Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 109: Hiểu rõ



Truy Hồn Các Chủ sâu kín nói:

"Ngươi đừng vội mừng, nếu ba tháng sau ngươi cầm không ra Niết Bàn Đan thì sao?" Ngay cả chính nàng đều cảm thấy khó có thể tin, nàng dĩ nhiên đang cùng một Trúc Cơ nhất giai mới vừa bước vào tu tiên giới một năm, tiểu nha đầu mười bốn tuổi đàm giao dịch, hơn nữa đàm phán chính là buôn bán lớn như vậy. Nếu ba tháng sau Bao Cốc cầm không ra Niết Bàn Đan, nàng sẽ trở thành trò cười cho tu tiên giới, huyết tẩy Huyền Thiên Môn cũng không thể lấy lại mặt mũi.

Bao Cốc nói:

"Nếu không lấy ra được Niết Bàn Đan ta liền đem phương thuốc hoàn chỉnh cùng bảo dược đủ luyện hai lô Niết Bàn Đan cho ngài."

Truy Hồn Các Chủ đạm nhạt một tiếng nói:

"Được rồi, vậy ngươi trước thanh toán bốn phần tiền là đặt cọc, buôn bán này xem như đã định."

Bao Cốc nhất thời kinh ngạc, nói:

"Bốn phần tiền đặt cọc làm sao chi nha? Lẽ nào đem một nửa số bảo dược cho ngài? Thuốc này cũng không luyện ra được nha!"

Truy Hồn Các Chủ nói:

"Thương gia có quy tắc của thương gia, bằng vài câu nói suông của ngươi cùng việc để ta thấy phương thuốc không trọn vẹn ta liền thay ngươi cắt đầu Trường Sinh thiên tôn cùng Long Khiếu Thiên Tôn?"

Bao Cốc suy nghĩ, nói:

"Tiền đặt cọc không có, vật thế chấp thì có!" Nàng nói xong liền tiện tay lấy ra một nửa túi bảo dược luyện chế Niết Bàn Đan chứa trong túi trữ vật đưa cho Truy Hồn Các Chủ.

Truy Hồn Các Chủ tiếp nhận túi trữ vật chứa bảo dược nhìn vào bên trong nhất thời không nói gì! Loại thiên địa linh bảo này thông thường đều là dùng hộp ngọc đặc biệt luyện chế để bảo tồn, Bao Cốc lại nhổ cả cây lẫn đất cùng nhau ném vào trong túi trữ vật đưa cho nàng. Nếu như túi trữ vật này cũng là bảo vật thì không nói, đằng này túi trữ vật còn là loại kém cõi nhất, tán tu cùng tu sĩ dùng vài viên hạ phẩm linh thạch đều có thể mua được. Bảo dược là cực phẩm hảo dược, cho dù là dược viên của nàng, cũng chỉ có ba cây bảo dược có niên đại này. Nàng đem bảo dược trong túi trữ vật di nhập một vào hộp ngọc đầy đủ linh khí cẩn thận đóng lại, để tránh xuất hiện tổn hại lãng phí của trời. Nàng hỏi Bao Cốc muốn lúc nào nhìn thấy đầu của Trường Sinh thiên tôn cùng Long Khiếu Thiên Tôn.

Bao Cốc nói:

"Người không phạm ta, ta không phạm người, ta mời ngài xuất thủ cắt đầu bọn họ chỉ là vì cầu tự bảo vệ mình, nếu bọn họ không có động tĩnh, ta không muốn sinh thêm nhiều chuyện, nhưng nếu bọn họ khởi xướng tiến công Huyền Thiên Môn, vẫn xin Các chủ tốc chiến tốc thắng."

Truy Hồn Các Chủ lại hỏi một câu:

"Hôm nay ngươi và ta ở nơi này đàm phán, trừ Niết Bàn Đan, còn chuyện gì cần giữ bí mật hay không?"

