Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 105: Thăng chức



Trác Vong Xuyên nghe vậy quay đầu nhìn Bao Cốc từ trên xuống dưới hồi lâu. Hắn không nghĩ tới chuyện này từ trên xuống dưới Huyền Thiên Môn thậm chí nhờ Thanh Phong Các hỗ trợ cũng chưa chắc đã là được, cư nhiên để Bao Cốc ra tay một cái liền giải quyết xong rồi? Hắn thầm nghĩ: Có một đồ đệ có khả năng như vậy, ta làm sư phụ còn cần quan tâm sao? Vậy dĩ nhiên là không cần nữa!

Hắn nghe vậy vô cùng nghiêm túc ho khan một tiếng, vẻ mặt ngưng trọng đứng nhìn Bao Cốc.

Đôi mắt Bao Cốc mở thật to, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trác Vong Xuyên, trong lòng lại đang bồn chồn. Có thể cứu tiểu sư thúc là chuyện tốt, thế nào sư phụ nàng sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ là không cẩn thận phá hỏng chuyện tốt gì đó của sư phụ?

Trác Vong Xuyên ngữ khí trầm trọng nói:

"Bao Cốc a, ngươi biết lúc này sư môn đang lúc hỗn loạn, nguy nan trùng trùng...."

Bao Cốc kiên trì ân một tiếng, nói: "Phải."

Trác Vong Xuyên lại nói:

"Ngươi lại là truyền nhân cách đại của tổ sư gia...."

Bao Cốc: "...." Đây là tâng bốc? Nàng hoang mang nhìn sư phụ, nói:

"Sư phụ, ngài có chuyện thì cứ nói thẳng."

Ngọc Mật ngồi một bên trên ghế cúi đầu uống trà, khóe miệng nhịn không được co quắp. Nàng cùng sư phụ gặp mặt không nhiều lắm, nhưng đối với sư phụ nàng coi như là hiểu biết, một chữ, lười! Không thích xử lý công việc!

Trác Vong Xuyên lời nói thấm thía nói:

"Tục ngữ nói bảo kiếm phải qua rèn giũa, tuy là loạn lạc nhưng cũng là một cơ hội tốt để khảo nghiệm, ngươi là truyền nhân cách đại do tổ sư gia tuyển chọn, nên phải gánh vác trọng trách chấn hưng Huyền Thiên Môn, dĩ nhiên, ngươi bây giờ còn nhỏ, vi sư cũng không trông cậy vào ngươi gánh vác trọng trách Huyền Thiên Môn, bất quá vi sư có thể đem Linh Vân Phong giao cho ngươi xem như cơ hội khảo nghiệm...."

Ngọc Mật nhấp trà, trong lòng nói: Sư phụ, ngài có thể đổi cách nói khác không?

Năm đó sư phụ nàng vứt bỏ nàng đi bế quan, khiến nàng làm Quyền Phong chủ cũng chính là nói những lời này, ngay cả sư phụ kế tiếp sẽ nói cái gì đều biết. Nàng năm đó bị sư phụ trực tiếp đá sang cho tiểu sư thúc, hiện tại tiểu sư thúc bị thương, sư phụ nàng tuyệt đối sẽ đem Bao Cốc đá sang cho nàng.

Trác Vong Xuyên nói tiếp:

"Ngươi cũng không cần lo lắng, vi sư biết ngươi trẻ tuổi tu vi còn thấp, khó tránh khỏi khó xử, gặp chuyện thì cứ thỉnh giáo sư tỷ ngươi....."

Ngọc Mật trong lòng than thở: Quả nhiên....

Bao Cốc trông mong nhìn sư phụ, trong mắt hoang mang càng sâu.

Trác Vong Xuyên lại nói:

"Vi sư trải qua thâm tư thục lự, quyết định đem chức Phong chủ giao cho Ngọc Mật đảm nhiệm, Bao Cốc tu vi của ngươi tuy rằng nhược nhưng tuổi trẻ tài cao, là trụ cột của Linh Vân Phong,có thể đảm nhiệm chức phó phong chủ —"

" Phốc...." Ngọc Mật một miệng nước trà phun ra, nàng không thể nhịn được nữa hô lên:

"Sư phụ, Bao Cốc mới Trúc Cơ nhất giai, ngài dự định vứt bỏ nàng mặc kệ?"

