Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 148



Ngu Sở đau đầu dữ dội.

Tất cả những ký ức giả mà hệ thống truyền đạt cho nàng đều đang bị rút đi, và toàn bộ sáu mươi hay bảy mươi năm trí nhớ của con người, cùng với ký ức ban đầu trong hệ thống không gian, đều được đưa vào trong đầu nàng.

Loại đau đớn này giống như buộc phải xé rách vết thương đã lành lặn trong tâm hồn con người, thêm máu thịt và khâu lại.

Nàng nhớ lại nhiều ký ức hơn trong căn phòng màu trắng.

Sau khi được chọn là người thực hiện, Ngu Sở đã chấp nhận tất cả những điều này.

Đây cũng là cơ sở của hợp đồng giữa hệ thống và con người — ngay cả khi hệ thống là vạn năng về một số khía cạnh nào đó như một vị thần, nhưng nó chỉ có thể phát huy tác dụng của mình khi có sự đồng ý của con người.

Nhưng việc đào tạo của hệ thống là quá khắt khe và khó đạt được. Cho dù là một người tu tiên cổ đại và đã từng “trải qua sự đời”, thì nàng cũng khó lòng có thể đáp ứng được yêu cầu xuyên thời đại, xuyên không gian.

Đối với đại đa số các đệ tử, có khá nhiều bài học trong các môn phái tu tiên, bọn họ không cách nào nắm rõ và tinh thông từng bộ môn, thậm chí, đối với các đệ tử thiên tài của Tinh Thần Cung cũng rất khó làm được và có sở trường toàn diện đối với các trường phái.

Nếu như vây, làm thế nào mà một cô nương xuất thân trong một gia đình giàu có thời cổ đại lại có thể trở thành đặc vụ, quân nhân, diễn viên, kẻ nói dối, bác sĩ ưu tú nhất,… và thậm chí nàng còn có sở trường lái tàu vũ trụ?

Hệ thống nói với nàng, ngoại trừ số ít ký chủ ra, thì hầu hết những luân hồi giả đều chọn cách xóa bỏ đi ký ức của họ, hoặc ít hoặc nhiều.

Khi một người đối mặt với một việc nào đó, sau cùng không phải chính bản thân người đó đưa ra lựa chọn, mà là con đường mà người đó đã đi qua trong quá khứ, là môi trường trưởng thành của người đó, điều khiến người đó trở thành người đưa ra lựa chọn này.

Con người là sinh vật được đắp nặn bởi trí nhớ và kinh nghiệm.

Sau một buổi tập luyện mệt mỏi và vô vọng, Ngu Sở Sở đã suy nghĩ rất lâu vào ngày hôm đó.

Cuối cùng, nàng ấy đồng ý với hệ thống sẽ xóa bỏ tất cả ký ức.

Hệ thống đã nuôi dưỡng tâm hồn nàng ấy theo một cách khác, và nàng ấy trở thành con dao sắc bén nhất.

Bắt đầu từ ngày đó, Ngu Sở Sở trở thành Ngu Sở.

Ngu Sở vốn dĩ lương thiện nhưng mạnh mẽ, và “người liên quan đến tình tiết” từng không được hệ thống ưu ái đã trở thành một trong những người chuyển sinh mạnh mẽ nhất.

Trong tất cả các thế giới mà nàng đã từng trải qua, không tồn tại một thất bại nào, và tất cả đều kết thúc hoàn mỹ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ngu Sở lựa chọn hiện đại. Nhưng linh hồn nàng thuộc về thế giới này, cuối cùng vẫn được hệ thống đưa trở về.

—— Nhưng vào lúc này, Ngu Sở, người đã nhớ ra tất cả, suy nghĩ miên man về căn phòng màu trắng.

Không có gì thay đổi ở đây, những bức tường và trần nhà màu trắng, chỉ có vạn vật chảy xuôi theo sàn nhà.

Ngoài ra, nó cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy của chính mình.

Ngu Sở ngồi dưới đất.

Đối diện với nàng, trên bức tường trắng, một ánh đèn màu đỏ có kích thước bằng camera điện thoại liên tục nhấp nháy, như thể hệ thống đang theo dõi nàng vậy.

“Cô hối hận rồi sao?” Hệ thống hỏi.

So với giọng nói trong tâm trí, giọng điệu của hệ thống trong căn phòng màu trắng mang tính máy móc và phi nhân cách hơn.

Ngu Sở mở mắt.

“Không hối hận.” Nàng bình tĩnh nói, “Ta muốn biết ta là ai, cho dù con người thật của ta không hề hoàn hảo.”

“Hy vọng là vậy.”

Ngu Sở ngồi dưới đất, một lúc sau, nàng nở nụ cười.