Bao Cốc suy nghĩ một chút, cười nói:

"Nếu như ta muốn lừa gạt Thái Âm Môn thì nhất định sẽ xin ngài bảo mật, có điều nếu như vậy, e là khó tránh khỏi một hồi huyết tinh. Quên đi, vẫn xin Các chủ thông báo một tiếng về vụ mua bán này cho bọn họ, nếu bọn họ biết khó mà lui là hay nhất, nếu như dừng tay, hoặc là có người nghe đến tin này vẫn còn muốn nhòm ngó ta, dù có phải tiêu số tiền lớn ta cũng sẽ mua đầu bọn họ! Các chủ không chê bảo vật phỏng tay đi?!"

Truy Hồn Các Chủ trong lòng thư sướng mỉm cười, lại hỏi Bao Cốc:

"Ngươi còn có cái gì cần bổ sung sao?"

Bao Cốc nháy mắt mấy cái, gian xảo nhìn Truy Hồn Các Chủ, hỏi:

"Các chủ, kết minh không?"

Truy Hồn Các Chủ hỏi ngược lại một câu:

"Là cùng ngươi kết minh hay là cùng Huyền Thiên Môn kết minh?"

Bao Cốc nói:

"Ta cùng với Huyền Thiên Môn vinh nhục tồn vong cùng chung một thể, cùng ta kết minh cũng giống như kết minh cùng Huyền Thiên Môn."

Truy Hồn Các Chủ lại hỏi.

"Kết minh, ngươi dự định cho ta lợi ích gì?"

Bao Cốc hỏi:

"Các chủ cảm thấy tương lai ta sẽ như thế nào?"

Truy Hồn Các Chủ nở nụ cười, nói:

"Trên đường tu tiên sinh tử họa phúc khó lường, ngươi cho là chính mình có nhiều bảo vật hộ thân liền có thể một đường thông thuận? Ngũ Linh Căn tu luyện chậm chạp tiến giai gian nan tất cả mọi người đều biết, cho dù ngươi dùng thiên tài địa bảo chồng chất, cũng không nhất định có thể bước vào cửa kết đan, cho dù qua ải kết đan, độ đại kiếp nạn Nguyên Anh ngã xuống là mười phần chi hiểm, ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu kiếp tu luyện ra Nguyên Anh vẫn còn chưa biết. Nếu muốn ngươi chấn hưng môn phái, phải tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, phóng nhãn khắp tu tiên giới hiện tại, có thể tu luyện đến Hóa Thần Cảnh là trong mười vạn người có một người! Huyền Nguyệt Cổ Thành kéo dài đến nay đã có mấy vạn năm truyền thừa, một đời tiếp một đời tu tiên giả khó có thể đếm hết, tu luyện vào Hóa Thần Cảnh giới cũng không quá một trăm, tu tiên giả Hóa Thần Cảnh hiện có không đến mười người."

Nàng nói thẳng:

"Cho dù ta xem trọng ngươi, cảm thấy ngươi tương lai sẽ có đại thành tựu, cũng sẽ không cùng ngươi kết minh." Nàng mỉm cười nói:

"Từ xưa đến nay, chư phương thế lực kết minh là vì lợi ích hoặc phòng thủ, vô ích không làm, vẫn là nói chuyện buôn bán tốt, một vụ mua bán rõ ràng, không thiếu không nợ, giảm đi nhiều gút mắt phân tranh, cho nên Truy Hồn Các từ lúc thành lập đến nay, chỉ nói buôn bán giao dịch không nói chuyện minh ước."

Bao Cốc mỉm cười, dĩ nhiên không lời nào để nói.

Truy Hồn Các Chủ nói:

"Việc này cứ như vậy đi."

Bao Cốc đáp:

"Được!" Nàng đứng dậy nói:

"Sau này còn gặp lại, cáo từ." Ôm quyền thi lễ, cùng Ngọc Mật khống chế phi kiếm treo trên không trung.