Trác Vong Xuyên bị đại đồ đệ vạch trần, bĩu môi, lúng túng nói:

"Không phải còn có sư công cùng tiểu sư thúc dạy dỗ các ngươi sao? Vi sư chuyên tâm tu luyện, tương lai thực lực mạnh hơn các ngươi mới có chỗ dựa vững chắc...." Hắn bị Ngọc Mật nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, nặng nề ho khan một tiếng, vốn định nói vài câu kiên cường, nhưng hắn lại thực sự kiên cường không được, vì vậy xoay người ngồi lại trên ghế, nói:

"Lúc này Huyền Thiên Môn tuy có ba vị Hóa Thần Kỳ cao thủ. Nhưng đều chỉ ở Hóa Thần sơ kỳ. Huyền Thiên Môn ngày nào không Hóa Thần trung kỳ hậu kỳ tọa trấn thì vẫn không cách nào chân chính khiến các môn phái khác kiêng nể, Linh Vân Phong ít người nhất, không nhiều việc vặt vãnh cần chú ý, ta là người thích hợp để bế quan trùng kích Hóa Thần hậu kỳ." Hắn chậm rãi nói:

"Ta cũng không phải bế sinh tử quan, có thể xuất quan bất cứ lúc nào, Huyền Thiên Môn hoặc là sư tỷ muội các ngươi nếu gặp nguy nan, vi sư sẽ xuất quan giúp đỡ bất cứ lúc nào."

Ngọc Mật hầm hừ nhìn chằm chằm Trác Vong Xuyên, thầm nghĩ: Ngươi không phải là muốn ném một đống chuyện phiền toái cho bọn ta chứ, sau đó bản thân trốn đi tu luyện?

Bao Cốc rất nghiêm túc suy nghĩ, nói:

"Sư phụ, ta nghĩ qua những lời ngài nói, cảm thấy có đạo lý."

Trác Vong Xuyên nghe vậy nhất thời cười nói:

"Nghe đi, vẫn là Bao Cốc hiểu chuyện."

Ngọc Mật hung hăng trừng Bao Cốc, trách mắng:

"Ngươi còn muốn hảo hảo tu luyện hay không? Chính mình nhiều tu tiên tài nguyên như vậy nhưng đến bây giờ còn đang Trúc Cơ nhất giai, ngươi cũng thật hay ho?" Nàng tức giận! Trên đường tu tiên, thực lực cảnh giới tu luyện được mới là của bản thân, tăng thọ nguyên mới là của bản thân. Ôm lấy nhiều việc bên ngoài chậm trễ tu luyện tổn hại chính là bản thân. Thực lực tăng rồi, thì không cần người khác làm chỗ dựa, bản thân chính là chỗ dựa cho mình!

Bao Cốc làm mặt quỷ với Ngọc Mật, nghiêm túc nhìn sư phụ, nói:

"Sư phụ nếu giao Linh Vân Phong cho ta và sư tỷ, vậy đồ nhi cả gan, hai ta muốn có quyền chân chính lên tiếng thay mặt Linh Vân Phong."

Trác Vong Xuyên nghe nàng nói rất nghiêm túc, trong lòng khó tránh khỏi do dự. Dù sao bản thân là người đứng đầu một phong, đối với tương lai của Linh Vân Phong không thể trốn tránh trách nhiệm, hắn dỡ xuống trọng trách Phong chủ đem Linh Vân Phong giao cho hai sư muội, là khiến hai tỷ muội này lăn qua lăn lại giải quyết những chuyện vặt đáng ghét, nhưng hắn nghe ý tứ của Bao Cốc là muốn hắn giao hết quyền lớn, việc này liên quan đến tương lai Linh Vân Phong, hắn phải cẩn thận. Hắn hỏi:

"Vi sư đem Linh Vân Phong giao cho ngươi, ngươi dự định quản lý thế nào?"

Bao Cốc đáp:

"Ta muốn làm Linh Vân Phong lớn mạnh, trọng chấn Huyền Thiên Môn. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không phải bằng sức lực một người có thể chấn hưng môn phái. Huyền Thiên Môn linh mạch khô kiệt, tu tiên tài nguyên thiếu khuyết, môn hạ đệ tử số lượng đơn bạc, không có tu tiên giả thực lực cao tọa trấn, đó là những điểm yếu của Huyền Thiên Môn. Theo như lời sư phụ, Huyền Thiên Môn chúng ta thiếu tọa trấn có thực lực, đồ nhi tán thành sư phụ bế quan đột phá cảnh giới, cũng nguyện ý toàn lực giúp sư phụ đột phá cảnh giới."