“Mười năm nay, thỉnh thoảng ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, thì ra là chuyện nay.” Nàng nói, “Ta lại rất hiếu kỳ, Tô Dung Hiên là như thế nào, sao y lại có thể trở thành Quân Lạc Trần, còn trở thành Ma thần thượng cổ?”

“Xin lỗi, ký chủ Ngu Sở. Điều này liên quan đến hợp đồng bảo mật của chúng tôi và Tô Dung Hiên, và tôi không thể tiết lộ thêm cho cô.” Hệ thống nói.

Thật ra Ngu Sở chẳng quan tâm nó nói gì, nàng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Nếu ta là Ngu Sở Sở, ngươi cho ta địa khế Linh Sơn, giúp ta nuôi lớn các đồ đệ, cũng đều có lý do cả.” Nàng nói, “Ngươi hy vọng ta hoàn thành những nhiệm vụ quá đáng, cứu vãn thế giới của riêng ta.”

“Đúng vậy.” Hệ thống trả lời, “Cô là người phù hợp nhất, còn tôi tin rằng cô sẽ tự nguyện mà làm những điều này.”

“Sao ta lại cảm thấy không chỉ có vậy.” Ngu Sở Sở lãnh đạm nói, “Quân Lạc Trần nhớ được ta là ai, vì vậy, trước giờ chưa từng gây tổn thương đến ta, thậm chí còn có ý tự hủy hoại bản thân, nên mới đưa cho ta thanh kiếm có thể giết được hắn. Còn cậu…”

Nàng nhìn lên ngọn đèn đỏ trên bức tường trắng và cười khúc khích, “Cậu đã giao dịch với hắn, một giao dịch mà bản thân cậu không cách nào xoay chuyển được. Vì vậy, cậu đã triệu hồi ta trở lại, thậm chí còn chỉ dẫn ta đến chỗ hắn, chỉ để ta giải quyết phiền phức của hắn. Có đúng hay không?”

Hệ thống im lặng.

Qua một lúc sau, nó nói, “Chúng tôi đã đào tạo cô trở nên rất ưu tú.”

Đây là có ý thừa nhận.

Thật ra điều này cũng không khó để nhận ra. Dù sao khi hệ thống thực hiện mọi việc, nó nên im lặng và chu toàn rất kỹ lưỡng. Lẽ ra nó phải xóa bỏ sạch sẽ ký ức giữa mọi người và Tô Dung Hiên, nhưng nó lại để lại một đầu chỉ nhỏ bên ngoài quả cầu len tưởng chừng như hoàn hảo này.

Sợi chỉ này là của người lạ Tô công tử “từng đến tìm muội” kia trong lời của Ngu Nhạc Cảnh, cũng là chiếc túi thơm được nàng cất giữ trong tủ đầu giường suốt mười mấy năm không ai đụng đến.

Hệ thống để lại những manh mối này, ý là muốn Ngu Sở Sở nhận ra Quân Lạc Trần của bây giờ. Nhưng… dường như nó chỉ muốn giải quyết phiền phức này của hắn, mà hoàn toàn không bận tâm hắn sẽ bị nàng gi3t ch3t hay dùng cách thức nào khác để giải quyết.

Ngu Sở đã bắt đầu nắm được phương thức vận hành của hệ thống. Nó sẽ chỉ tiết lộ mọi thứ nếu nó bị ép buộc và được sự đồng ý của người đó. Nếu Ngu Sở muốn biết những gì đã xảy ra trong những năm này đã khiến Tô Dung Hiên trở thành Quân Lạc Trần, thì phải do chính hắn tự mình thừa nhận.

Trước mắt cứ để chuyện này lắng xuống đã. 

“Nếu đã như vậy, đây mới là thế giới cuối cùng mà chúng ta hợp tác, đúng không?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy. Đợi sau khi thế giới này hoàn toàn khôi phục, trở lại thế cân bằng, chúng ta sẽ dứt khoát kết thúc mối quan hệ hợp tác.” Hệ thống đáp, “Ngoài phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ bên lề, tôi sẽ tặng thêm cho cô một phần thưởng nữa.”

“Cậu không cần phải hứa những điều không tưởng, nếu là hợp tác, hãy lấy ra cái dáng vẻ kinh doanh tích cực như trước kia của cậu, đừng có lúc nào cũng giả chết nữa.” Ngu Sở điềm tĩnh nói, “Không gian hệ thống khi nào mới cập nhật?”

Hệ thống: …

Không dễ gì đụng vô được.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, ý thức của Ngu Sở dần thư thái hơn.

Tinh thần của nàng đã hoàn toàn khôi phục, không còn cảm giác đau đầu dữ dội như trước nữa. Hơn nữa, cảm giác rất sảng khoái, cứ như là vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngon vậy. 