Tọa giá của Truy Hồn Các Chủ bỗng nhiên phóng xuất ra một cổ cường đại sức mạnh xé mở không gian, tọa giá của nàng trực tiếp biến mất trong hư không.

Bao Cốc vô cùng đỏ mắt tọa giá của Truy Hồn Các Chủ, nàng nói với Ngọc Mật:

"Sư tỷ, tương lai chúng ta cũng sẽ có một tọa giá giống như Truy Hồn Các Chủ."

Ngọc Mật nói câu:

"Quay về đi!" Khống chế phi kiếm hướng Huyền Thiên Môn phi hành.

Bao Cốc phát hiện Ngọc Mật tâm tình không tốt, vội vàng đi theo bên cạnh Ngọc Mật hỏi:

"Sư tỷ không vui?" Nàng nhìn thấy Ngọc Mật không lên tiếng, lại gọi một tiếng: "Sư tỷ."

Ngọc Mật nói:

"Bao Cốc, ngươi trần tâm quá nặng."

Bao Cốc cảm thấy không hiểu, hỏi: "Nói vậy là sao?"

Ngọc Mật nói:

"Tu tiên chính là tự thân, vô luận ngươi có thể mời tới bao nhiêu thế lực, thêm bao nhiêu người giúp ngươi, đó cũng không phải là bản thân ngươi, không cách nào lâu dài. Ngươi biết vừa rồi ta nhìn thấy gì ở Truy Hồn Các chủ không?"

Bao Cốc hỏi:

"Là cái gì?"

Ngọc Mật nói:

"Nàng chính là Truy Hồn Các."

Bao Cốc không hiểu, vẻ mặt hoang mang nhìn Ngọc Mật.

Ngọc Mật nói:

"Nói như vậy đi, Truy Hồn Các Chủ cho ta cảm giác chính là nàng tiếp nhận vụ buôn bán của ngươi, nàng không cần dùng đến các sát thủ khác trong Truy Hồn Các, chính nàng có thể làm được. Nàng nói Truy Hồn Các giết ai, thì nàng có thể giết người đó, là chính nàng đi giết, không phải xuất động rất nhiều sát thủ Truy Hồn Các đi giết. Thế gian coi trọng trên dưới một lòng mọi người đồng tâm hiệp lực, ngưng kết sức mạnh của rất nhiều người mới là cường đại, nhưng ở tu tiên giới chính là tự thân, cường đại cũng là tự thân, một cường giả chân chính phải vượt qua thiên quân vạn mã. Ví dụ đơn giản nhất, lúc chiến loạn ở thế gian, thông thường sẽ nghe nói đại quân bao nhiên vạn giao tranh, nhưng ở tu tiên giới, ngươi nghe được nhiều nhất là cái gì? Là có bao nhiêu tu tiên giả cảnh giới gì tranh giành cái gì!"

Bao Cốc lẳng lặng nghe.

Ngọc Mật nói tiếp:

"Ta biết ngươi có lòng bảo vệ sư môn, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu biết một chút. Chúng ta bảo vệ Huyền Thiên Môn không tiếc liều cả tính mạng bảo vệ không phải sơn xuyên đại địa dưới chân, mà là nơi cư ngụ của chúng ta, là tôn nghiêm, là truyền thừa. Thà rằng mất hết cũng không thể khom lưng nửa tấc. Nếu Huyền Thiên Môn không thể dựa vào chính mình tự bảo vệ mình, mà chỉ dựa vào các phái giúp đỡ, cho dù sơn môn vẫn còn, nhưng cũng như đã mất mà thôi." Nàng nhìn Bao Cốc mỗi chữ mỗi câu nói:

"Ta thà rằng chết trận, cũng quyết không nguyện cầu người khác tương trợ."

