Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 115: Kết toán



Lúc chạng vạng, Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch đem Linh Vân Cố Phong thanh lý xong. Linh Vân Cố Phong được đào đến ngay cả một cây trúc cũng không còn.

Bao Cốc khống chế phi kiếm đứng trên không trung, nhìn sư môn vốn dĩ núi non trùng điệp cây lá xanh tươi hôm nay hóa thành một mảnh phế tích không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng nàng nhớ kỹ Trữ gia, Tiên Môn, Tư Mã Gia, Ngự Thú Cốc nợ nàng, nợ Huyền Thiên Môn một món nợ..

Hộ Sơn bà bà đi đến phía sau Bao Cốc, nàng khom người thi lễ, nói:

"Phó phong chủ, lão thân mới vừa nghe chưởng môn nói Huyền Thiên Môn muốn dời đến xây dựng ở nơi khác."

Bao Cốc xoay người nhìn về phía Hộ Sơn bà bà, hỏi:

"Bà bà có chuyện gì sao?"

Hộ Sơn bà bà nói:

"Lão thân kết xuống huyết thệ bị cấm chế ở nơi này, không cách nào rời khỏi."

Bao Cốc yên lặng nhìn Hộ Sơn bà bà. Huyền Thiên Môn hôm nay hủy diệt thành như vậy, còn có cái gì có thể cấm chế Hộ Sơn bà bà?

Hộ Sơn bà bà giải thích nói:

"Lão thân là bị cấm chế trong động phủ dưới lòng đất, lão thân dựa vào núi non Linh Vân Phong, nếu rời khỏi sẽ hồn phi phách tán."

Bao Cốc hỏi:

"Bà bà là muốn lưu lại?"

Hộ Sơn bà bà nói:

"Không phải lão thân muốn lưu lại, là phải lưu lại."

Bao Cốc suy nghĩ một chút, hỏi:

"Bà bà, người và yêu chung quy có khác biệt, đúng không?"

Hộ Sơn bà bà quỳ xuống nói:

"Vẫn xin phó phong chủ cho lão thân một con đường sống."

Bao Cốc thấy thế bỗng nhiên biết vì sao Hộ Sơn bà bà không thông tri cho nàng biết chuyện Huyền Thiên Môn rơi vào vòng công kích của tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành rồi. Huyền Thiên Môn gặp phải chuyện này thương vong trầm trọng bị ép chuyển đi, Hộ Sơn bà bà bởi vì bị cấm chế mà phải ở lại nơi này, từ nay về sau ở đây chỉ còn lại Hộ Sơn bà bà cùng tiểu yêu xuất từ Linh Vân Phong một tay nàng bồi dưỡng, nàng trở thành chúa tể một vùng, không còn là yêu bộc địa vị thấp hèn nữa. Bao Cốc hỏi:

"Bà bà, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lúc ngươi phát hiện Huyền Thiên Môn rơi vào vòng công kích của tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành lại không đến nói cho ta biết?"

Hộ Sơn bà bà quỳ trước mắt Bao Cốc cúi đầu không nói.

Bao Cốc nói:

"Ngươi dùng truyền âm phù cho ta biết một tiếng không ảnh hưởng đến việc ngươi cứu đồ tử đồ tôn dưới trướng của ngươi đi."

Hộ Sơn bà bà như trước không lên tiếng.

Bao Cốc không chuyển mắt nhìn chằm chằm Hộ Sơn bà bà, nhìn hồi lâu.

Tử Thiên Quân, Phong Dịch ở xa xa nhìn thấy Hộ Sơn bà bà quỳ trước mặt Bao Cốc không đứng dậy, Tử Thiên Quân bảo Phong Dịch đến xem là chuyện gì xảy ra.

Phong Dịch đi đến trước mặt Hộ Sơn bà bà cùng Bao Cốc, trong ấn tượng của hắn Bao Cốc vẫn là một tiểu nha đầu hòa khí ôn nhã, chưa từng thấy qua Bao Cốc mặt lạnh. Hắn nghi hoặc qua lại nhìn quét một vòng giữa Bao Cốc cùng Hộ Sơn bà bà, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Hộ Sơn bà bà đáp:

"Hồi bẩm Phong Trưởng Lão, lão thân bị cấm chế ở Linh Vân Phong không thể rời khỏi nơi đây không cách nào theo Huyền Thiên Môn dời đi, chỉ có thỉnh cầu phó phong chủ được ở lại."

Phong Dịch gật đầu, khẽ thở dài, hắn há mồm vừa muốn nói liền nghe được Bao Cốc hô một câu:

"Phong sư bá, đây là chuyện của Linh Vân Phong." Hắn kinh ngạc nhìn Bao Cốc, trong lòng nghi ngờ.

