Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 106: Bày rượu



Tin tức chưởng môn bổ nhiệm Ngọc Mật làm Phong chủ Linh Vân Phong, Bao Cốc làm phó Phong chủ rất nhanh truyền khắp Huyền Thiên Môn, các Phong xôn xao. Huyền Thiên Môn tuy rằng ít người, nhưng là không phải người nào đều có thể lên làm Phong chủ, dù sao cũng là Tông chủ chấp chưởng một mạch, trách nhiệm trọng đại, bởi vậy chọn Phong chủ đều phá lệ thận trọng, cho đến bây giờ đều là Trưởng Lão Đường thực lực đạt được Nguyên Anh Cảnh ủy nhiệm, hoặc là đề bạt Quyền Phong chủ thực lực ở Nguyên Anh Cảnh.

Các phong tuy rằng đối với Ngọc Mật cùng Bao Cốc tấn chức cảm thấy chấn kinh, nhưng không ai đứng ra phản đối, trái lại đều tặng lễ vật.

Bao Cốc mới vừa nhận được lệnh chỉ sư công sai sư phụ nàng mang về cùng y phục phó Phong chủ, lệnh bài thân phận các thứ liền nhìn thấy Hộ Sơn bà bà xuất hiện ở cửa.

Hộ Sơn bà bà bước vào đại môn Linh Vân Điện thoáng hạ thấp người thi lễ, nói với Bao Cốc, Trác Vân Phong, Thủy Vân Trạch, Thiên Vân Phong, Lưu Vân Phong đều có Trưởng Lão mang theo lễ vật đến chúc mừng Bao Cốc cùng Ngọc Mật thăng chức, hiện tại đang chờ trước tửu phường dưới chân núi. Hộ Sơn bà bà hỏi là đuổi trở về hay là dẫn đến gặp các nàng.

Trác Vong Xuyên nói:

"Mời bọn họ đến đi!"

Hộ Sơn bà bà trả lời một tiếng:

"Vâng!" Xoay người rời đi.

Trác Vong Xuyên trong lòng cảm khái lúc này không còn như xưa. Một hai năm trước, người của các phong muốn lên Linh Vân Phong còn cầu bẩm báo sao, từ trước đến nay là muốn vào thì vào, muốn tới thì đến, đi thì đi, bọn họ đều chỉ có thể mắt nhắm mắt mở xem như không thấy. Hôm nay Linh Vân Phong từ lâu trở thành trọng địa Huyền Thiên Môn, có pháp trận do tự tay sư phụ hắn trùng tu, nếu có người mạo muội xông vào, cho dù có thể toàn thân trở ra cũng trốn không thoát môn quy xử trí. Hắn tin tưởng nếu Bao Cốc có thể tiếp tục dụng tâm phát triển Linh Vân Phong, do Bao Cốc cùng Ngọc Mật làm Phong chủ so với hắn sẽ làm Phong chủ sẽ lớn mạnh hơn. Hắn nói với Ngọc Mật cùng Bao Cốc:

"Hai ngươi xuống phía dưới chuẩn bị đi, chờ một chút liền chính thức tiếp chưởng Linh Vân Phong."

Ngọc Mật cùng Bao Cốc hành lễ xin cáo lui, sóng vai ra khỏi Linh Vân Điện.

Ngọc Mật nói:

"Ta thế nào cảm thấy có chút bồn chồn?" Nàng tuy rằng đã làm Quyền Phong chủ từ rất lâu rồi, nhưng đó chỉ là một hư danh, chỉ cần có thể chiếu cố bản thân là đủ rồi, chân chính gặp phải sự tình đã có sư phụ cùng tiểu sư thúc đứng ra giải quyết, không cần đến nàng. Hôm nay Linh Vân Phong trọng trách lại chân chính rơi xuống trên vai sư tỷ muội các nàng.

Bao Cốc biết Ngọc Mật lúc này sẽ có tâm tình thế nào, trong một ngày bỗng nhiên trưởng thành, khó tránh khỏi sẽ có bất an cùng thấp thỏm, nhưng người luôn muốn lớn lên. Tình huống sư tỷ hiện tại đối mặt so với nàng lúc trước còn tốt hơn nhiều, chí ít không phải không một điểm tựa. Nàng năm ấy mười hai tuổi, đúng lúc Thanh Sơn quận xảy ra nạn hạn hán, cha nàng bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi sau đó thần trí bất minh. Nàng phải chiếu cố cha đang bệnh nặng còn phải ứng phó những người đến cửa đòi nợ, đến mua lương hoặc dân đói nợ lương thực, quan phủ trương thu lương thực, côn đồ lừa bịp tống tiền, gia nhân vay tiền mua lương, sau đó phụ thân qua đời, cũng chỉ còn lại một mình nàng chống đỡ hiệu lương thực, trong nhà càng ngày càng ít lương thực, bên ngoài càng ngày càng nhiều dân đói.