Bao Cốc biết ý tứ của sư tỷ là cảm thấy nàng đang nịnh bợ mượn hơi thế lực lớn tự bảo vệ mình khom lưng uốn gối, đã đánh mất khí tiết. Nàng thực lực thấp kém đánh không lại người khác nhưng ai sẽ vô duyên vô cớ giúp nàng,? Nàng mời quyền cước tương trợ, vậy cũng là giao dịch công bình. Nàng hỏi:

"Sư tỷ, tàn nhẫn tranh đấu rất bản lĩnh, rất tốt sao? Mọi người chỉ nhìn đến thế lực môn phái có bao nhiêu cường giả, đều muốn trở thành cường giả, có ai không hướng đến mục tiêu đó. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bao nhiêu người có tham vọng cuối cùng ngã trên đường thành cốt khô. Tu chính là tiên đạo, cầu chính là trường sinh, nhưng trên con đường tìm kiếm trường sinh, bởi vì chém giết lẫn nhau đã chết bao nhiêu người? Chết trong thiên kiếp có bao nhiêu, chết trong tay đồng đào có bao nhiêu? Ta bước vào tu tiên giới đến bây giờ còn không nhìn thấy một tu tiên giả chết trong độ kiếp, cũng không nhìn thấy một tu tiên giả thọ nguyên đã tận, ta chỉ nhìn thấy tu tiên giả tàn sát lẫn nhau đếm không hết. Ta mời Truy Hồn Các Chủ xuất thủ, nếu như Thái Âm Môn không đông Huyền Thiên Môn, nếu tất cả sóng yên biển lặng, sẽ không có bất luận tử thương gì. Nếu như hai môn phái đại chiến, sẽ chết bao nhiêu người? Lại sẽ cuốn thêm bao nhiêu thế lực vào? Huyền Thiên Môn còn có thể còn lại mấy người? Thái Âm Môn lại sẽ chết bao nhiêu người? Thế lực khác lại sẽ chết bao nhiêu người? Dùng đao gác trên cổ hai vị thiên tôn khiến bọn hắn không khai chiến, có thể khiến bao nhiêu người giữ lại mạng sống? Bọn họ khai chiến, cắt đầu bọn họ, sớm kết thúc chiến sự, có thể bảo toàn bao nhiêu tính mệnh? Nếu như ta dùng đan dược cùng Truy Hồn Các Chủ giao dịch đánh mất khí tiết, ta nhận, bởi vì khí tiết của ta có thể đổi lấy mạng sống của rất nhiều người!" Đôi mắt của nàng đỏ bừng nhìn Ngọc Mật, tâm tình kích động, trong mắt khống chế không được có nước mắt đảo quanh. Nàng không muốn thấy sư tỷ gặp chuyện, nàng không muốn thấy đồng môn chết thảm, nàng không muốn thấy tiểu sư thúc ẩn trong thủy đàm còn gặp một lần sinh tử nguy nan!

Ngọc Mật đứng bên cạnh quay đầu yên lặng nhìn Bao Cốc. Nàng thực sự rất muốn nhìn rõ tiểu sư muội của mình, mười bốn tuổi, thân thể còn không hoàn toàn nẩy nở, vốn dĩ nên mang theo vài phần đơn thuần ngây thơ nhưng lại có tâm cơ sâu sắc cùng thủ đoạn không hợp lẽ thường khiến người khác không thể nắm bắt, thậm chí đã hình thành nguyên tắc xử thế của bản thân. Bao Cốc cho nàng cảm giác chính là trưởng thành trước tuổi, giống như đã sống qua một đời người.

Bao Cốc xoa mắt, lau đi nước mắt trong vành mắt, tức giận nói:

"Sư tỷ, chúng ta quay về đi!" Cật lực không dám nói ra suy nghĩ trong lòng! Lao tâm lao lực ra tiền lại ra sức, cuối cùng còn phải bị quở trách nàng không khí tiết. Niết Bàn Đan và bảo dược quý trọng tặng ra ngoài, nàng so với ai khác đều đau lòng, nhưng những thứ kia so với tính mạng thì có là gì.

Bao Cốc không để ý đến đệ tử sơn môn nhìn nàng, cũng không quay về chủ phong, mà chỉ trở lại tiểu viện nhà gỗ lúc đầu nàng cư ngụ.