Bao Cốc lạnh giọng nói:

"Bà bà, việc này của ngươi nhẹ thì nói là thất trách, nặng thì chính là bội phản Huyền Thiên Môn. Ngươi muốn ta cho ngươi một con đường sống, vậy ai cho những đệ tử Huyền Thiên Môn tử chiến một con đường sống."

Phong Dịch nhíu mày, không giải thích được nhìn về phía Bao Cốc.

Hộ Sơn bà bà nghiêm nghị nói:

"Phó phong chủ, Huyền Thiên Môn là vì tử thủ Linh Vân Cố Phong mới tạo thành tổn thất trầm trọng như vậy, không sai ở lão thân. Nếu phó phong chủ muốn lão thân gánh chịu thương vong của Huyền Thiên Môn, lão thân không lời nào để nói."

Trong lòng Bao Cốc tràn đầy lạnh lẽo, nàng chỉ cảm thấy "người" vốn dĩ thân cận có thể tin cậy bỗng nhiên trở nên xa lạ. Nàng biết nếu như là sư tỷ ở chỗ này xử lý chuyện của Hộ Sơn bà bà, nhất định sẽ chấp hành môn quy trảm Hộ Sơn bà bà, đại khái là Hộ Sơn bà bà nhìn nàng hòa khí cảm thấy nàng thiện tâm mới dám nói như vậy đi.

Không sai ở Hộ Sơn bà bà, sai ở nàng, nàng nhìn "người" không rõ, không nghĩ chu toàn.

Phong Dịch nghe được Hộ Sơn bà bà nói như thế, lại thấy Bao Cốc nhìn chằm chằm Hộ Sơn bà bà một lát không nói lời nào, nói:

"Bao Cốc, chuyện này sao có thể trách Hộ Sơn bà bà? Đừng hồ đồ, ngươi tuy là phó phong chủ cũng không thể tìm Hộ Sơn bà bà cố tình gây sự."

Bao Cốc nhìn về phía Phong Dịch, hỏi:

"Phong sư bá xem ta giống người cố tình gây sự sao?"

Phong Dịch bị câu hỏi của Bao Cốc làm nghẹn họng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tiểu nha đầu trước mặt tựa hồ chỉ trong một ngày rút đi trĩ khí trên người trở nên trưởng thành.

Bao Cốc quay đầu nhìn Hộ Sơn bà bà, nói:

"Bà bà, sự thật thế nào trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Như ngươi mong muốn, ta thả ngươi đi, từ nay về sau, ngươi không còn là yêu bộc của Linh Vân Phong ta nữa, nhưng ngươi nhớ rõ, nếu ngươi lại làm chuyện gì bất lợi với Huyền Thiên Môn, ngươi cùng đồ tử đồ tôn của ngươi đừng kẻ nào nghĩ có thể sống."

Hộ Sơn bà bà hướng Bao Cốc khấu đầu một cái, giao ra lệnh bài thân phận của nàng, xoay người rời khỏi.

Phong Dịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc nói:

"Lúc Huyền Thiên Môn gặp phải tập kích Hộ Sơn bà bà giấu diếm không báo với ta, mang theo đồ tử đồ tôn dưới trướng trốn vào động phủ bỏ mặt chức trách hộ sơn không lo, hôm nay Huyền Thiên Môn di chuyển, nàng dùng danh nghĩa bị cấm chế thỉnh cầu lưu lại. Phong sư bá, năm đó ta muốn bồi dưỡng yêu tu, sư tỷ từng kịch liệt phản đối, hôm nay xem ra vẫn là sư tỷ có đạo lý."

Phong Dịch vừa nghĩ liền biết mấu chốt trong đó, khuôn mặt bình tĩnh hỏi:

"Việc này ngươi dự định cứ như vậy bỏ qua?" Nếu liên lụy đến phản bội Huyền Thiên Môn, làm Hình Đường Trưởng Lão, hắn phải hỏi đến. Hắn trầm giọng nói:

"Nếu hoài nghi Hộ Sơn bà bà có mưu đồ thì nên điều tra rõ ràng, nếu bà trong sạch, sẽ trả lại trong sạch cho bà, nếu bà thật có sai lầm, xử trí theo môn quy, há có thể hàm hồ như vậy."

Bao Cốc nghiêm túc đáp:

"Hồi bẩm Phong sư bá, Hộ Sơn bà bà lúc Huyền Thiên Môn gặp tập kích giấu diếm không báo mang theo đồ tử đồ tôn trốn vào động phủ trốn tránh chức trách nhiệm việc này đã rõ ràng, y theo môn quy trục xuất bà khỏi Huyền Thiên Môn cũng không có chỗ nào không thích hợp, bà dùng danh nghĩa bị cấm chế thỉnh cầu lưu lại cũng không có gì không hợp lý."