Bao Cốc nói:

"Sư tỷ, ngươi sẽ là một Phong chủ tốt."

Ngọc Mật tức giận trừng Bao Cốc. Nếu không phải biết Bao Cốc hiện tại thực lực quá thấp kém, không thể nào đảm đương vị trí Phong chủ, nàng thật muốn rống một câu:

"Ngươi thích làm chức Phong chủ này thì ngươi đến làm đi."

Bao Cốc hảo tính tình mỉm cười. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

"Sư tỷ muội chúng ta sau này cai quản Linh Vân Phong, ngươi phụ trách chuyện động quyền cước, còn lại giao cho ta xử lý."

Ngọc Mật bình tĩnh hỏi:

"Vậy chuyện tu luyện của ngươi làm thế nào?"

Bao Cốc nói:

"Ta cam đoan không chậm trễ tu luyện." Nàng ôm lấy cánh tay Ngọc Mật, hô lên:

"Tin tưởng ta."

Ngọc Mật nghĩ đến tình cảnh của của Huyền Thiên Môn cùng Linh Vân Phong hiện tại liền cảm thấy đau đầu, nàng cảm thấy nàng được Bao Cốc kéo vào trong cuộc không thể khống chế toàn cục cũng không rút chân ra được, chỉ có thể để Bao Cốc nắm mũi dẫn đi. Nàng tức giận hô lên:

"Đi, tin tưởng ngươi, sau đó có việc ngài cứ phân phó, ta làm theo." Dứt lời liền thở hổn hển rút cánh tay từ trong lòng Bao Cốc ra đi về phía tiểu viện của mình.

Bao Cốc nhấc váy đuổi theo phía sau Ngọc Mật, hô lên:

"Sư tỷ, ngươi mới là Phong chủ, ta chỉ là phó Phong chủ. Sư tỷ, đừng nóng giận mà, thăng quan là một chuyện đáng vui mừng, người khác cầu còn không được đâu, bằng không ngươi đi các phong hỏi một chút các chân truyền đệ tử khác xem, hỏi bọn hắn muốn làm người đứng đầu Phong không? Rất uy phong!"

Ngọc Mật dừng bước liếc Bao Cốc hỏi:

"Phong chủ Linh Vân Phong có cái gì uy phong?"

Bao Cốc đứng trước mặt Ngọc Mật nói:

"Địa vị cao, ngồi ngang hàng với Phong chủ các phong, địa vị còn cao hơn một số sư thúc bá của Trưởng Lão Đường." Nàng hướng Ngọc Mật chớp mắt, nói:

"Tiểu sư thúc đều phải nghe chúng ta."

Ngọc Mật trắng mắt liếc Bao Cốc, nói:

"Ngươi cho là lên làm Phong chủ thì có thể không đem tiểu sư thúc để vào mắt? Ngươi trêu chọc đến nàng, nàng vẫn có thể đánh ngươi, còn ngươi cũng chỉ có thể chịu trận."

Bao Cốc kéo dài giọng nói:

"Cho một ví dụ đi."

Ngọc Mật mặc kệ Bao Cốc, xoay người đi vào trong viện.

Bao Cốc theo sát phía sau Ngọc Mật, nói:

"Sư tỷ, chờ ngươi lên làm Phong chủ ngươi sẽ biết." Nàng bỗng nhiên nghe được có giọng nói mơ hồ từ trong viện truyền vào tai, nàng cẩn thận lắng nghe, xác thực nghe được tiếng ồn ào, từ trong viện truyền đến.

"Chủ nhân, ở đây thật nghèo túng a, gian nhà đều là trống không."

"Chủ nhân, ta nghe nói tài thần nhiều trọng bảo rất giàu có, chỗ ở của nàng vì sao lại nghèo nàng như vậy?"

"Chủ nhân, chúng ta lúc nào thì về nhà a, ta muốn ngâm hương thủy, ở đây chỉ có nước giếng cũng không có hương thủy...."

"Chủ nhân, ăn quả quả, ta mới hái."

"Chủ nhân chủ nhân, ngươi xem, cái yếm...."