Ngu Sở mở mắt, và nhìn thấy một mái hiên xa lạ. Nàng chống tay lên, chỉ thấy mình đang nằm trên giường với chiếc chăn bông phủ lên người.

Nàng đang ở một căn phòng rất mộc mạc.

Ngu Sở cứ thế đưa mắt nhìn qua, đúng lúc chạm mặt Quân Lạc Trần đang muốn bước vào.

Bước chân Quân Lạc Trần khựng lại, trên mặt không có một tia vui mừng vì nàng tỉnh lại, ngược lại còn xoay người muốn rời đi.

“Ngươi đứng lại.” Ngu Sở chau mày.

Đến cửa, Quân Lạc Trần dừng lại, hắn cứng đờ mà xoay người, sau đó lại như cam chịu số mệnh, hạ vai nhấc chiếc ghế bên bàn lên, đến bên giường Ngu Sở rồi ngồi xuống.

“Bảy ngày trước, ta và nàng cùng lúc khôi phục trí nhớ, đều không còn sức lực.”

Ngu Sở vẫn chưa lên tiếng thì Quân Lạc Trần cụp mắt xuống và nói, “Chỉ là, lúc tinh thần ta thất thường, nàng đã dùng sức mạnh của nàng và kết giới để cản ta lại, lúc nàng mất kiểm soát, ta lại giúp nàng cản lại. Mặc dù thành An bị rung chuyển địa chấn, nhưng không có gì đáng ngại. Ta đưa nàng chạy đến phía Tây, tạm thời ổn định lại.”

Lúc nói chuyện, Ngu Sở cứ nhìn hắn không chớp mắt, thấy Quân Lạc Trần quay mặt đi, tựa như không muốn bắt gặp ánh mắt của nàng.

“Tiểu Mục, Tô công tử, Quân Lạc Trần.” Ngu Sở chậm rãi hỏi, “Nếu như ta không khôi phục trí nhớ, ngươi muốn che giấu ta mãi hay sao?”

Lúc Ngu Sở nói nửa đoạn đầu, Quân Lạc Trần đều cúi đầu, như thể hắn cũng cảm thấy rằng mình đã làm sai điều gì đó. Nghe được nửa câu sau, hắn lại ngẩng đầu lên biện bạch, “Ban đầu ta không muốn gặp nàng, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.”

“Một chút tâm tư ngươi đều không có, huyết trận kia của n Quảng Ly chỉ có thể triệu hồi Ma quân, sao có thể triệu hồi ngươi được chứ?” Ngu Sở lạnh lùng chất vấn.

Quân Lạc Trần không lên tiếng nữa.

“Quả thực nàng đã trở nên rất thông minh.” Qua một hồi, hắn mới khẽ đáp lời.

Không biết tại sao mà nàng cứ thấy dáng vẻ hắn lúc này có phần ấm ức.

Ngu Sở im lặng. Nàng nhìn đôi mi rũ xuống của Quân Lạc Trần khẽ run lên, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Dù đã lấy lại được trí nhớ, nhưng hơn một trăm năm trải qua luân hồi đã khiến Ngu Sở trở thành người như ngày hôm nay.

Nàng biết cách hòa nhập với kẻ thù, cách hòa hợp với bằng hữu và những đồ đệ, nhưng khi nói chuyện với Quân Lạc Trần, dường như nàng không cách nào tìm thấy giọng điệu phù hợp.

Tô Dung Hiên đã có giao dịch với hệ thống, sao lại trùng hợp như vậy, Ngu Sở Sở nàng cũng làm giao dịch với hệ thống. Hệ thống cũng không phải người xúc tiến hoạt động các đôi tình nhân, chuyện trùng hợp như vậy, sao có thể xảy ra cùng lúc với hai người bọn họ?

Hệ thống và Quân Lạc Trần đều không nói, Ngu Sở cũng biết, chắc hẳn hắn đã hy sinh thứ gì đó, mà thứ này ắt có liên quan đến nàng.

“Các ngươi đã làm giao dịch gì, tại sao ngươi lại trở thành Ma thần?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.

Không biết vì sao nàng lại tức giận như vậy. Ngay cả đang tức giận vì điều gì cũng không rõ.

“Ta không làm gì cả.” Quân Lạc Trần cúi đầu, hắn nói, “Ta gia nhập Ma giới, bởi vì ta sinh ra đã nghịch thiên, sinh mệnh đã định sẵn là ma.”

