Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 111



Editor: Hardys

Vẻ mặt Kiến Nguyên Đế vô cùng giận dữ, toàn bộ nhóm người Trần quý phi, Giản Vương, Thành Vương bị giải vào đại lao.

Kiến Nguyên Đế sai Cẩm y vệ thẩm tra, xử lý án này.

Oánh mỹ nhân là nhân vật mấu chốt, quan trọng nhất, nhưng sau khi Kiến Nguyên Đế tưởng chết thế mà sống lại, Oánh mỹ nhân bị dọa điên rồi, bất kể Cẩm y vệ thẩm vấn như thế nào, nàng ta cứ khùng khùng điên điên mà cầu xin Kiến Nguyên Đế tha mạng, kêu Kiến Nguyên Đế đến bắt hồn Trần Quý Phi, rồi lại nói năng lộn xộn lặp lại chuyện Trần quý phi sai nàng ta hạ dược Kiến Nguyên Đế một lần nữa.

Lao ngục không kiềm chế được mà dùng cực hình, Oánh mỹ nhân sống sót sau lần cực hình đầu tiên, tiếp đó đã đâm vào tường tự sát trong đêm khuya thanh vắng.

Cẩm y vệ lại thẩm vấn ba người Trần quý phi, Giản Vương, Thành Vương.

Trần quý phi, Giản Vương cứ khăng khăng là chuyện Oánh mỹ nhân hạ dược không liên quan đến bọn họ, Thành Vương lại tỏ ra không biết gì cả.

Cẩm y vệ điều tra manh mối khác, tra ra Oánh mỹ nhân là ngựa gầy Dương Châu do Giản Vương dày công huấn luyện, cung nữ bên cạnh cũng đã khai Trần quý phi thật sự có ý bồi dưỡng Oánh mỹ nhân quyến rũ Hoàng Thượng, ngoại trừ lần đó ra, Cẩm y vệ không tra được bằng chứng chứng minh dược trong tay Oánh mỹ nhân đến từ Trần quý phi hoặc Giản Vương.

Nhưng không tra được bằng chứng thì Trần quý phi cũng không thoát khỏi tình nghi, dù sao nhân chứng mấu chốt vẫn có, Trần quý phi và Oánh mỹ nhân giả vờ ẩu đả nhau gây ra cố ý va chạm làm rơi di chiếu giả, việc này Các lão nội các đều thấy rõ như ban ngày, còn những chứng cứ khác, dù sao cũng là có âm mưu muốn cướp ngôi của Hoàng Thượng, Trần quý phi, Giản Vương tiêu hủy chứng cớ cũng là điều hợp lý.

Tuy Kiến Nguyên Đế không chết, nhưng hắn cũng bị Oánh mỹ nhân dùng một viên dược mạnh tàn phá thân thể, thật sự đã bị thứ đó hút khô hết tinh lực rồi, bây giờ chỉ có thể suy yếu mà nằm trên giường, nói nhiều hơn mấy câu đều phải dừng một chút.

Cẩm y vệ điều tra suốt một tháng, sau đó Kiến Nguyên Đế tự mình kết án.

Trần quý phi mưu triều soán vị, tịch thu tài sản Trần gia, giết kẻ phạm tội.



Giản Vương đại nghịch bất đạo, ban thưởng rượu độc, toàn bộ Giản Vương phủ bị đày đến biên cương.

Tam hoàng tử Thành Vương tuy không tham dự việc này, nhưng Cẩm y vệ điều tra ra hắn từng chiếm đoạt dân nữ và thêm mấy tội danh nữa, bị biếm làm Quận Vương, giam cầm ba năm.

Án này làm kinh động toàn bộ Kinh Thành, án lớn liên quan đến Quý phi, mỹ nhân, hai vị thân vương, rốt cuộc cũng kết thúc trước Tết Đoan Ngọ.

- --

"Hoàng thượng, tới giờ uống thuốc rồi."

Tào hoàng hậu ngồi bên cạnh long sàng, dịu dàng gọi Đế Vương đang ngủ say.

Tháng năm đã đến, thời tiết oi bức, vậy mà Kiến Nguyên Đế ở trên giường phủ một cái chăn gấm thêu Kim Long thật dày, hơn nữa, trên gương mặt già nua ảm đạm của ông không hề có một giọt mồ hôi nào.

Đây cũng là di chứng của việc lớn tuổi mà vẫn trầm mê nữ sắc quá độ.

Sau khi "tưởng chết nhưng sống lại", Kiến Nguyên Đế từng hỏi thái y, thái y rơi vào đường cùng đành phải nói thật, dựa vào tình trạng sức khỏe của Kiến Nguyên Đế lúc này, nếu cẩn thận điều trị thì có lẽ sẽ chịu được đến Trung Thu năm sau.

Nói cách khách, tuổi thọ Kiến Nguyên Đế còn tối đa là một năm.

Kiến Nguyên Đế chắc chắn không muốn chết, nhưng ông có thể cảm nhận sự mệt mỏi của bản thân, Kiến Nguyên Đế biết, lần này ông thật sự không qua khỏi.

Kiến Nguyên Đế rất hận, hận Trần quý phi, Giản Vương có ý định hại ông, cũng hận bản thân tự cho là đã nắm toàn bộ thế cục trong tay, nhưng lại vẫn thua trên tay Oánh mỹ nhân.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Nhưng mà người nên giết đã giết, nên phạt cũng đã phạt, suy sụp tinh thần nằm ở trên giường vài ngày, Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên ý thức được, ông vẫn còn một chuyện lớn chưa làm.

Ông là Đế Vương, ông nên bồi dưỡng một vị Đế Vương cho giang sơn Đại Chu.

Ông đã bốn mươi mốt tuổi, là độ tuổi đã nhìn thấu sự đời, Kiến Nguyên Đế sẽ dùng một năm cuối cùng của đời mình để truyền dạy đạo làm Vua cho nhi tử, cũng sẽ trải một con đường bằng phẳng giúp nhi tử thuận lợi đăng cơ trong tương lai.

Kiến Nguyên Đế ngủ không hề sâu, nghe âm thanh của Tào hoàng hậu, ông từ từ mở to mắt.

Tào hoàng hậu nở nụ cười dịu dàng với ông, nghiêng người dìu ông ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Kiến Nguyên Đế hé miệng, nuốt từng muỗng thuốc do Tào hoàng hậu đút.

Uống thuốc xong, Kiến Nguyên Đế cảm thấy bản thân đã khôi phục một chút sức.



Ông cầm tay Tào hoàng hậu, phân phó Hòa công công đang khoanh tay đứng cách đó không xa: "Gọi Hồng Linh vào đây."

Hồng Linh là quan viên chuyên giúp Kiến Nguyên Đế viết chiếu thư.

Hòa công công nhận lệnh.

Tào hoàng hậu nghi ngờ nhìn Kiến Nguyên Đế.

Kiến Nguyên Đế cười cười, không giải thích gì cả.

Tào hoàng hậu lập tức yên tĩnh ngồi một bên.

Một lát sau, Hồng Linh đi vào, đi sau là tiểu thái giám đang bưng khay đựng văn phòng tứ bảo.

Kiến Nguyên Đế nắm bàn tay mềm mại của Tào hoàng hậu, bắt đầu nói nho nhỏ.

Hôm sau lâm triều, Hòa công công đọc chiếu thư mới trước mặt bá quan văn võ.

Buổi chiều, toàn bộ dân chúng bình thường ở Kinh Thành đều đã nghe tin, Kiến Nguyên Đế lập trưởng tử của Tào hoàng hậu là Tứ điện hạ làm Thái tử!