Linh dược linh thảo trong tiểu viện đều bị Đa Bảo Linh Hầu cướp sạch không còn, hôm nay hoang vu xơ xác, trong viện cỏ dại mọc đầy.

Ngọc Mật đi theo phía sau Bao Cốc bước vào khách đường trong nhà gỗ, hỏi:

"Tức giận?"

Bao Cốc hầm hừ hô lên:

"Nếu như là ta mắng ngươi không khí tiết, ngươi sẽ tức giận không?"

Ngọc Mật nói:

"Sẽ không, cùng lắm thì quyền cước hầu hạ một trận."

Bao Cốc chán nản, quay đầu chạy ào vào phòng ngủ ngã gục trên giường, ngay cả đệm chăn cũng không có, chỉ cần mấy miếng da thú trải trên giường gỗ.

Ngọc Mật theo vào trong ngồi bên giường nhìn Bao Cốc. Nàng thật không biết nên nói như thế nào, có đôi khi thành thục lão đạo khiến nàng có chút sợ hãi, có đôi khi lại tính trẻ con mười phần khiến nàng không biết nói gì. Nàng nói:

"Đừng nóng giận nữa, hỏi ngươi một việc!"

Bao Cốc nghẹn hô lên:

"Ngươi chướng mắt khí chất thương nhân của ta, cảm thấy ta thủ đoạn hạ lưu không có sĩ diện."

Ngọc Mật nói:

"Ta là sợ ngươi đi lầm đường làm lỡ tu luyện."

Bao Cốc chôn đầu trong da thú không để ý đến Ngọc Mật.

Ngọc Mật vỗ vỗ Bao Cốc, nói:

"Ta có việc hỏi ngươi."

Bao Cốc thật sự không muốn phản ứng sư tỷ, nhưng nghe ngữ khí của sư tỷ đúng là có việc, vì vậy khoanh chân ngồi trên giường, hữu khí vô lực nói:

"Hỏi đi."

Ngọc Mật hỏi:

"Những mưu kế tính toán người khác, bản lĩnh lừa người là học ở đâu?"

Bao Cốc vừa nghe sư tỷ hỏi chuyện vô nghĩa, tức giận đến bùng nổ, thiếu chút nữa đã nghĩ nhảy dựng lên đánh người. Nàng cố sức đẩy Ngọc Mật, hô lên:

"Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Nước mắt đảo quanh, không nhịn xuống thoáng chốc lăn xuống.

Ngọc Mật vội vàng hô lên:

"Aiz, ngươi đừng khóc a, ta là nghiêm túc, ta rất bội phục ngươi, thực sự." Tùy ý Bao Cốc đẩy nàng, nàng vẫn bất động như núi.

Bội phục còn trách mắng ta không khí tiết? Bao Cốc mới không tin Ngọc Mật nói nhảm, ủy khuất cộng thêm nghẹn khuất cố sức đẩy Ngọc Mật, muốn đẩy Ngọc Mật đi.

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc không ngừng rơi nước mắt, lại dỗ dành nói:

"Ngạch, ngươi xem ta vốn rất ngốc đối với những....tâm tư của ngươi..." Từ trước đến nay tự nhận thông minh, vì dỗ dành Bao Cốc không tiếc tự hạ mình.

Nước mắt của Bao Cốc chảy càng lợi hại hơn, tức giận đến trái tim co rút tâm can đều đau, nàng cả người run rẩy tức giận nói:

"Ngươi không phải là cảm thấy giảo hoạt chướng mắt sao?"

Ngọc Mật thầm nghĩ: Thật đúng là giảo hoạt! Chướng mắt ngược lại không đến mức đó, có đôi khi rất hữu dụng.

Nhưng nàng nhìn Bao Cốc khóc lợi hại như vậy, không dám nói gì nữa, chỉ nói:

"Bao Cốc, ngươi đừng khóc, ta không có ý gì khác, chính là muốn hỏi sư phụ của ngươi là ai, ai dạy ngươi những thứ này?"

