Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 1



Cơn gió đêm lạnh buốt xuyên qua da thịt ta nhưng cũng không khiến ta lạnh hơn, cô đơn hơn nỗi nhớ nàng. Nàng rốt cuộc đang ở nơi đâu? Liệu có còn nhớ đến ta?

Còn nhớ năm đó ta là một kiếm khách giang hồ, còn nàng là một vị cô nương bị truy đuổi. Nàng với ta tình cờ gặp nhau trong khu rừng hoang vắng đó. Nàng dùng ánh mắt hiền từ, dịu dàng đó cầu xin ta hãy cứu nàng. Ta bất chợt động tâm, ta thấy xót thương cho nàng nên đã cứu nàng ra khỏi tay bọn chúng. Mới đầu, ta xem nàng như muội muội của ta. Nhưng không biết từ khi nào ta lại thích nàng. Ta thích sự ngây thơ, trong sáng của nàng, ta thích ánh mắt trong trẻo của nàng. Ta thích tất cả những gì thuộc về nàng. Nàng hình như cũng biết điều đó. Nàng biết ta thích nàng. Dù chỉ bên nhau những tháng ngày ngắn ngủi nhưng ta vẫn nhớ về những tháng ngày đó.

"Ta thích nàng, Châu Thanh."

"Ta cũng thích chàng."

"Nhưng chàng có thích ta mãi mãi không?"

"Mãi mãi là bao lâu? Ta vẫn chưa nghĩ tới."

"Ta sợ chàng sẽ rời xa ta."

"Nên chàng hãy hứa với ta."

"Hứa gì nào?"

"Hứa sẽ mãi mãi yêu ta."

"Được rồi, ta hứa với nàng."

"Ta, Ánh Dương, ta thề sẽ mãi mãi yêu nàng. Muôn đời muôn kiếp."

"Sao ta tin được chàng đây?"

"Ta là người quân tử, ta tuyệt đối sẽ không nói hai lời."

"Vậy, ta tạm tin chàng."

Lời thề đó đã được ta khắc cốt ghi tâm. Vậy mà nàng lại rời xa ta mãi mãi. Nàng đã chết trước mặt ta, ta lại không có cách nào cứu mạng nàng, còn gì đau đớn hơn cái cảm giác nhìn người mình yêu chết trước mặt mình. Trước khi chết nàng đã nói với ta, nếu có kiếp sau nàng sẽ mãi ở bên cạnh ta, không bao giờ xa rời, kiếp sau mong chúng ta sẽ gặp lại nhau, tiếp tục nối tiếp sợi dây tơ hồng mà Nguyệt Lão đã ban cho hai ta. Nhưng liệu nàng có còn nhớ đến ta?

Kiếp này, ta vẫn luôn đi tìm nàng..

Nàng rốt cuộc đang ở nơi đâu?

Kiếp trước ta đã không bảo vệ được nàng. Ta xin lỗi là ta có lỗi với nàng. Kiếp này ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng để bảo vệ cho nàng.

Nhưng nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?

Mau đến bên ta, ta rất sợ lại mất nàng lần nữa!

Mà nàng.. liệu có còn.. nhớ đến.. ta.. không?

Hay là nàng.. đã quên.. ước hẹn từ thuở nào?

* * *

"Công tử, người đang suy nghĩ gì vậy? Lễ hội Vĩnh Xuyên sắp diễn ra rồi."

"Không có gì, chúng ta đi thả đèn lồng nào."

Lễ hội Vĩnh Xuyên một năm chỉ tổ chức một lần. Ta thực sự mong điều ước mà ta đã ghi trong chiếc đèn lồng này sẽ trở thành sự thật. Sẽ đem nàng đến với ta. Ta đã chờ đợi nàng quá lâu rồi.

"Công tử, người nhìn kìa!

Hai vị cô nương đó trông thật xinh đẹp!

Công tử! Công tử!"

"Châu Thanh! Là nàng sao, Châu Thanh?"

"Công tử, người nói gì vậy?"

"Ngươi đứng đây đợi ta một chút."

"Châu Thanh!"

"Sao ngươi biết tên ta? Ngươi là ai?"

"Châu Thanh, ta rất nhớ nàng, ta đã tìm kiếm nàng lâu lắm rồi nhưng vẫn không nhận được tin tức gì của nàng."

"Vị công tử này, thật ngại quá! Tiểu thư nhà ta là lần đầu gặp công tử. Chắc công tử nhận nhầm người rồi."

"Công tử đây chắc nhận nhầm người rồi! A Di, chúng ta đi!"

Nhận nhầm người? Ha ha ha.

Sao ta có thể nhận nhầm được chứ?

Ánh mắt đó, nụ cười đó, sao ta có thể nhận nhầm được?

Lẽ nào nàng thực sự đã quên ước hẹn của chúng ta rồi sao?

Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là giọng nói ấy, nhưng sao ánh mắt nàng đối với ta lại lạnh lùng, vô cảm đến thế. Từng lời nói của nàng như ngàn lưỡi dao đâm vào trái tim ta, ta đau lắm, nàng có biết không?

"Công tử, người đứng đây làm gì vậy? Làm ta nãy giờ đi tìm công tử. Tìm mãi mà chẳng thấy đâu."

"Ngươi có biết hai vị cô nương hồi nãy là ai không?"

"Tiểu tử không biết."

"Ngươi điều tra lai lịch của hai vị cô nương đó cho ta."

"Sao công tử lại có hứng thú với hai vị cô nương đó vậy?"

"Không phải việc của ngươi! Đừng hỏi nhiều."

"Vâng, thưa công tử."

Ta nhất định phải tìm ra nàng, dù nàng có ở chân trời góc bể ta cũng nhất định sẽ tìm ra. Ta phải tìm ra nàng để bắt nàng thực hiện ước hẹn giữa hai ta. Ta sẽ không cho phép nàng rời xa ta thêm lần nào nữa.

Dù nàng có ở ngõ ngách nào đi chăng nữa, ta cũng phải tìm ra nàng. Dù nàng có quên ta cũng được. Dù chỉ có một mình ta nhớ về chuyện kiếp trước của hai ta. Ta cũng sẽ không sao. Vì ta yêu nàng! Nếu nàng đã quên hết những chuyện về kiếp trước thì ta chỉ còn cách khiến nàng yêu ta. Mãi mãi không rời xa ta.

Châu Thanh, nàng biết không? Ta thực sự rất nhớ nàng, rất yêu nàng. Nàng mau đến bên ta đi, có được không? Ta.. thực sự.. rất.. nhớ nàng, Châu Thanh.