Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 4



Châu Thanh, nàng đợi ta. Nếu ta đứng nhất trong kỳ thi Hương thì ta có thể cưới nàng rồi!

Vì kiếp trước không được ở bên nàng nên kiếp này ta thật sự mong ta có thể ở bên nàng! Nàng có biết ta nhớ nàng đến thế nào không? Hôm đó dù chỉ được gặp nàng trong chốc lát nhưng cũng đã khiến ta mãn nguyện rồi! Nỗi nhớ về nàng cứ đau âm ỉ trong lòng ta, khiến ta cứ mãi day dứt trong lòng. Châu Thanh, nàng biết không? Hôm đó nếu ta tiếp tục ở lại nhà nàng lâu hơn chút nữa thì ta sợ là ta không kiềm chế được sẽ ôm nàng vào lòng mất!

Châu Thanh, nàng là vị cô nương xinh đẹp nhất trong lòng ta! Châu Thanh, nếu như nàng nhớ lại chuyện kiếp trước thì tốt biết mấy! Nếu vậy thì nàng sẽ không quên ta. Ta cũng không cần phải lo sợ rằng nàng sẽ động lòng trước nam nhân khác! Châu Thanh, hãy đợi ta! Ta nhất định dùng thực lực của ta để cưới nàng!

Ở Lý phủ.

Trong giấc mơ của Châu Thanh.

Lại nữa rồi! Lại là giấc mơ đó. Cô nương kia là ai? Có vẻ như rất xinh đẹp? Còn vị công tử kia rốt cuộc là ai? Bọn họ là ai? Ta thử lại gần xem sao. Vẻ ngoài của vị công tử đó hình như rất anh tuấn. Vị cô nương kia cũng là mỹ nhân tuyệt sắc! Bọn họ thật xứng đôi! Nhưng sao ta không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ thế nhỉ?

À, bọn họ đang nói chuyện, ta thử nghe lén xem sao. Cảnh sắc này cũng thật lãng mạn quá đi à! Cô nương đó đang tựa đầu vào vai vị công tử kia. Mà bọn họ nói gì nhỉ?

"Châu Thanh, muội thấy cảnh sắc này có đẹp không?"

"Rất đẹp, cảnh sắc mùa xuân thật sự rất đẹp, cây cối đâm chồi nảy lộc, trăm hoa đua nhau khoe sắc cộng hưởng với tiếng chim hót nữa! Cảnh vật ở đây rất nên thơ, rất tuyệt sắc!"

"Nhưng muội biết không? Cảnh vật này dù có đẹp đến mấy thì cũng không đẹp bằng muội."

"Đáng ghét quá đi à! Huynh cứ trêu người ta!"

"Ta không trêu muội, ta nói thật mà!"

"Gặp được huynh, muội thật là có phúc."

Cái gì thế này? Vị cô nương đó tên là Châu Thanh ư? Sao lại trùng tên với ta? Khoan đã! Khuôn mặt của vị cô nương đó sao lại giống hệt khuôn mặt của ta?

Lại là một cảnh khác sao? Vị cô nương đó đang bị truy đuổi! Vị cô nương đó bị người ta giết rồi! Cái gì thế này? Đáng sợ quá! Tên mặc áo đen kia một tay vung kiếm.. đã giết chết vị cô nương đó rồi! Vị công tử kia đến rồi! Chuyện xảy ra thật thê lương. Cảnh tượng trước mắt nhuốm đẫm máu tươi của vị cô nương đó! Dù chưa từng trải qua chuyện này nhưng sao ta cảm thấy tim ta đau nhói? Tiếng gào thét, than khóc của vị công tử đó đã làm lay động đến ta. Nhưng tại sao hắn lại gọi tên vị cô nương kia là Châu Thanh? Có thật chỉ là trùng tên không? Chuyện này rốt cuộc có uẩn khúc gì? Ta muốn đến ai ủi hắn. Đừng khóc, có ta ở đây! Khoan đã, ta sao thế này?

"Châu Thanh, tỉnh lại đi con!"

"Con sao thế?"

Là tiếng ai đang gọi ta? Ta chưa muốn rời khỏi giấc mộng này! Ta nhất định phải làm rõ lai lịch của bọn họ! Ta muốn biết bọn họ là ai? Tại sao ta lại mơ thấy bọn họ? Ta muốn đến hỏi vị công tử đó.. Ngươi và vị cô nương kia.. rốt cuộc là ai?

"Lão gia, tiểu thư thiếp đi rồi."

"Thanh nhi sốt cao quá!"

"Chẳng biết nó mơ thấy gì mà cứ liên tục nói mớ thế này?"

"Châu Thanh, nàng đừng đi!"

Ai đó.. ôm ta từ đằng sau?

"Ngươi là ai?"

* * *

"Châu Thanh, nàng đừng rời xa ta.."

"Ngươi bỏ ta ra! Ngươi ôm ta làm gì? Ngươi không thấy có lỗi với cô nương kia sao?"