Trác Vong Xuyên hỏi:

"Chỉ như vậy?"

Bao Cốc nói:

"Không! Huyền Thiên Môn linh mạch khô kiệt thiếu tu tiên tài nguyên, việc này phải khai thác tài lộ tìm kiếm tài nguyên, nói cách khác phải có kinh doanh buôn bán, chúng ta không thể cứ dựa vào Hầu Nhi Tửu của tiểu hầu tử đến trợ cấp. Còn có chính là sư phụ muốn chuyên tâm tu luyện, ngài cũng biết hôm nay Huyền Thiên Môn ở vào hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị phái khác vây kích, đồ nhi không muốn ngồi chờ chết, không muốn ăn bữa hôm lo bữa mai. Như lời sư tỷ, trên tay ta có rất nhiều tu tiên tài nguyên, ta muốn dùng tu tiên tài nguyên trên tay xây dựng một phòng tuyến đủ vũng chắc để bảo vệ chúng ta. Muốn làm những việc này, cần phải làm rất nhiều thứ khác, tỷ như mở rộng kinh doanh, tỷ như mở dược viên dược điền, tỷ như lập pháp trận mua chiến thuyền, tỷ như tăng nhân số Linh Vân Phong, đồ nhi muốn làm việc này thì cần có quyền."

Trác Vong Xuyên khó tránh khỏi hoài nghi, hỏi:

"Với thực lực của ngươi mà muốn làm những việc này? Có thể làm được sao? Có thể làm được không?"

Bao Cốc đáp:

"Ta có sư tỷ, ta có tiểu sư thúc, ta có Đa Bảo Linh Hầu, ta có tiểu Thiên Hồ, ta có Hộ Sơn bà bà, ta có sư công, ta còn có sư phụ, ta còn có các phong tương trợ, sư phụ, ta không phải một mình. Sư phụ, ta biết ngài lo lắng, ta cam đoan sẽ không làm chuyện nguy hại sư môn, muốn làm chỉ là khiến Linh Vân Phong lớn mạnh, khiến chúng ta có một yên ổn sinh sống."

Trác Vong Xuyên trầm ngâm nửa ngày, nói:

"Vậy thử xem! Nhưng nếu hành vi của ngươi gây nguy cơ cho Linh Vân Phong, nguy hiểm cho Huyền Thiên Môn, đừng nói ta không tha cho ngươi, cả sư công, Trưởng Lão, Phong chủ các phong cũng sẽ không tha cho ngươi."

Bao Cốc đáp:

"Đồ nhi biết."

Ngọc Mật muốn chụp chết Bao Cốc. Sư phụ các nàng e sợ từ chối trách nhiệm, ngốc sư muội lại vội vàng giành gánh trên người. Nàng tức giận đến đứng dậy nâng ngón tay hung hăng xỉa trán Bao Cốc, trách mắng:

"Ta thật không biết ngươi là nghĩ như thế nào!" Chính mình có nhiều tu tiên tài nguyên như vậy, dựa vào Huyền Thiên Kiếm cùng linh dược trân bảo, Bao Cốc nếu có thể chuyên tâm tu luyện không cần bao nhiêu năm liền có thể ngang dọc trong tu tiên giới, cho dù một người độc hành cũng không cần sợ bất cứ thế lực nào.

Bao Cốc nói:

"Sư tỷ, ta biết suy nghĩ của ngươi. Đúng, ta thừa nhận nếu như ta chuyên tâm tu luyện tương lai tất có tiền đồ, nhưng ta không muốn trước khi bản thân kịp trưởng thành đã bị người khác, kể cả sư môn cưu mang ta cùng nhau tiêu diệt. Sư tỷ, chúng ta ở Thái Cổ di tích giết tỷ đệ Trữ gia, giết Tiên Môn Hàn Vũ, giết hết nhân tài mới nổi của Trữ gia cùng Tiên Môn, thù oán này không nhỏ, bọn họ sớm muộn cũng sẽ thanh toán chúng ta. Thanh Phong Các, Truy Hồn Các hiện tại đang giúp chúng ta, nhưng giúp được một lần hai lần, không giúp được vĩnh viễn, chúng ta có thể dựa vào chỉ có bản thân. Sức mạnh của chúng ta so với các tu tiên thế lực lớn là bé nhỏ không đáng kể, sức mạnh của chúng ta không cách nào chống lại bọn họ, tài phú trên tay càng nhiều rước họa càng nhiều. Còn có Giao Long thi ma, sư tỷ, ta không biết tương lai nó còn có thể nháo ra chuyện thế nào, nhưng với hung tính có thể tích thi xây thành của nó, ta biết nếu nó tái xuất hiện tất nhiên sẽ là một hồi huyết vũ tinh phong, nó là ta phóng xuất, ta có trách nhiệm đối phó nó, huống hồ ta từng lừa nó, chờ nó biết được sẽ không bỏ qua cho ta. Ta là Ngũ Linh Căn. Tu luyện vốn dĩ đã chậm, cho dù có có nhiều tài nguyên hơn nữa, ngày đêm không ngừng tu luyện cũng không kịp, bọn họ sẽ không đợi đến lúc ta tu luyện thành công mới đến tiêu diệt ta, sẽ không cho ta có thời gian. Ta không muốn chết, ta không muốn khiến ngươi, khiến Huyền Thiên Môn cùng ta gặp họa."

