Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 3



"Thưa lão gia, là Trần công tử ạ."

"Trần Ánh Dương?"

"Dạ lão gia, đúng rồi ạ!"

"Tiểu thư, người bị làm sao vậy?"

"Mau, mau dìu tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!"

"Sao tự nhiên con gái ta lại bị ngất xỉu thế này?"

Trong ký ức của Châu Thanh.

Trong mơ hồ hay trong vô thức, cái tên "Ánh Dương" nghe rất đỗi quen thuộc đối với ta, ta đã quên đi điều gì?

Trong giấc mộng đó, chàng rốt cuộc là ai?

"Nàng tên là gì?"

"Tiểu nữ tên là Châu Thanh!"

Là ai đang nói chuyện?

Gương mặt đó.. là ta mà? Còn người nam nhân đứng kế bên ta là ai?

"Không! Nàng đừng chết! Nàng không được chết!"

Ta chết?

Chuyện gì thế này?

Sao ta lại chết được?

Ta vẫn còn đang đứng đây kia mà?

"Châu Thanh, tỉnh dậy đi con!"

"Con có nghe lời cha nói không?"

"Con nghe thấy rồi!"

Người nam nhân ngồi bên cạnh cha là ai vậy? Sao khuôn mặt rất giống với người trong giấc mơ của ta.

"A.. đau đầu quá!"

Chắc do ta suy nghĩ nhiều rồi, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

"Lão bá, tiểu thư vì sao lại ngất xỉu vậy?"

"Sức khỏe của nó vốn dĩ không tốt, hôm nay Lý gia ta đã để Trần gia chê cười rồi."

"Không đâu lão bá, ai cũng đều có bệnh trong người cả mà."

"Vậy Trần công tử đây có bệnh không?"

"A, xin lỗi Trần công tử, là lão nhân đây nhiều lời rồi!"

"Lão bá, không giấu gì ngài, ta cũng có mắc bệnh. Ta mắc bệnh.. tương tư."

"Bệnh tương tư?"

"Ha ha ha, không biết nữ nhi nhà nào may mắn được Trần công tử đây nhìn trúng vậy?"

"Lão bá, chúng ta có thể ra ngoài rồi nói chuyện này được không?"

"Được chứ, chúng ta ra ngoài nào."

Không lẽ.. Trần công tử nhìn trúng con gái ta rồi sao? Ánh mắt của nó khi nhìn Thanh nhi rất dịu dàng. Con gái bảo bối của ta không ngờ cũng đào hoa ra phết nhỉ, hahaha. Giống y như cha nó vậy ha ha ha!

"Lão bá, người đang nghĩ gì vậy?"

"À, không có gì đâu."

"Dám hỏi Trần công tử đây tới Lý gia là vì chuyện gì?"

"Lão bá, ta muốn bàn lại chuyện hôn sự của ta với Tiểu Thanh."

"Hả?". harry potter fanfic

"Ngươi chẳng phải lúc trước đã từ chối chuyện hôn sự này rồi sao?"

"Lão bá, là ta lúc trước đã hồ đồ, thất lễ với Lý gia rồi!"

Hứ, ngươi biết vậy là tốt rồi. Nhi tử của ta xinh đẹp như vậy, nam nhân nào mà không động lòng cơ chứ, ha ha ha!

"Lão bá, người nghĩ gì mà cười suốt vậy?"

"À, không có gì, không có gì đâu!"

"Thấy lão bá cười thoải mái quá nên ta không nỡ nói ngài."

"Hahaha, tiểu tử nhà ngươi được lắm!"

"Về chuyện hôn sự này, ta phải bàn với cha ngươi đã!"

"Ngươi cứ về trước đi."

"Đa tạ lão bá! Vậy ta xin phép về trước."

"Khi nào Lý tiểu thư khỏe lại, ta sẽ đến thăm nàng."

"Được rồi, để ta tiễn Trần công tử."

Nếu Thanh nhi được gả cho Trần gia thì còn gì bằng, xét về gia thế, về quyền lực Trần gia đều hơn hẳn Bạch gia kia. Hơn nữa, về tính cách thì tên tiểu tử họ Trần đó có vẻ tốt hơn Bạch công tử. Bạch công tử tuy vẻ ngoài đạo mạo, trước mặt ta luôn tỏ ra là người lễ phép, hiểu biết đạo lý ở đời. Nhưng không hiểu sao.. ta vẫn không thể yên tâm về hắn được. Tuy nói là Bạch gia và Lý gia đã có hôn ước với nhau. Nhưng sao ta vẫn không an tâm gả Thanh nhi cho hắn! Ta phải suy nghĩ kỹ về chuyện này mới được. Phải gả Thanh nhi cho người tốt. Quyết không thể để số mệnh của nó giống như mẹ của nó, được gả cho người không tốt như ta.