Bao Cốc bỗng nhiên phát hiện sắc mặt sư tỷ đen lại, sau đó nhìn thấy sư tỷ xuất ra phi kiếm phóng lên cao thẳng đến tiểu viện. Linh Vân Phong cũng chỉ có nàng cùng sư tỷ hai nữ nhân, cái yếm của nàng tất cả đều thu trong túi trữ vật tùy thân mang theo, không có khả năng có cái yếm rơi vào trong tiểu viện, như vậy cũng chỉ có cái yếm của sư tỷ xuất hiện. Bao Cốc lập tức khống chế phi kiếm đi theo phía sau Ngọc Mật chạy vào sân viện, nàng thấy Ngọc Tu La đang ngồi ở trong viện, nâng má chống tay trước bàn ngọc nhìn tiểu yêu sủng bay loạn trong sân.

Ngọc Tu La vô cùng cảnh giác, cảm thấy Ngọc Mật vọt tới khí thế không đúng, tay giương lên thu hết toàn bộ tiểu yêu sủng của mình vào, chỉ để lại nhất kiện áo yếm thiêu mẫu đơn đỏ rực rơi từ trên không trung xuống.

Ngọc Mật một tay lấy bắt lấy áo yếm, lại quay đầu nhìn vào tiểu viện của mình, thình lình nhìn thấy pháp trận trong tiểu viện bị phá! Nàng tức giận đến giương kiếm hướng Ngọc Tu La đâm tới.

Ngón tay Ngọc Tu La lướt nhanh tước loan đao bên hông, loan đao ra khỏi vỏ, không chút nào tỏ ra yếu kém đỡ đòn tấn công của Ngọc Mật.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Tu La đến Linh Vân Phong làm khách cư nhiên phóng túng yêu sủng quấy rối đem áo yếm của sư tỷ nàng ra đùa, cảm thấy Ngọc Tu La hơi quá đáng, ở một bên quát:

"Sư tỷ hạ thủ đừng lưu tình, cắt áo yếm của Ngọc Tu La xuống!"

Ngọc Tu La nghe được Bao Cốc kêu la lại không đếm xỉa tới, trước đây nàng chỉ nghe người khác nói Hỏa Bạo Long có bao nhiêu kinh khủng, nhưng chưa từng cùng Ngọc Mật chân chính giao thủ, nên rất không tán thành. Hôm nay cùng Ngọc Mật giao thủ một lần liền cảm thấy thực lực của đối phương mạnh mẽ gây cho nàng áp lực rất lớn. Ngọc Mật thực lực không ở cảnh giới tu luyện cao thâm, cũng không ở chỗ phẩm giai Ly Hỏa kiếm cao bao nhiêu, mà ở kiếm ý, kiếm khí, cùng với cổ sức mạnh của Ngọc Mật.

Ngọc Mật kiếm như tật phong mưa rào đổ ập xuống, kiếm ý dẫn dắt kiếm khí giăng khắp nơi cùng hỏa quang của Ly Hỏa kiếm cấu thành một kiếm trận chụp xuống.

Một lần giao thủ Ngọc Tu La liền cảm thấy bản thân bị Ngọc Mật ép xuống hạ phong, ở vào trong kiếm võng của Ngọc Mật.

Đối thủ khó có được, Ngọc Tu La nhất thời hưng phấn, toàn lực cùng Ngọc Mật giao thủ.

Đao quang kiếm ảnh xoắn thành một mảnh. Hai người càng đánh càng kịch liệt, trong viện ngọc trác, đại thụ, vườn hoa, tiểu viện tường vây đều bị phá hủy, ngay cả phòng ở bên cạnh cũng hủy đi.

Bao Cốc bị ép thối lui đến tường vây ngoài sân. Nàng nhìn hai người càng đánh càng kịch liệt đầy đất hỗn độn, nhất thời đau lòng đến tâm đều co rút, vội vàng hô lên:

"Hai ngươi đây là phá hoại a! Dừng tay!"

Ngọc Mật nói:

"Phía sau núi!" Từ trong viện lao thẳng đến phía sau núi.

Ngọc Tu La theo sát.

Bao Cốc chu môi tức giận hô lên:

"Đây là đánh đến nghiện rồi a!" Nàng khống chế phi kiếm theo ra sau núi. Nàng mới lao ra mấy trượng thì phát hiện đã mất dấu! Sư tỷ cùng Ngọc Tu La cũng không thấy. Nàng đứng tại chỗ nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy sư tỷ trên không trung chợt ẩn chợt hiện, ngay sau đó Ngọc Tu La lại thoáng hiện ở nơi sư tỷ nàng vừa mới hiện thân rồi tức khắc lại độn ảnh. Hai người này cư nhiên liều mạng dùng ám sát thuật!