Bao Cốc quát:

"Ngươi dẫn ta vào sư môn, sư phụ ta là ai ngươi không biết?"

Ngọc Mật chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình:

"Ta muốn nói là đầu óc tính toán... Ách, năng lực động não cùng xử lý công việc, không phải chỉ tu luyện!"

Bao Cốc tức giận đến khống chế không được hấp lãnh khí, ngực tức giận đến sinh đau. Nàng biết Ngọc Mật là chỉ cái gì rồi, nàng thở phì phì hô lên:

"Cha ta!" Nàng nghiến răng nghiến lợi hô lên:

"Ngươi dám khinh thường cha ta nói cha ta không tốt, ta trở mặt với ngươi!"

Ngọc Mật bất đắc dĩ nói:

"Ta không có ý đó. Ta chỉ là có hiếu kỳ một chút. Chúng ta là sư tỷ muội, cùng một sư phụ, vô số lần vào sinh ra tử, từ khi bước vào tu tiên giới đến nay, ngươi cùng tiểu sư thúc là những người ta thân nhất, bình thường ta lại cảm thấy nhìn không thấu ngươi, không hiểu ngươi. Nếu là đồng môn sư huynh đệ các phong không biết cũng không sao, nhưng chúng ta dưới một mái hiên, gặp chuyện đều trói buộc cùng nhau, cho nên muốn hiểu rõ ngươi một chút, hỏi một chút ngươi trước kia như thế nào mà lại trưởng thành như bây giờ."

Bao Cốc nghe được Ngọc Mật nói đúng là rất nghiêm túc, sư tỷ muốn hiểu rõ nàng cũng là quan tâm nàng, vậy cũng tốt hơn không quan tâm nàng. Trong lòng nàng lửa giận tiêu tan một ít nói:

"Cũng không thế nào a, cha ta dẫn ta gặp qua một số người quen, đã dạy ta không ít thứ, bản thân ta ở chỗ Tôn Tú Tài xem qua không ít sách, từ trong sách học được rất nhiều đạo lý, có sách nói, dùng bản thân làm căn cứ đối chiếu với người khác, còn có ta cha dạy một số thứ từ đó bản thân tự suy nghĩ."

Ngọc Mật hô lên:

"Cứ như vậy?" Nàng than thở:

"Ai, vậy ngươi thật đúng là thiên tài!"

Bao Cốc ném cho Ngọc Mật một cái bạch nhãn, nói:

"Ngươi còn nhớ rõ đại hạn ở Thanh Sơn quận không?"

Ngọc Mật nói:

"Dĩ nhiên nhớ, hiện tại da của Địa Hỏa Thiềm Thừ còn đang ở trong túi trữ vật của ta dùng làm thuốc đây."

Bao Cốc nói:

"Ba năm đại hạn, tròn ba năm, chết đói rất nhiều người, cửa nát nhà tan vô số kể. Nhà của ta bán lương, tất cả mọi người cho rằng nhà của ta rất nhiều lương thực, đủ loại người đến nhà ta đòi lương thực. Cha ta ở năm đạn hạn thứ hai nhiệt độc chứng trở nặng nằm trên giường không dậy nổi, nhiều người đến muốn lấy lương thực khiến ta ngay ra cửa cũng không dám đóng, một khi đóng cửa, cửa đều phải bị người bổ sập. Ta sợ bệnh tình cha ta nặng thêm, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp ứng phó những người đến đòi lương thực." Nàng ôm gối, nhàn nhạt nhìn Ngọc Mật, nói:

"Phương thức xử thế của ta chính là trong thời gian ứng phó với bọn họ luyện ra."

Ngọc Mật suy nghĩ một chút, hỏi:

"Năm đó những người đến nhà ngươi đòi lương thực đã gây chuyện hại mạng người sao?"

