Ta Vẫn Luôn Tìm Kiếm Nàng

Chương 7



"Tiểu thư, người thấy Bạch công tử như thế nào? Muội thấy ngài ấy rất tốt, luôn quan tâm đến tiểu thư."

"Ta đương nhiên nhận ra tấm lòng của huynh ấy, chỉ là.. cuộc đời ta khó chấp nhận nhất là lừa gạt. Từ nhỏ, ta vẫn luôn xem huynh ấy là đại ca của mình mà tôn kính, thương yêu, thế mà huynh ấy lại.."

"Tiểu thư, Bạch công tử tốt như vậy, người không thể tha lỗi cho ngài ấy sao?"

"Hầy.. Lúc đầu ta cũng giận huynh ấy thật nhiều, chỉ là chuyện đó qua lâu rồi, ta đã tha thứ cho huynh ấy. Thật ra cũng tại ta năm ấy quá ngây thơ mà không nhận ra tình cảm của Bạch công tử, cứ mãi chạy phía sau gọi non nớt hai tiếng ' ca ca ' như một tiểu muội gọi đại ca thân sinh của mình. Chỉ là ta không yêu huynh ấy, và ta như có linh cảm một nửa còn lại của đời ta vẫn còn ở đâu đó gần đây, nhưng nhất định không phải là huynh ấy. Ta mong huynh ấy có thể hiểu và hủy hôn và tìm được một cô nương tốt trong đời mình. Thành hôn với ta - một người không hề rung động trước tình cảm huynh ấy chỉ khiến cho cả hai chúng ta thêm đau lòng mà thôi. Hủy hôn sẽ tốt nhất cho cả đôi bên."

Châu Thanh trả lời A Di với giọng buồn buồn trầm lắng, đôi mắt nàng trông qua khung cửa nhìn vào nơi xa xôi vô định, như đang suy ngẫm cũng tựa đang ngẩn ngơ.

Lúc bấy giờ, ở tại Trần gia gia viên, tuần sau là lúc Trần công tử lên kinh thi tài, Trần gia chủ dành ra chút thời gian quý giá của mình để trò chuyện cùng nhi tử mà mình luôn tự hào nhất. Bên bàn ăn tối, Trần lão gia nhẹ giọng bảo con, ánh sáng ngọn đèn dầu nhẹ nhàng soi lên gương mặt phúc hậu, từ ái của Trần lão gia, giờ đây, ông nào còn là người quyền cao chức trọng, ông lúc này chỉ là một người cha già đang dặn dò con trẻ:

"Dương nhi!"

"Vâng, phụ thân có gì căn dặn?"

"Con lần này đi xa nhà, hãy nhớ cẩn trọng trong việc kết giao bạn bè, không cần quan tâm việc bên đường, chốn quan trường chông gai nguy hiểm, sơ suất nhẹ là vực sâu vạn trượng, còn hãy cẩn thận. Cần cư xử khôn khéo, sắc sảo, thẳng thắn với với những con người nơi kia chỉ tổ chuốc họa vào thân thôi, con à!"

"Vâng, hài nhi xin ghi nhớ ạ."

Ngừng một chút, Trần gia chủ ngập ngừng nói tiếp:

"Con.. cũng đừng để mắc sai lầm như ta năm đó."

"Sai lầm của người?"

"Đúng thế, chuyện này vốn rất lâu rồi. Ta và Bạch huynh là đôi bạn thân từ nhỏ, lớn lên bên nhau, thân thiết tựa huynh đệ ruột thịt.."