Bao Cốc chỉ đành xoay người trở lại trong phòng mình. Nàng phóng xuất tiểu Thiên Hồ, cho tiểu Thiên Hồ hai quả ngũ giai linh quả khiến tiểu Thiên Hồ tu sửa lại sân viện bị Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La đánh nát, lại phóng xuất Đa Bảo Linh Hầu dùng linh dược, linh quả cùng Đa Bảo Linh Hầu đổi Hầu Nhi Tửu. Nàng đổi rượu xong, lại xuất ra những linh quả linh dược dư thừa đổi những linh quả hoặc hạt giống Đa Bảo Linh Hầu có nhưng nàng không có, khiến Đa Bảo Linh Hầu thay nàng gieo trong dược viên, linh viên. Nàng đánh giá người của các phong chỉ sợ đã chờ ở Linh Vân Điện khá lâu, đơn giản rửa mặt thay y phục phó Phong chủ đến Linh Vân Điện.

Bao Cốc đi đến Linh Vân Điện nhìn thấy trong điện tụ đầy người, Phong chủ các phong, chấp sự Trưởng Lão đều đến. Nàng lập tức bước vào chào hỏi, đồng thời âm thầm dùng truyền âm phù truyền âm cho Ngọc Mật bảo Ngọc Mật lập tức đến.

Linh Vân Phong nhân số thưa thớt, ngay cả một tạp dịch dâng trà cũng không có. Bao Cốc thân là phó Phong chủ dĩ nhiên không thể tự mình làm tạp dịch, nàng chỉ có thể túm Đa Bảo Linh Hầu cùng tiểu Thiên Hồ ra làm chân sai vặt

Tiểu Thiên Hồ hóa thành một tiểu cô nương tám tuổi đem linh quả bậc thấp Bao Cốc cho nàng chứa trong khay ngọc đặt lên ngọc bàn.

Đa Bảo Linh Hầu khó có được nhu thuận thu hồi bướng bỉnh hầu tính, trái lại làm một gã sai vặt, chiếu theo phân phó của Bao Cốc mang Hầu Nhi Tửu dâng lên.

Linh Vân Điện vốn dĩ phi thường náo nhiệt từ lúc Bao Cốc phóng xuất tiểu Thiên Hồ cùng Đa Bảo Linh Hầu làm sai vặt liền trở nên lặng ngắt như tờ.

Đa Bảo Linh Hầu tự mình châm rượu, đây đâu chỉ khiến người khiếp sợ, quả thực chính là kinh hồn táng đảm a!

Tiểu Thiên Hồ biến thành tiểu cô nương khả ái, xác thực khả ái, nhưng dù đáng yêu hơn nữa nó cũng là một con Cửu giai yêu thú a!

Mà ngay cả Trác Vong Xuyên cũng bị thất kinh! Hắn trước đó vẫn lo lắng Ngọc Mật cùng Bao Cốc bởi vì thực lực thấp bị các phong xem nhẹ, chịu ủy khuất, muốn chống đỡ cục diện cho sư tỷ muội này, lại không nghĩ rằng hai người các nàng không chỉ có tự mình chống nổi cục diện mà ngay cả hắn cũng kinh hoảng.

Qua hồi lâu, Trác Vong Xuyên mới mạnh vỗ đùi, kêu một tiếng:

"Tốt!" Người trong điện kinh ngạc. Hắn cười nói:

"Bao Cốc, vi sư vốn dĩ vẫn lo lắng sư tỷ muội các ngươi không gánh vác nổi Linh Vân Phong, hôm nay yên tâm rồi."

Bao Cốc ngẩn ra, ù ù cạc cạc nhìn sư phụ đang thoải mái cười to. Sư phụ nàng Trác Vong Xuyên thu thất giai Hầu Nhi Tửu trước mặt vào trong túi trữ vật, lấy ra một hồ lô linh tửu bình thường hướng các phong kính rượu.

