Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 6



"A Di, ta tự hỏi, liệu ta có nên yêu một người?"

Lúc nhỏ, ta nhìn thấy phụ thân, mẫu thân vui vẻ, hòa thuận, ta.. ta thấy tình yêu thật đẹp. Để rồi, ngày đó xảy ra, ta hận ông ấy, hận vô cùng và ta cũng bắt đầu nghi ngờ hai chữ tình yêu. Bởi chính tình yêu sâu đậm của người dành cho ông ấy đã cướp mất đi ở ta người mà ta yêu thương nhất. A Di, lúc trước, em có hỏi ta vì sao ta đối với phụ thân luôn không gần gũi, gần như có một tấm màn trong suốt vô tình nào đó ngăn cách ta và phụ thân, ta đã không trả lời. Không phải vì ta không muốn nói cho em biết mà là vì mỗi khi kể về nó, lòng ta lại đau nhói, trái tim ta đau, rất đau và lòng ta lại dấy lên một nỗi hận khôn cùng. Ta hận ông ấy, cũng.. hận ta vô dụng, quá ngốc nghếch, đã không khuyên nhủ, an ủi mẫu thân, để, để mẫu thân ta phải..

Khụ khụ.. Nàng lại ho.

"Tiểu.. tiểu thư, A Di không muốn người lo lắng nữa, tiểu thư đừng nói nữa, tiểu thư hãy mau mau nghỉ ngơi đi."

A Di bật khóc nức nở khi không đành lòng nhìn vào sắc mặt yếu ớt, trắng bệt mà tiều tụy của Châu Thanh.

"Em đừng lo, ta không sao đâu. Em biết không, lúc ta còn nhỏ, có một lần, gia đình ta được mời đến dự sinh thần của Thụy tiểu thiếu gia, nhi tử bảo bối của Thụy huyện lệnh. Tại buổi tiệc ấy, mẫu thân ta, người phụ nữ hiền lương thục nữ ấy lại bị người khác vu oan lấy cắp cây trâm vàng bảo bối của huyện lệnh phu nhân. Cây trâm ấy rơi ra khỏi tay áo trong sự bối rối, sợ hãi và ngạc nhiên của bà cùng sự dè bĩu, khinh thị của những người khác. Đây rõ ràng là một cái bẫy, một cái bẫy được sắp đặt từ trước cho bà. Giữa sự hoảng hốt ấy, bà nhìn về phía phụ thân để ông ta nói giúp cho bà, thế nhưng.. Khụ khụ.."

Nàng nhìn ra ngoài trời rồi nghĩ đến chuyện hôm ấy. Khi nhìn qua thì lòng bà đau đớn. Đôi hàng lệ bắt đầu tuôn trào, tìm bà gần như vỡ nát bởi trong ánh mắt của người đàn ông đó là sự không tin tưởng cùng sự nhục nhã và xem thường bà. Hà, tại sao chứ, ta không hiểu, tình nghĩa vợ chồng gắn bó bao năm mà ông ta tình nguyện tin những con người xa lạ kia chớ không tin bà dù chỉ một chút. Bà ra về, nàng đuổi theo gọi nhưng mẫu thân dường như không nghe. Nàng thấy loáng thoáng một nụ cười nhẹ trên môi bà, nụ cười đầy thương tiếc và chua xót, bà cười cho tình nghĩa bao năm giữa hai người như màn sương mỏng phất nhẹ là tận biến. Nhưng mọi chuyện không dừng lại tại đó, về đến nhà, ông ta đã mắng người một cách thậm tệ cho rằng người đã làm mất danh dự của ông, để ông phải hổ thẹn với mọi người rồi lại bắt đầu lạnh nhạt với mẫu thân. Thật nực cười, mẫu thân có tội gì đâu chứ! Đau khổ trước những hành động việc làm của ông ấy, mẫu thân lâm trọng bệnh và mất trong sự hờ hững của phu quân bà. Trước lúc mất, bà vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa như mong đợi ông sẽ đến nhìn mặt bà lần cuối để rồi ước nguyện không thành, bà ra đi không nhắm mắt. Lúc đó, nàng chỉ mới 10 tuổi, một lứa tuổi vô cùng cần sự ấm áp và yêu thương của tình mẹ. Sau đó 3 ngày, vụ đánh cắp ấy được minh oan, người đánh cắp là con hầu của bà huyện lệnh, nhưng có còn ích gì nữa đâu, mẫu thân, mẫu thân, người đã ra đi vĩnh viễn trong sự vô tình của bọn người kia, và sự lạnh lẽo của một con tim bị ông ta chà đạp. Nàng hận, hận rất nhiều, nhưng nàng biết làm sao đây, khi ông ấy là phụ thân của nàng, tại sao chứ, tại sao chứ, nàng tình nguyện sinh ra trong một gia đình khốn khó cũng không muốn trở thành nữ nhi của ông ta.

"Ta tuyệt đối không thể thân thiết với kẻ đã hại chết mẫu thân của mình, đã cướp đi ở ta một tình mẫu tử thiêng liêng, tươi đẹp, đã bóp nát của ta những kí ức tuổi thơ hồn nhiên hạnh phúc cùng một đôi mắt trong sáng không nhuốm hận thù."

"Tiểu thư, người đừng buồn, người còn có A Di đây, A Di luôn ở bên người."

"Đa tạ em, A Di. Kể từ đó, ta không tin tưởng người khác nữa, đặc biệt là trong tình yêu, bởi mẫu thân ta vì tin tưởng vào tình yêu của ông ấy mà qua đời."

Nàng quay mặt nhìn nàng hầu bé nhỏ với ánh mắt đầy kiên định.

"Tiểu thư, tiểu thư là người tốt, tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Hầy, ta không mong gì nhiều, chỉ mong người kia có thể tin tưởng ta, luôn đặt niềm tin vào ta, nhưng liệu.. sẽ có người đó chăng?"

"Muội tin sẽ có."

"Sao muội chắc thế?"

"Thì thiên địa hình thành nên một cô nương xinh đẹp, tài năng như tiểu thư thì ắt cũng phải tạo ra một người có thể sánh đôi cùng tiểu thư cơ chứ?"

"Ha ha, em đấy, chỉ giỏi nịnh thôi."