Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 5



"Thanh nhi, sao Bạch công tử lại chạy đi rồi?"

"Không phải tên tiểu tử đó muốn nói chuyện với con sao?"

"Phụ thân! Sau này người mà còn cho phép hắn vào phòng của con nữa thì người đừng có mà nói chuyện với con nữa!"

"Con sẽ cắn lưỡi quyên sinh đấy."

"Ừ, ta biết rồi!"

Ở phủ Trần gia.

Tiết trời đã lạnh, không biết nàng ấy đã mặc áo ấm chưa?

Khoảng thời gian này ta phải dùi mài kinh sử để chuẩn bị cho kỳ thi Hương sắp tới nên không thể đến thăm nàng được!

Tiểu Thanh, nàng đợi ta, đợi sau khi ta đứng nhất kỳ thi Hương. Ta hứa ta sẽ trở lại bên cạnh nàng. Nhưng.. Tiểu Thanh, ta nhớ nàng quá! Phải làm sao đây? Nỗi nhớ nhung nàng khiến ta khó mà chìm đắm vào giấc ngủ.. Nụ cười của nàng đã làm ta say mê nàng tự bao giờ! Tiểu Thanh, kiếp này ta sẽ cố gắng trở thành một người văn võ toàn tài để có thể bảo vệ được nàng, là một người mà nàng có thể dựa vào giữa hồng trần này! Ta tuyệt đối không để cảnh tượng kiếp trước lại xảy ra lần nữa. Cái cảm giác bất lực đó khi nàng chết trước mặt ta, cái cảm giác đau đớn đấy, ta tuyệt đối không muốn trải qua nữa. Vậy nên, Châu Thanh, kiếp này ta phải trở thành một người có đủ khả năng để bảo vệ nàng!

Ta không thể quên được dáng hình của nàng! Ta không thể quên được khoảnh khắc ta và nàng lần đầu gặp nhau. Ánh mắt của nàng.. đã làm lay động trái tim ta! Ta không thể quên được cái ánh mắt trong veo, ngây thơ, trong sáng, vô tội ấy của nàng. Khi nhìn vào mắt nàng, ta luôn muốn được che chở cho nàng!

Giữa vòng tròn luân hồi hồng trần đầy dư vị này, chỉ có nàng mới có thể khiến ta say đắm.. Cả đời này ta chỉ say đắm vì nàng..

Sáng hôm sau ở Trần phủ.

"Lạc đại nhân, mời ngồi!"

"Trần đại nhân, người cũng ngồi đi."

"Nghe nói, nam tử của Trần đại nhân cũng tham gia kỳ thi Hương lần này?"

"Tất nhiên rồi! Con trai ta sau này sẽ nối nghiệp Trần gia. Tất nhiên nó phải văn võ toàn tài mới được."

"Ngài nên bảo con trai ngài phải cẩn thận trong việc kết giao bằng hữu."

"Đừng để giống như ngài năm đó.."

"Ta tuy không nhắc nhở nó. Nhưng ta biết con trai ta tư chất thông minh! Nó sẽ biết nó cần phải làm gì."

"Ta tin nó tuyệt đối sẽ không phụ lòng ta. Tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của ta.."

Còn nhớ năm đó, ta với Bạch Hán Vinh là bằng hữu tốt. Ta có nằm mơ cũng không ngờ được là, hắn vì chuyện nữ nhi thường tình mà nhẫn tâm hại ta, chuốc thuốc mê để khiến ta hôm sau không vào trường thi được. Cũng may mà kỳ thi sau, ta vẫn thi đỗ Trạng Nguyên nên mới có thể làm đến chức quan lớn trong triều!

Chuyện đã qua nhiều năm rồi, ta không hận hắn. Nhưng vẫn không thể ngờ được hắn lại vì chuyện nữ nhi thường tình mà vứt bỏ tình bằng hữu lâu năm giữa ta và hắn!

Nay càng không thể ngờ sợi dây oan tình còn chưa dứt, con trai ta và con trai hắn lại tiếp tục tranh giành nhau một nữ nhân..

Dương nhi, liệu con có thể đứng nhất kỳ thi này hay không? Còn phải xem thực lực ở con rồi..

Tính cách của con làm ta nhớ đến ta hồi còn trẻ, ta cũng đã từng si tình như thế..

* * *

"Trần đại nhân suy nghĩ thật chu đáo."

"Ta tin chắc rằng Trần công tử sẽ sớm ngày công thành danh toại, lưu danh thiên hạ."