Người của các phong cũng đều thoải mái cười to, đem Hầu Nhi Tửu cùng linh quả trước mặt đều thu vào túi trữ vật, sau đó mỗi người lấy ra linh tửu thức ăn của mình đặt vào ngọc trác, thoải mái đối ẩm

Bao Cốc nhất thời choáng váng. Trong tưởng tượng của nàng không phải nàng phải phát ngôn gì đó kiểu như "Bao Cốc nhận được chiếu cố của các vị sư thúc sư bá vô cùng cảm kích", sư phụ nàng trước mặt sư thúc sư bá chính thức đem Linh Vân Phong hai tay dâng cho hai người các nàng? Điều này sao lại....

Bao Cốc trong lòng thầm hô: Lễ tiết đâu?

Nàng nhất thời hiểu vì sao sư tỷ nàng trong lúc quan trọng như vậy lại cùng Ngọc Tu La chạy đi đánh nhau vì một cái yếm mà không vội đến đây rồi.

"Náo nhiệt như vậy a, cũng không gọi ta!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bao Cốc cả kinh lập tức đứng dậy nghênh tiếp, cười khanh khách ôm quyền hành lễ:

"Bao Cốc tham kiến sư công, sư công, ngài thế nào lại đến đây?"

Tử Thiên Quân cười:

"Khó có được náo nhiệt như vậy, ta có thể nào không đến?" Hắn dùng lực ngửi ngửi, hô lên:

"Thơm quá!" Cười ha hả nhìn Bao Cốc, nói:

"Mùi Hầu Nhi Tửu."

Trong lòng Bao Cốc gào một tiếng: Thế nào lại như vậy a!

Lập tức lấy ra chí tôn Hầu Nhi Tửu hôm nay mới vừa đổi với tiểu hầu tử dâng cho sư công, nói:

"Sư công, ngài không thể uống không rượu của ta."

Tử Thiên Quân nhận lấy rượu cười nói:

"Nga...."

Bao Cốc nói:

"Sư công, ta biết không chỉ có linh phù tạo nghệ của ngươi là tối cao Huyền Thiên Môn, luyện khí thuật cũng là tốt nhất, luyện khí thuật của tiểu sư thúc đều là ngài truyền dạy!"

Tử Thiên Quân cười nói:

"Nga, thì ra là muốn học luyện khí thuật, không có cách nào, sư công dạy ngươi."

Bao Cốc thầm nghĩ: Ta sao có thể học được a!

Nàng vội vàng lắc đầu, sau đó bám vào bên tai sư công nhỏ giọng nói:

"Sư công, ta ở Thái Cổ di tích lấy được rất nhiều xương sườn Giao Long, chỗ sư tỷ còn có cả xương cột sống Giao Long, xương sọ cùng xương cùng, ta muốn dùng luyện ra một con thuyền có đủ công kích phòng ngự làm một tọa giá, tốt nhất là có thể sử dụng như chiến thuyền. Ta vốn dĩ muốn mời tiểu sư thúc hỗ trợ, nhưng tiểu sư thúc bị thương nặng, cũng không biết khi nào có thể khôi phục...."

Bao Cốc lặng lẽ nói nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai mỗi một người, tất cả mọi người yên lặng không lên tiếng nhìn Bao Cốc cùng Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân cười nói:

"Rượu này cũng không dễ uống! Được rồi, ngươi quay về sắp xếp Giao Long cốt đưa đến chỗ ta, ta tạo cho ngươi một con thuyền." Hắn lại nhìn vào giữa điện, cười nói:

"Thế nào? Ta vừa đến các ngươi đều yên lặng rồi? Mà thôi, các ngươi hảo hảo náo nhiệt đi!" Nói xong, xoay người phiêu nhiên rời đi.

Bao Cốc hài lòng nhìn theo sư công đi xa, lúc nàng quay đầu lại thấy đồng môn sư huynh sư bá sư thúc trong điện kể cả sư phụ nàng cùng nhau không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đó tựa như phát điên khi nhìn thấy Kim Nguyên trọng bảo.

Trác Vong Xuyên cân nhắc nói:

"Bao Cốc, luyện khí thuật của vi sư cũng không tệ!" Đôi mắt liếc nhìn Bao Cốc mơ hồ lộ ra u oán.

Bao Cốc ách một tiếng cứng nhắc, lập tức mỉm cười, đôi mắt đều sáng, ôm quyền nói:

"Vậy Bao Cốc liền trước đa tạ sư phụ." Nàng lúc này đi đến giữa điện, các phương diện đều có sư phụ trưởng bối tạo nghệ cực cao. Bọn họ nhìn nàng giống như nhìn thỏi vàng, nàng nhìn bọn họ càng giống trọng bảo hơn.

