Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 2



"A Di, em nói xem tại sao người đó lại biết tên của ta?"

"Tiểu thư, em cũng không biết."

"Tiểu thư, người có quen biết hắn ta không?"

"Không."

Ta rõ ràng là không quen biết hắn, là lần đầu gặp nhưng sao ta thấy rất quen thuộc, vả lại khi ta nhìn vào mắt hắn, ta thấy được sự đau khổ, da diết trong hắn. Bất chợt, lồng ngực ta cũng cảm thấy đau. Tại sao chứ? Cảm giác này hình như ta đã từng trải qua? Ta rốt cuộc đã quên đi điều gì? Tại sao hắn lại nói nhớ ta? Hắn ta thực ra là ai?

"Ngươi đã điều tra ra lai lịch của hai vị cô nương đó chưa?"

"Thưa công tử, nô tài đã điều tra ra được rồi ạ."

"Hai vị cô nương đó, một người là tiểu thư của nhà Lý gia, một người là a hoàn theo hầu vị tiểu thư kia ạ."

"Con gái của Lý gia? Có thật không?"

"Bẩm công tử, đúng vậy ạ."

"Nhà Lý gia vẫn luôn qua lại với nhà ta phải không?"

"Thưa công tử, chính là nhà Lý gia đó ạ."

"Vậy cũng thuận lợi rồi, cha của nàng ta kết giao với cha ta đã lâu, hai nhà cũng đã có thâm tình nhiều năm rồi."

"Công tử, nhưng người nói thuận lợi gì cơ ạ?"

"Không lẽ người muốn nàng ấy?"

"Đúng, ta chính là muốn cưới nàng ta."

"Nhưng công tử, vị tiểu thư đó sớm đã có hôn ước với người khác rồi ạ!"

"Đó là vị công tử nhà nào?"

"Là vị công tử nhà Bạch gia ạ."

"Bạch gia? Ta trước giờ chưa nghe qua danh tiếng của Bạch gia."

"Không cần biết hắn ta là ai. Chưa có sự cho phép của ta thì không ai có thể cướp nàng ta đi được. Đã là người ta muốn thì không ai có thể cướp được."

"Công tử, tại sao chỉ mới gặp một lần mà người lại thích vị cô nương đó vậy?"

"Ngươi không hiểu được đâu."

"Nô tài sao lại không hiểu được chứ."

"Tiểu Sinh, ngươi đã yêu bao giờ chưa?"

"Yêu? Có lẽ là chưa bao giờ."

"Vậy thì ngươi không hiểu được đâu."

"Yêu chính là loại cảm giác gì vậy thưa công tử?"

"Chính là ngươi luôn mong muốn được ở bên cạnh nàng ấy, chăm sóc cho nàng ấy, bảo vệ, che chở nàng ấy."

"Công tử, nô tài muốn yêu cũng khó, vì trong phủ Trần gia này toàn là nam nhân không à, còn a hoàn thì đều là những người đã lớn tuổi rồi. Người thấy đấy, ở trong hoàn cảnh như vậy thì nô tài làm sao mà yêu được đây, hầy.."

"Ha ha ha, đợi chuyện của ta xong, ta sẽ giúp ngươi thành gia lập thất."

"Đa tạ công tử, đa tạ công tử. Nô tài sẽ cố gắng hết sức để giúp người và vị cô nương kia có thể đến với nhau."

"Ừm, tốt. Nhưng chuyện này ta phải nói với cha ta thì mới có thể thành công được."

"Người nghĩ lão gia sẽ tin người sao?"

"Chắc mới đầu sẽ không tin đâu."

"Haha, nô tài nghĩ chắc chắn lão gia sẽ không tin đâu. Vì người từ trước đến giờ luôn tránh né hôn nhân, không muốn thành gia lập thất cơ mà. Nếu người nói chuyện này với lão gia, đảm bảo lão gia sẽ hai phần tin, tám phần ngờ."

"Ta có cách để thuyết phục cha ta phải tin."

"Công tử, thật ra lúc trước có tin đồn trong phủ mà ta không dám nói cho người biết."

"Tin đồn gì?"

"Tin đồn người thích nam nhân." Phụt nước, cười sặc sụa.

"Là kẻ nào dám nói ta như vậy?"

"Bẩm công tử, do trước giờ hạ nhân ở trong phủ thấy công tử luôn tránh né hôn sự, không màng nữ sắc, chỉ ngày đêm luyện võ ngâm thơ nên mới có tin đồn này ạ."

"Ha ha ha, bọn họ hiểu lầm ta rồi."

"Nhưng ta không quan tâm, miệng lưỡi thiên hạ vốn không thể tránh khỏi. Ta chỉ cần tìm được người mà ta cần tìm là được rồi."

Chính là nàng đó.. Châu Thanh. Người mà ta cần tìm chính là nàng. Châu Thanh, hãy đợi ta. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

* * *

"Tiểu thư, lão gia cho gọi người."

"Cha ta tìm ta có việc gì?"