Trác Vong Xuyên không nghĩ tới tiểu đồ đệ của mình tuổi còn nhỏ lại có nhiều suy nghĩ sâu sắc như vậy. Hắn nói:

"Bao Cốc, con đường tu tiên thật ra tranh giành mạng sống với ông trời, gặp phải khó khăn phấn đấu là tất nhiên, lo sợ như vậy cũng vô ích."

Bao Cốc đáp:

"Sư phụ, đồ nhi biết. Chỉ là cha ta từ nhỏ dạy ta, chuyện có thể nghĩ đến, dự kiến đến nguy cơ thì phải sớm đề phòng."

Trác Vong Xuyên vỗ vỗ vai Bao Cốc, nói:

"Dù sao thì Linh Vân Phong chúng ta cũng không sợ sụp đổ, tùy vào ngươi đi thôi."

Bao Cốc ôm quyền hành lễ nói:

"Đồ nhi đa tạ sư phụ."

Trác Vong Xuyên khoát khoát tay, bước ra khỏi Linh Vân Điện phi về phía chính điện Thiên Vân Phong.

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, lòng tràn đầy tức giận lại không biết nên nói cái gì. Nếu Bao Cốc nhất quyết muốn bỏ rơi Huyền Thiên Môn mang theo đầy người tài phú cao chạy xa bay, ai có thể ngăn được nàng, diệt Huyền Thiên Môn cũng tìm không được Bao Cốc, ai lại đồng ý trả giá đến diệt Huyền Thiên Môn? Nhưng kẻ ngu ngốc này luyến tiếc, nàng xem Huyền Thiên Môn như nhà mình, xem các nàng như thân nhân, kẻ ngu ngốc này luyến tiếc nhà, luyến tiếc những thân nhân này.

Nàng cũng luyến tiếc.

Ngọc Mật cẩn thận suy nghĩ một chút, nói với Bao Cốc: .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Bao Cốc, chức Phong chủ nên do ngươi làm đi."

Bao Cốc nhíu mày hô lên:

"Sư tỷ, ta mới Trúc Cơ nhất giai."

Ngọc Mật: "....." Thật ra nàng cũng muốn học Trác Vong Xuyên phủi mông mặc kệ những việc vụn vặt chuyên tâm tu luyện, việc vụn vặt ai thích thì người đó quản, lúc sư môn gặp nạn ra quyền xuất lực bán mạng thì được rồi. Nàng nhìn thấy Bao Cốc vóc dáng còn chưa nảy nở lại không đành lòng bỏ rơi Bao Cốc học "lười" như sư phụ kia, chỉ có thể thầm than than thở, nói:

"Bao Cốc, muốn làm cái gì thì chuẩn bị đi, sư tỷ ở phía sau chống đỡ cho ngươi." Trong lòng nàng than khóc, sư phụ lười, đồ đệ sớm là đương gia a!

Sau nửa canh giờ, Trác Vong Xuyên mang theo chưởng môn dụ lệnh của Tử Thiên Quân trở về, Ngọc Mật Quyền Phong chủ chính thức trở thành Phong chủ, Bao Cốc lại dùng thân phận ngoại môn đệ tử nhập môn, dùng cảnh giới Trúc Cơ nhất giai, mười bốn tuổi ngồi trên vị trí phó phong chủ, chấp chưởng thực quyền một phong, từ lúc Huyền Thiên Môn thành lập đến nay, thậm chí ở tu tiên giới cũng không có chuyện này.