Sau khi Bao Cốc nhớ kỹ tuyệt kỹ của trưởng bối các phong, suy nghĩ chuyển động, tất cả mọi người bị nàng làm cho hồ đồ rồi.

Chu Đầu của Thủy Vân Trạch khó hiểu hỏi:

"Bao Cốc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Bao Cốc không đáp, chỉ là mím miệng cười, đôi mắt sáng ngời.

Phạm Xuyên của Trác Vân Phong thấy thế cười ha ha vài tiếng, nói với Trác Vong Xuyên:

"Trác sư đệ, tiểu đồ đệ này của ngươi cũng không đơn giản....." Hắn nghiêng thân thể tựa vào ghế, nửa thật nửa đùa chỉ vào Bao Cốc:

"Có mưu đồ lớn. Ha ha, rượu này a, giống như sư phụ đã nói, không dễ uống!"

Bao Cốc xấu hổ cúi đầu, ngại ngùng mỉm cười nói:

"Thật ra cũng không có cái gì mưu đồ lớn, chính là... Chính là muốn nhiều vật phong thân một chút, đi Thái Cổ di tích, pháp bảo Nguyên Anh Cảnh trên người, linh phù toàn bộ đều dùng hết, cửu tử nhất sinh vạn hạnh thoát được, nên sợ lại gặp phải hung hiểm, muốn chuẩn bị nhiều một chút vật bảo mệnh ở trên người. Ta là Ngũ Linh Căn, tu luyện chậm, thực lực nhược cũng chỉ có thể dựa vào các vị sư bá sư thúc, chuẩn bị nhiều ngoại vật phòng thân một chút."

Trác Vong Xuyên nói:

"Bao Cốc, ngươi phải nhớ kỹ, ngoại vật vĩnh viễn chỉ có thể làm phụ trợ, chỉ có tự thân cường đại mới là chân chính cường đại."

Bao Cốc gật đầu nói:

"Bao Cốc biết."

Chu Đầu nói:

"Bao Cốc, ngươi an tâm tu luyện. Các phong Huyền Thiên Môn mặc dù bình thường cẩn thận tín toán chi ly, nhưng vinh nhục môn phái trước mặt tuyệt không hàm hồ. Ngươi đối với Huyền Thiên Môn có công lao, bọn ta đều nhìn trong mắt, sẽ không bạc đãi ngươi."

Bao Cốc ôm quyền đa tạ nói:

"Bao Cốc đa tạ Chu Đầu sư bá, đa tạ các sư thúc bá."

Ngoài điện truyền đến một giọng nói, mọi người giương mắt nhìn thấy Ngọc Tu La cùng Ngọc Mật tay trong tay mà đến.

Bao Cốc kinh ngạc nhìn Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La, thầm nghĩ:

"Thế nào vừa rồi còn đánh cho chết đi sống lại, lúc này lại giống như hảo tỷ muội?"

Ngọc Mật bước vào trong điện, trước hướng sư phụ trong điện cùng trưởng bối hành lễ sau cáo lỗi chuyện đến trễ, sau đó lại giới thiệu Ngọc Tu La với chư vị Trưởng Lão Huyền Thiên Môn.

Ngọc Tu La nhất nhất hướng chư vị Trưởng Lão Huyền Thiên Môn hành lễ, sau đó nói:

"Vãn bối hôm nay vinh hạnh được gặp chư vị trưởng bối, vạn phần vinh hạnh. Ta cùng với Bao Cốc, Ngọc Mật là bạn tri kỉ, sư phụ các nàng cũng là sư phụ ta, sau này các ngươi muốn cắt đầu ai cứ đến tìm ta, ta giảm tám phần giá cho các ngươi."

Mọi người ở đây: "....."

Ngọc Mật yếu ớt nói:

"Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, còn muốn thay những sư thúc bá Nguyên Anh Cảnh trung hậu kỳ ra mặt?"

Ngọc Tu La ném cho Ngọc Mật một cái bạch nhãn, nói:

"Đừng tưởng rằng chỉ có sư tỷ muội các ngươi lúc đánh không lại mới có thể gọi sư phụ sư bá đến giúp đỡ, ta cũng có thể gọi sư phụ bất cứ lúc nào...." Nói đến bên mép, lập tức nuốt trở lại, vứt cho Ngọc Mật một cái bạch nhãn che giấu.

Mời Truy Hồn Các chủ tự mình xuất thủ cắt đầu người...

Mọi người nhất thời chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, âm thầm run sợ.