Hắn.. hình như không nghe thấy lời ta nói!

"Này, ngươi!"

Hắn.. biến mất rồi?

Hắn biến đâu rồi?

"Này, ngươi đâu rồi?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
2. Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
3. Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

Không thấy hắn đâu cả. Bất chợt khi ta quay lại thì thấy một cảnh tượng.. hắn.. tự kết liễu chính mình! Ta dù có gào thét, ngăn cản hắn đừng tìm tới cái chết nhưng hắn vẫn không nghe thấy ta nói gì. Ta càng chạy lại tới gần hắn thì khoảng cách giữa hắn và ta hình như lại ngày càng xa hơn..

"Này, ngươi không được chết!"

"Ngươi không thấy có lỗi với vị cô nương kia sao?"

"Ngươi phải sống cho cả phần của cô ấy mới phải chứ."

"Ngươi phải sống tốt để cô ấy yên lòng."

"Nghe ta! Ngươi đừng chết!"

"Này, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"

Dù ta có gào thét xin hắn đừng chết thì hắn vẫn vung kiếm tự kết liễu đời mình.. Tình yêu rốt cuộc có sức mạnh gì mà có thể khiến con người ta chết vì nhau đến thế? Ta không hiểu! Ta rốt cuộc vẫn không hiểu..

"Tiểu Thanh, nhi tử của ta, cuối cùng con đã tỉnh lại rồi."

"Cha sao vậy, con mới ngủ dậy thôi mà."

"Con gái ngốc của ta, con đã hôn mê hai ngày rồi đấy!"

"Con đã hôn mê hai ngày rồi sao?"

"Mà con cứ liên tục nói mớ, con bảo ai đừng chết vậy?"

"Con cũng không biết nữa."

Giấc mơ đó thật đáng sợ! Ta cuối cùng đã thoát ra khỏi giấc mơ đó rồi! Nhưng hai người kia rốt cuộc là ai? Vị cô nương đó.. không lẽ nào.. là ta sao?

Ta còn nhớ ánh mắt của tên kia chứa đầy sự buồn bã, lạnh lẽo, bi thương, giống như chưa từng có ai chia sẻ với hắn nỗi đau đó vậy. Ta khi nhìn vào ánh mắt ấy cũng không tránh khỏi việc bị hắn làm ảnh hưởng. Nỗi đau của hắn giống như ngàn nhát dao đâm vào trái tim hắn! So với việc ta bị tên Bạch Vĩ Hàn kia phản bội lại lời thề thì còn đau đớn hơn nhiều. Trong một vài khoảnh khắc, ta bỗng chốc muốn che chở cho hắn, muốn ôm hắn vào lòng và vỗ về hắn. Ánh mắt chứa đầy sự đau thương ấy, ánh mắt chứa đầy sự si tình ấy, đối với ta mà nói thì cái con người dám chết vì người mình yêu như hắn thực sự rất đáng trân trọng. Ta có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn dành cho cô nương ấy. Giá như mà ta cũng có được một nam nhân yêu ta như vậy..

"Muội tỉnh rồi à?"

"Bạch Vĩ Hàn! Sao ngươi lại vào phòng ta?"

"Ta đến thăm muội."

"Ta nghe nói muội không được khỏe."

"Ta không khỏe cũng không cần ngươi đến thăm!"

"Ai cho phép ngươi vào phòng ta?"

"Là nhạc phụ cho phép."

"Đừng nhắc đến hai chữ nhạc phụ, ta với ngươi còn chưa thành thân!"

"Châu Thanh, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, muội không thể nào tha thứ cho ta được sao?"

"Vậy thì ngươi hủy hôn đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

"Ta không thể.."

"Tại sao lại không thể?"

"Vì ta yêu muội!"

"Nhưng ta không yêu ngươi! Ta cả đời này cũng sẽ không yêu ngươi!"

"Tại sao muội lại không yêu ta?"

"Không lẽ là vì muội giận ta chuyện trước đây ta phản bội lại lời thề sao?"

"Không phải chỉ là vì chuyện đó."

"Mà là ta, trước giờ đều chưa từng yêu ngươi!"

"Chỉ có ngươi tự mình đa tình thôi!"

"Ta không tin!"

"Tin hay không tùy ngươi."

"Muội!"

Trông vẻ mặt của hắn có vẻ rất giận dữ! Nhưng ta xin lỗi ngươi, những gì mà ta nói với ngươi đều là sự thật, không hề có nửa lời gian dối. Từ trước tới giờ ta chưa từng có cảm giác gì đối với ngươi.

Đại huynh của ta! Ta sớm đã tha thứ cho huynh rồi. Giá mà chúng ta có thể như lúc nhỏ, vô tư cười đùa không chút tính toán thì tốt biết mấy. Đại huynh của ta! Nếu huynh cưới một người không yêu huynh thì liệu.. huynh có hạnh phúc không?