Ngày ấy, Bạch gia vốn có truyền thống về kinh doanh buôn bán đồ gỗ, còn gia đình ông lại có truyền thống làm quan từ bao đời nay. Một bên quyền quý, một bên phú quý, tuy gia cảnh Bạch gia cũng giàu có nhưng lại không có quyền lực như Trần gia nhưng phụ thân của ông và người ấy vốn là huynh đệ kết nghĩa, Bạch gia từng giúp đỡ Trần gia khi Trần gia đang gặp khó khăn về chuyện lương bổng, bổng lộc của triều đình quá ít do nạn đói, dịch bệnh, mất mùa, chiến tranh xảy ra. Thế nhưng sau này, tình cảm giữa hai gia đình lại dần xa cách mà nguyên nhân lại chỉ vì một chữ tình. Lúc trẻ, ông cùng Bạch gia chủ thích cùng một cô nương trong thôn và Trần gia chủ lại may mắn được trở thành người trong lòng của nàng. Bạch gia chủ từ trước đến nay luôn rất tốt, chỉ mỗi tội rất cố chấp. Tình cảm tười đẹp giữa Trần gia và cô gái năm ấy là một câu chuyện tình lãng mạn giữa đôi trai tài gái sắc và biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nhưng cũng chính việc này khiến cho Bạch ghen tức quên đi tình nghĩa huynh đệ kéo sơn bền vững, lập mưu kế khiến Trần không thể kịp đến trường thi. Khi hiểu rõ sự thật, ông rất đau lòng, mặc dù sau đó vào kỳ thi sau, do có tư chất thông minh sẵn có nên ông vẫn đỗ trạng nguyên và làm đến chức quan to trong triều. Sau này vị cô nương năm xưa đã trở thành Bạch phu nhân nhưng cũng chỉ là do họ Bạch đó đã bày trò nói là đã có vị cô nương khác và quên đi lời thề non hẹn biển dưới ánh trăng cùng nàng. Rồi cũng có một ngày, sự thật được phát hiện, thế đấy, giấy nào gói được lửa đâu. Sau này Bạch phu nhân đã biết Bạch huynh gây chia rẽ tình cảm giữa phu nhân và ông. Để trả thù cho chuyện xưa, bà ấy đã đối xử với Bạch lão gia và Bạch công tử rất lạnh nhạt. Đáng thương thay cho đứa trẻ Bạch gia nào biết gì đâu, cũng chỉ tại đoạn tình duyên oan nghiệt của người lớn mà cậu có một tuổi thơ đầy đáng thương và tội nghiệp trong sự lạnh nhạt, ghẻ lạnh của mẫu thân mình. Nó lớn lên no ấm nhưng người ta vẫn cảm nhận được sự trống rỗng cùng thiếu thốn tình thương mà đứa bé tội nghiệp ấy phải chịu. Có lẽ đó cũng là lí do mà Bạch thiếu khi lớn lên lại thân thiết với nha đầu nhà học Lý, chắc hẳn nha đầu ấy là chút hơi ấm tình thương nhỏ bé mà đứa trẻ ấy cảm nhận được trong suốt thời ấu thơ..

Ông nói tiếp:

"Dương nhi, con hãy nhớ không được để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến sự nghiệp công danh, nhất định phải đề phòng người khác, không nên quá tin người như ta hồi còn trẻ, sống ở đời thì đừng bao giờ có tâm hại người nhưng nên có tâm phòng người."

"Vâng, hài nhi hiểu rồi ạ."

"Tốt lắm, chúc con thành công, chuyện của Lí gia ta sẽ lo cho con sau khi con vinh quang trở về."

"Tạ phụ thân, người nghỉ ngơi sớm ạ. Con xin về phòng."

"Được, con về nghỉ đi."

Chàng bước ra, khép cửa phòng, quay người đi, chợt, chàng nhìn lên bầu trời, trăng hôm nay thật sáng, thật đẹp. Nó đưa hồn chàng đắm chìm vào suy nghĩ của con tim. Chàng nhủ thầm:

"Châu Thanh, đợi ta, ta sẽ sớm công thành danh toại trở về và cầu hôn nàng, người con gái ta yêu."

Nhưng chàng nào biết đâu, trùng hợp cũng vào thời điểm ấy, Châu Thanh cũng đang ngước đôi mắt phượng nhìn vào ánh trăng nghĩ về thiếu niên xuất hiện trong giấc mơ nàng, ánh trăng đêm tỏa sáng mang hai con tim tại hai nơi khác nhau cùng hòa chung nhịp đập.