* * *

"Thanh nhi, con khỏe chưa vậy?"

"Con khỏe rồi thưa phụ thân!"

"Con chỉ hơi nhức đầu chút thôi."

"Ừ, vậy con nghỉ ngơi đi."

"Sau khi con khỏe lại, ta có chuyện muốn nói với con!"

"Vâng thưa cha."

"Nhi tử ngoan của ta, ta luôn mong con sẽ có một cuộc sống tốt!"

"Cha, con biết rồi mà."

"Sao cha tự nhiên lại ôm con vậy?"

Thanh nhi, ta có lỗi với con! Có lỗi với mẹ của con! Hãy tha thứ cho ta.

Chuyện gì vậy? Sao cha ta tự nhiên lại rơi lệ? Ta đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy cha ta khóc, kể từ khi chuyện đó xảy ra.

Nhưng càng kỳ lạ hơn nữa là tại sao ta lại mơ thấy giấc mơ đó? Thật kỳ lạ! Mà thôi, không nghĩ tới nữa, nhức đầu quá.

"A Di, đại phu bảo ta bị bệnh gì?"

"Tiểu thư, đại phu nói người bị thiếu máu, cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, ăn uống đầy đủ và uống thuốc mà đại phu đã đưa."

"Tiểu thư, em nấu thuốc cho người rồi nè!"

"Người uống đi."

"A Di, cảm ơn em."

"Em tốt với ta quá!"

"Tiểu thư, xin người đừng nói vậy."

"Năm đó nếu tiểu thư không thu nhận em, em sớm đã không có ngày hôm nay rồi."

"Ta luôn coi em như tiểu muội của ta."

"A Di, khi chỉ có ta với em ở cạnh nhau, em đừng đa lễ."

"Ta sẽ không vui đâu, biết chưa?"

"Dạ, tiểu thư."

Mùa xuân năm nay lại sắp tới rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, ta cũng sắp phải xuất giá rồi.

Ở phủ Trần gia.

"Ta nghe nói con đến Lý gia để bàn về chuyện hôn sự của con với Lý tiểu thư?"

"Dạ, thưa cha, đúng rồi ạ. Con đã đến Lý gia để nói về việc này!"

"Chẳng phải lúc trước con đã từ chối rồi sao, còn bàn gì nữa?"

"Dạ, nhưng bây giờ con đã thay đổi suy nghĩ rồi."

"Im miệng!"

"Ngươi xem hôn nhân như trò đùa sao?"

"Muốn từ chối là từ chối? Muốn thay đổi là thay đổi?"

"Cha, ý con không phải thế.."

"Thế ý ngươi là gì?"

"Ý con là.."

"Mà thôi, ta không cần biết ý ngươi là gì. Kỳ thi Hương năm nay, ngươi phải đứng nhất cho ta!"

"Chuyện nữ nhi thường tình tạm thời gác lại. Nếu kỳ thi Hương năm nay ngươi không đứng nhất thì đừng hòng ta làm chủ chuyện hôn sự cho ngươi. Nhớ kỹ lời ta nói!"

"Nếu như ngươi không có tiền đồ thì đừng nhắc đến chuyện hôn sự với ta."

"Hơn nữa, ngoài Lý gia ra thì còn rất nhiều nhà khác muốn làm thông gia với Trần gia ta. Nên ngươi không cần phải lo về chuyện này. Cứ lo mài dùi kinh sử để chuẩn bị cho kỳ thi Hương sắp tới đi. Việc hôn sự của ngươi, cứ để ta làm chủ, ngươi không cần phải lo!"

"Phụ thân! Nhi tử ngoài Lý tiểu thư ra thì không còn muốn lấy bất kỳ người con gái nào khác!"

"Vậy con cứ đứng nhất kỳ thi Hương năm nay cho ta đi. Nếu con đứng nhất thì chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý với con."

"Phụ thân, người nói lời nhớ giữ lấy lời!"

"Ta đương nhiên sẽ giữ lấy lời!"

"Vậy được, con sẽ cố gắng. Phụ thân cứ yên tâm, con nhất định sẽ đứng nhất."

"Ừm, ta tin tưởng ở con."

"Vậy phụ thân nghỉ ngơi đi, con về phòng đây."

"Ừ."

Ha ha ha, tên tiểu tử này của ta cuối cùng đã quan tâm đến nữ nhi rồi sao? Ta còn tưởng cả đời này nó không có hứng thú với nữ nhân nào chứ!

"Bẩm lão gia, nô tài nghe nói Lý tiểu thư sớm đã có hôn ước với Bạch gia rồi ạ!"

"Có hôn ước với Bạch gia sao?"

"Chuyện mà ngươi nói có thật không?"

"Thưa lão gia, đương nhiên là thật rồi ạ!"

Bạch gia sao? Ta đã lâu lắm chưa đến Bạch gia rồi.