Sở lấy tất cả đồ dùng hàng ngày ra từ trong không gian, nàng xoay người thì nhìn thấy Quân Lạc Trần vẫn dựa vào bên cửa ngẩn ngơ, không có chút tinh thần nào.

“Ngươi làm sao vậy?”

Ngu Sở nhíu mày.

Quân Lạc Trần mím môi, hắn rũ lông mi xuống.

“Nàng rất chán ghét ta đúng không?”

Quân Lạc Trần thấp giọng nói, “Nàng không muốn nói cho ta tên của nàng, không muốn ta thấy những người khác, cũng không cho ta biết nàng ở môn phái nào.

Chứng minh ta không phải ma tu bình thường.”

Hắn ngước mắt lên nhẹ nhàng nói, “Ta là địch nhân của nàng sao?”

“Trước mắt mà nói thì không tính.”

Ngu Sở buông đồ vật trong tay ra, nàng bình đạm nói, “Ta muốn biết một số chuyện từ trên người của ngươi.

Thái độ của ngươi, lời nói của ngươi sẽ quyết định liên hệ tương lai giữa chúng ta.”

“Ta không có khả năng là địch nhân của nàng.”

Quân Lạc Trần khổ sở nhíu lông mày, hắn nhìn chăm chú vào Ngu Sở, “Đối với mọi người, bao gồm cả đệ tử của nàng ta đều cảnh giác và xa cách theo bản năng, nhưng chỉ với mình nàng thì sẽ không.

Bắt đầu từ khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng từ lần đầu tiên thì ta đã muốn đi cùng với nàng rồi.”

Ngu Sở cũng nhíu mày lại.

“Chẳng sợ ta giam giữ ngươi, hạ thuật chú ở trên người ngươi, giám thị ngươi thì ngươi vẫn muốn đi cùng ta?”

Nàng chất vấn.

Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào nàng.

“Đúng vậy.

Chẳng sợ nàng muốn giết ta.”

Hắn đáp, “Ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Ngu Sơ im lặng.

Nhìn thấy nàng bỗng nhiên không nói lời nào, Quân Lạc Trần lại nhỏ giọng, “Nàng không nên hiểu lầm, ta không có ý gì khác.

Trong đầu ta vẫn luôn có ý nghĩ như vậy, ta cũng không rõ vì sao sẽ như thế……”

“Có vẻ như trí nhớ của ngươi sắp khôi phục.”

Ngu Sở xen lời hắn.

Nàng nhìn chằm chằm vào Quân Lạc Trần và gằn từng chữ, “Quân Lạc Trần, ta nguyện ý cho ngươi sự tin tưởng, nhưng niềm tin của ta rất yếu ớt.

Chỉ cần ngươi giấu giếm lừa gạt ta một lần, ta thề……”

“Ta thề, ta sẽ không làm nàng thất vọng.”

Quân Lạc Trần ngước mắt, “Nàng có thể tin tưởng ta.”

Ngu Sở nhìm chăm chú vào khuôn mặt của Quân Lạc Trần, trong nháy mắt hắn nói một câu này, toàn bộ thế giới trước mắt nàng bỗng nhiên xoay tròn.

Nàng không nhịn được lùi về sau mọt bước khiến eo bị va vào bàn.

Một bàn tay của Ngu Sở che mặt của mình, nhận thấy được có người tới gần thì chân khí của nàng trào ra theo bản năng rồi xua tan tất cả mọi vật bên người.

Đầu Ngu Sở đau đến nỗi muốn nứt ra, hình ảnh mơ hồ trước mắt lại bỗng nhiên chồng lên cảnh tượng mơ hồ khác.

Có một bóng dáng của nam tử đứng trước mặt nàng, cách nàng rất gần.

Tóc của nàng truyền đến xúc cảm, tựa như có người nhẹ nhàng vuốt ve.

“Sở Sở.”

Nam tử kia nhỏ giọng nói, “Nàng vĩnh viễn có thể luôn tin tưởng ta.”

Ngu Sở kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống theo trán.

Nàng nâng tay lên theo bản năng rồi đột nhiên phá tan ảo giác trước mắt.

Đợi đến khi đau đớn và choáng váng biến mất, trước mắt dần dần khôi phục lại bình thường thì nàng mới hoảng hốt nhìn thấy nhà tranh và sân đều bị chân khí của nàng phá tan rơi rụng khắp nơi.

Mà Quân Lạc Trần cách vài bước vẫn đứng vững vàng tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn tay của mình, vô số khói đen vờn quanh hắn như thể đang cản trở công kích rồi sau đó biến mất không thấy.

Quân Lạc Trần ngẩng đầu nhìn ngơ ngác về phía Ngu Sở.

Hai người nhìn nhau, trong nhất thời chưa phản ứng được vừa mới nãy đã xảy ra chuyện gì..