Bao Cốc nói:

"Có người nửa đêm đến nhà cướp lương thực. Nhi tử của Bao đại nương sát vách là bộ khoái, gọi người của nha môn đến trấn áp, tử thương khó tránh khỏi. Khiến nhi tử Bao đại nương gọi nha môn đồng liêu đến, một lần mỗi người đều phải cho nửa cân lương thực làm phí, chỉ cần ta bên này có chuyện, cho một chút tín hiệu bọn họ có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến..."

Ngọc Mật hỏi:

"Người của nha môn không cướp của ngươi?"

Bao Cốc nói:

"Nhi tử của Bao đại nương cùng bọn họ là đồng liêu, Bao đại nương còn muốn ta làm con dâu nhà họ, bọn họ lại chưa đến nông nổi không có cơm ăn, thế nào không biết xấu hổ cướp của ta?"

Ngọc Mật: "...." Nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy trong lòng hoảng hốt đây! Nàng nhìn Bao Cốc, hỏi:

"Nếu như không phải ta mang ngươi đi, ngươi sẽ gả cho cái gì Bao nha dịch rồi?"

Bao Cốc trông mong nhìn Ngọc Mật, tưởng tượng các loại khả năng nếu như bản thân không được Ngọc Mật mang đi.

Ngọc Mật hỏi:

"Thật sự gả đi?" Trái tim như có bức tường chặn lại, nàng đột nhiên muốn đánh tên Bao nha dịch kia một trận. Bao Cốc thanh thuần khả ái như vậy phải gả cho thối nha dịch, vậy không phải cải trắng để lợn ăn sao! Nàng có một loại ý niệm chợt lóe trong đầu, cải trắng tốt như vậy hẳn là để ta giữ mới phải.

Bao Cốc ách một tiếng, nói:

"Có lẽ đã chết đi! Cho dù ngươi diệt trừ Địa Hỏa Thiềm Thừ, trời đổ mưa có thể trồng cây nhưng cũng phải đến năm sau mới có lương thực, lúc ta gặp được ngươi trong nhà đã không còn một chút lương thực nào nữa.

Ngọc Mật nhất thời chỉ có thể thấy may mắn vì bản thân nhìn trúng Bao Cốc đem nàng đi, bằng không mặc kệ là Bao Cốc lập gia đình hay là chết đi đều sẽ rất đau lòng. sư tỷ muội các nàng sống nương tựa lẫn nhau mới là ông trời tác hợp cho. Nàng hỏi rõ ràng, biết những mưu tính của Bao Cốc đều xuất phát từ tự vệ, đứng lên nói:

"Được rồi, không còn việc gì nữa ta trở về đây, ngươi chăm chỉ tu luyện." Đi vài bước, nghĩ đến Bao Cốc ở nơi này cách xa tiểu viện của nàng như vậy, lại dừng bước xoay người hỏi:

"Ngươi không trở về chủ phong sao?"

Bao Cốc trả lời một câu:

"Không trở về." Lại lười biếng ghé vào trên da thú.

Ngọc Mật nói với Bao Cốc:

"Còn đang tức giận?" Lại trở lại bên giường.

Bao Cốc rầu rĩ nói:

"Sư tỷ, ngươi không tin tưởng ta?"

Ngọc Mật kinh ngạc, hô lên:

"Làm sao có thể?"

Bao Cốc nói:

"Vậy ngươi còn trách cứ ta không khí tiết?"

Ngọc Mật bỗng nhiên tức giận, hô lên:

"Chỉ sợ ngươi nghĩ lệch lạc đi vào con đường bất chính."

Bao Cốc ngồi dậy:

"Úc! Ngươi cảm thấy ta tâm thuật bất chính!"

Ngọc Mật cảm thấy không có cách nào cùng Bao Cốc đối thoại! Nàng quay đầu đi ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước chợt nghe Bao Cốc nói nàng thẹn quá thành giận, nàng phát đại hỏa xoay người trừng mắt nhìn Bao Cốc muốn bóp chết nàng.