"Hình như là chuyện của tiểu thư với Bạch công tử ạ."

"Là chuyện hôn sự đó à?"

"Được rồi, chúng ta đi."

"Cha, cha cho người gọi con tới là có việc gì thế?"

"À, con đây rồi, Bạch công tử tới tìm con này."

"Con ngồi nói chuyện với Bạch công tử đi."

"Bạch công tử, lão nhân ta phải đi có việc, công tử cứ ngồi nói chuyện với con gái ta đi."

"Vâng, nhạc phụ đại nhân cứ đi thong thả ạ."

"Hahaha, được lắm! Vậy, Bạch công tử, lão nhân xin cáo từ."

"Đã bao lâu ta không gặp nàng rồi nhỉ?"

"Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, dung mạo vẫn không có gì thay đổi cả."

"Dám hỏi Bạch công tử đây mong dung mạo của ta thay đổi sao?"

"Ha ha, làm gì có chứ!"

"Nàng có còn nhớ hồi nhỏ, ta với nàng thường hay chơi trò đuổi bắt bên cái cây kia không?"

"Nàng của hồi đó rất hay cười nói, khác hẳn với bộ dạng trầm tĩnh của nàng bây giờ."

"Vậy sao ngươi còn muốn cưới ta?"

"Chính là bởi vì ta yêu nàng."

"Năm ta 15 tuổi, ta đã biết ta yêu nàng, ta đã xác định được thứ tình cảm mà ta dành cho nàng, đó không phải là tình cảm huynh muội."

"Nhưng ta chỉ xem huynh như đại huynh của ta thôi."

Ta phải làm sao thì nàng mới chấp nhận ta đây? Như lúc còn nhỏ chơi trò đuổi bắt với nàng, đến khi lớn lên, ta lại chẳng thể nào đuổi kịp trái tim nàng? Rốt cuộc thì phải làm thế nào trái tim nàng mới thuộc về ta đây?

"Ta không biết nàng có yêu ta hay không. Dù gì ngày này năm sau nàng cũng đã trở thành nương tử của ta rồi!"

"Tùy ngươi, ta mãi mãi cũng không yêu ngươi."

Ngươi rõ ràng đã thề ước với ta, mãi mãi là đại huynh tốt của ta. Vậy mà ngươi lại phản bội lời thề. Ngươi cho rằng sau tai nạn đó ta đã quên những chuyện trước kia giữa ta với ngươi rồi sao?

Ta vốn dĩ chỉ cá cược với tiểu a hoàn rằng nếu ta có giả vờ quên hết mọi chuyện thì ngươi cũng vẫn đối xử tốt với ta, vẫn là đại huynh tốt nhất của ta. Ta thật không ngờ rằng ngươi lại nổi lòng tham, xóa sạch lời thề ước trước đây của chúng ta. Còn mang sính lễ tới nhà ta, muốn ta cưới ngươi. Ta đã từng thất vọng về ngươi, ha ha, đại huynh tốt của ta thì ra chỉ là một kẻ lật lọng, đổi trắng thay đen. Người đang đứng trước mặt ta năm đó, vốn dĩ không phải là người mà ta từng biết.

"Nàng mãi mãi cũng không yêu ta?"

"Vậy thì tùy nàng. Ta không cần biết. Ta về đây!"

Ha ha, hay cho hai từ mãi mãi. Nàng biết không, ta không mong nàng yêu ta. Nhưng không lẽ đã qua 5 năm, nàng không định cho ta một cơ hội hay sao? Tại sao nàng mãi không chịu chấp nhận ta. Ta vốn dĩ không có hứng thú với ai khác ngoài nàng. Hôn sự của ta chẳng qua cũng là vì lợi ích của Bạch gia thôi. Ta không có hứng thú với hôn nhân. Nhưng từ khi quen biết nàng, ta yêu tính cách của nàng, con người của nàng, nụ cười của nàng đã sưởi ấm trái tim ta. Nàng có biết ta ở Bạch gia, cô đơn, lạnh lẽo đến thế nào không? Ta xin lỗi vì ta đã lừa gạt nàng, chỉ vì ta quá yêu nàng mà thôi. Nàng đã bị mất trí nhớ, nàng quên hết chuyện của lúc trước, nàng quên luôn lời thề ước của ta với nàng. Đúng là ông trời giúp ta. Bởi ta yêu nàng, ta chỉ muốn nàng mãi ở bên cạnh ta. Ta không muốn làm đại huynh của nàng. Vì vậy, nàng bị mất trí nhớ là cơ hội tốt mà trời ban cho ta, ta phải nắm lấy cơ hội này thật cẩn thận. Ta xin lỗi vì đã lừa gạt nàng, lừa gạt cha mẹ nàng. Cũng bởi vì ta quá yêu nàng, ta chỉ muốn mãi ở bên cạnh nàng mà thôi..

Hai ngày sau ở phủ Lý gia.

"Lão gia, có người của Trần gia đến!"

"Là ai?"