Quân Lạc Trần lại nói, “Nàng biết thế giới này ban đầu là một cuốn sách. Những gì được viết trong cuốn sách này giống như mệnh lệnh và vận mệnh của trời, nó là năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, vì vậy nó làm cho thế giới mất cân bằng, và các thần tiên của các môn phái quang minh gần như hoàn toàn trấn áp sức mạnh của đen tối của một phần của Ma giới.”

“Nhưng một mặt khác, trong sách lại chẳng có nhiều miêu tả liên quan đến Ma tộc, Ma giới là bên thứ ba tự do phát triển, ta vì như vậy mà đến.”

“Thật ra ta là con cháu của triều đại này.” Quân Lạc Trần nhìn nàng, “Để thay đổi vận mệnh của hậu thế, tổ tiên của gia tộc ở thành Đế đã lập nên một hiệp ước huyết thống với thế lực lớn của Ma giới, lấy việc thay đổi vận mệnh của hậu bối làm yêu cầu, và dùng huyết thống để truyền lại một phần linh hồn còn sót lại của mình từ thế hệ này sang thế hệ khác. Khi đến thời điểm thích hợp, hy sinh một hậu bối phù hợp nhất, và người đó sẽ được tái sinh.”

Ngu Sở cau mày, “Vì vậy, ngươi chính là người hậu bối kia?”

“Đúng vậy. Ta trời sinh đã định là người tu ma, ngay cả hệ thống cũng bảo tư chất ta phi phàm, đương nhiên là mục tiêu tốt nhất của hắn ta. Thân thể của hắn ta đã sớm tan thành tro bụi, linh hồn còn sót lại hòa tan trong huyết thống của hắn ta khiến ta dễ bị dẫn dắt bởi những cảm xúc tiêu cực.”

Quân Lạc Trần nói, “Sự tàn bạo và điên cuồng của Nhạc hoàng đế cũng có lý do này. Ông ta đã hủy hoại tất cả mọi thứ của ta và khiến ta lớn lên dưới đáy vực, khi còn nhỏ, ta đã mất hết hy vọng, tuyệt vọng với thế giới và đã nhiều lần đứng trước bờ vực của cái chết. Kết quả…”

Hắn nhìn Ngu Sở, khẽ nói, “… Kết quả ta lại gặp được nàng, nàng khiến ta lại một lần nữa hy vọng vào nhân sinh, ta khát vọng rằng nàng sẽ luôn vui vẻ, chỉ duy nhất một mình nàng có thể độ ta.”

Ngu Sở Sở là nút thắt cuối cùng, là mạch của hắn, và là chốt chặn cuối cùng giữa hắn và bóng tối.

Kết quả, ngay cả nàng cũng mất hy vọng đối với thế giới, rời nhà tìm đến cái chết.

Tô Dung Hiên hoảng hốt nhận thức được, tất cả hy vọng và tự do của y, có lẽ chưa từng tồn tại trong thế giới này, hơn nữa, nó còn mang tia sáng duy nhất của y rời đi. 

Ngay lập tức, Tô Dung Hiên chìm đắm trong tuyệt vọng và bóng tối, không còn đủ sức để chống lại, y tuân theo số phận của chính mình và rơi vào Ma giới.

“Lúc ta chết, đáng lẽ sẽ bị đoạt xác, nhưng kết quả là lại bị hệ thống đưa đi.” Nói đến đây, Quân Lạc Trần cười một cách tự giễu, “Khi còn sống, ta cảm thấy mình vô dụng, nhưng ta đã không muốn chết, ngược lại ta được rất nhiều người nhớ đến.”

Trong lòng Ngu Sở cũng chẳng mấy dễ chịu.

“Vậy, ngươi làm thế nào mà có thể ngồi được ở vị trí của ngày hôm nay?” Ngu Sở cau mày nói, “Hệ thống trước giờ chưa từng giúp không ai thứ gì.”

Quân Lạc Trần nhướng mắt, hắn cười.

“Ta biết nàng quan tâm ta, nhưng thật ra chẳng có âm mưu nào cả.” Hắn nói, “Ta cũng giống như nàng, đều là người luân hồi, ta làm xong nhiệm vụ, hệ thống đưa ta lên bảo tọa Ma giới, để ta kiểm soát Ma giới không để xảy ra chuyện, chỉ có vậy mà thôi.”

Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần một cách nghi ngờ. Sự hồ nghi trong lòng nàng vẫn chưa hề vơi đi, nhưng thấy thần sắc mệt mỏi của Quân Lạc Trần, cũng không nhẫn tâm truy hỏi hắn nữa.

Nàng quay đầu đi và nói một cách khô khan, “Cho dù ta đã khôi phục trí nhớ, nhưng có một số việc đã thay đổi rồi.”

“Ta biết.” Quân Lạc Trần dịu dàng nói, “Ta sẽ quay trở về Ma giới.”