"Lạc đại nhân quá lời rồi, mong rằng sự nghiệp của con trai ta có sự giúp sức của Lạc đại nhân đây thì còn gì bằng, được học hỏi Lạc đại nhân đây, đã là phúc phận của con trai ta rồi!"

"Ha ha, Trần đại nhân thật biết cách nói chuyện, vậy nếu Trần đại nhân đã tin tưởng ta, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!"

"Ha ha, được, được lắm! Người đâu, mang rượu thịt lên để mời Lạc đại nhân dùng bữa!"

"Tiểu Sinh, ngươi đi gọi Hạc lão sư qua đây cho ta! Nói là ta muốn mời ngài ấy dùng bữa."

"Dạ, lão gia!"

Sau khi Hạc lão sư đến.

"Hạc lão sư, mời ngài dùng bữa."

"Đa tạ ý tốt của Trần đại nhân. Chẳng hay Trần đại nhân cho gọi ta đến là vì chuyện gì?"

"Haha, Hạc lão sư thật hiểu ý ta! Ta chính là muốn hỏi ngài về chuyện học hành của con trai ta."

"Chẳng hay lão sư đây thấy dạo này con trai ta học hành như thế nào? Có thể nói qua cho ta biết một chút được không?"

"Lão nhân đây thấy Trần công tử rất giỏi văn thơ, còn về bắn cung đấu kiếm thì đều có tư chất của một nhân tài, có khí thế của một anh hùng hào kiệt, tương lai có thể trở thành một tướng sĩ giỏi, làm quan văn hay quan võ đều được. Con trai ngài quả thật là nhân tài hiếm có của nước Đại Hiên ta, tương lai của Trần công tử quả thật rất sáng lạn, rất có tiền đồ, có thể làm nên đại nghiệp cho Trần gia, mang về vinh quang cho Trần gia ngài."

"Thật vậy sao? Dương nhi quả không làm ta thất vọng!"

"Thời gian tới, vẫn mong lão sư chỉ bảo thêm cho nó để nó có thể sớm ngày thi đỗ Trạng Nguyên."

"Ta đương nhiên sẽ chỉ dạy cho Trần công tử rồi, Trần đại nhân không cần lo lắng!"

"Vậy ta cảm ơn Hạc lão sư trước."

"Nào, Hạc lão sư, Lạc đại nhân, ta xin kính các vị hai ly rượu này!"

"Trần đại nhân, đừng khách sáo." Hạc lão sư nói.

"Trần đại nhân đối tốt với chúng tôi như vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ Trần đại nhân rồi." Lạc đại nhân nói.

"Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau chính là đôi bên cùng có lợi, vẫn mong sau này Trần đại nhân sẽ chiếu cố chúng tôi." Hạc lão sư nói.

"Được, được, chúng ta cùng nâng ly nào!" Trần đại nhân tiếp lời.

Buổi tối ở phủ Lý gia.

"A Di, em có thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp không?"

"Dạ, có."

"Nhưng sao hôm nay tiểu thư lại có nhã hứng ngắm trăng vậy?"

"À, do ta đã lâu rồi chưa ngắm trăng!"

"Ta còn nhớ lúc nhỏ ta thường ngắm trăng với mẹ ta."

"Chẳng ngờ rằng sau khi trải qua cơn bạo bệnh đó thì mẹ ta đã không còn nữa."

"Tiểu thư, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, người đừng nhớ đến nữa."

"Năm đó nếu không phải là do cha ta không tin tưởng mẹ ta thì mẹ ta cũng đã không mắc phải căn bệnh đó."

Ha ha ha, tình nghĩa phu thê hơn hai mươi mấy chục năm. Vậy mà ông ấy thà rằng là tin lời đồn đại vô căn cứ của người ngoài chứ nhất quyết không chịu tin lời mẹ ta nói! Đến khi tra ra được chân tướng sự việc rồi thì mẹ ta cũng không còn nữa. Tận tụy, tận tâm hết lòng vì người mình yêu như mẹ ta, rốt cuộc nhận lại được những gì? Hay chỉ nhận lấy toàn là đau thương?

Tình yêu rốt cuộc có ý vị gì mà lại khiến con người ta mù quáng, hi sinh cho người mình yêu đến vậy?

Bất giác ta lại nhớ đến hắn, tên nam nhân ấy.. Trên đời này vẫn còn có người như hắn sao?