Phong Dịch hỏi:

"Dùng thất trách luận tội xử nhẹ? Vậy nếu là phản bội Huyền Thiên Môn thì sao?"

Bao Cốc nặng nề thở dài, nói:

"Huyền Thiên Môn dời đi rồi, nàng thoát khỏi thân phận yêu bộc mang theo đồ tử đồ tôn ở tại chỗ này tự lập môn hộ, đây là mục đích hiện tại của bà. Về phần bà thất trách, chúng ta cũng không thể nào chứng thực được Huyền Thiên Môn vì đó mà tử thương, liền không thể luận tội bà được."

Phong Dịch biết Bao Cốc cho Hộ Sơn bà bà lượng lớn linh trân Hầu Nhi Tửu, cố tình bồi dưỡng yêu tu, việc này Bao Cốc đã có định luận, hơn nữa xử trí theo môn quy cũng không chỗ nào không thích hợp, hắn liền không hề hỏi đến, nói:

"Ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta liền khởi hành rời khỏi đây."

Bao Cốc ân một tiếng, nói:

"Ta mời Truy Hồn Các cắt đầu người, sổ sách còn chưa kết toán, ta trước kết toán xong đã."

Phong Dịch nghĩ đến món nợ với Truy Hồn Các liền đau đầu, hắn hỏi:

"Ngươi đủ tiền trả sao?" Đau lòng cầm túi trữ vật của mình đưa cho Bao Cốc, nói:

"Cầm!"

Bao Cốc nhìn thấy Phong sư bá cố nén đau trượng nghĩa giúp tiền, trong lòng ấm áp, không khỏi mỉm cười. Nàng đẩy túi trữ vật của Phong Dịch trở lại, nói:

"Phong sư bá, cho dù mời Truy Hồn Các đến chém đầu người một lần nữa vẫn đủ."

Phong Dịch đau lòng đến trong lòng rỉ máu, cắn răng hô lên:

"Tổ sư gia lưu lại chút gia sản ngươi tiết kiệm một chút."

Bao Cốc nói:

"Ta mời Truy Hồn Các xuất thủ là lấy từ bản thân ta, không phải từ Đa Bảo Linh Hầu." Nàng nói xong, không hề để ý đến vẻ mặt không tin của Phong Dịch, dùng truyền âm phù liên hệ Ngọc Tu La, khiến Ngọc Tu La sắp xếp người đến tính tiền.

Không được một khắc, tọa giá của Truy Hồn Các Chủ đạp hư không xuất hiện trước mặt Bao Cốc.

Phong Dịch thấy tọa giá của Truy Hồn Các Chủ, chủ nợ lớn tới cửa đòi tiền, có muốn bày ra sắc mặt tốt cũng bày không được.

Bao Cốc nhìn mã xa, hỏi:

"Không biết trên xe chính là Truy Hồn Các Chủ hay là Ngọc Tu La?"

Cửa mã xa được đẩy ra, màn xe vén lên, Ngọc Tu La từ trong mã xa lộ ra thân thể hướng Bao Cốc nói:

"Vào nói chuyện." Nàng lại nhìn bốn phía, hô lên:

"Chậc chậc chậc, quả nhiên cả ngọn núi đều đào đi rồi!"

Phong Dịch nghe vậy khuôn mặt già nua đỏ lên, thực sự không giữ được mặt mũi, lặng yên không một tiếng động thối lui đến xa xa.

Ngọc Tu La để Bao Cốc lên xe.

Bao Cốc tiến vào mã xa liền nhìn thấy Truy Hồn Các Chủ đang nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp giương mắt nhìn nàng, ánh mắt thanh tĩnh không chút nào giống chưởng môn nhân của tổ chức sát thủ. Nàng ôm quyền thi lễ, nói:

"Bao Cốc tham kiến Các chủ."

Truy Hồn Các Chủ nhẹ gật đầu nói:

"Không cần khách khí."

Ngọc Tu La mang sổ sách đã tính toán rõ ràng cùng một túi trữ vật đưa cho Bao Cốc, nói:

"Đây là sổ ghi chép, trong túi trữ vật là tín vật tháo xuống sau khi lấy mạng mỗi một người, ngươi kiểm kê."

Bao Cốc nhìn vào túi trữ vật, nàng do dự, vẫn là tiếp nhận túi trữ vật, phóng xuất thần niệm nhìn vào túi trữ vật, đầu tiên nhìn thấy đó là đầu người chất thành núi, bên cạnh đống đầu người còn có thân phận lệnh bài, vật hoặc một nửa thi thể hoặc các tạp vật. Nàng chỉ dò xét một cái liền không dám nhìn nữa ném túi trữ vật lại cho Ngọc Tu La. Nàng tiếp nhận sổ sách, lật xem sơ qua, liền buông xuống. Nàng không thể đếm số đầu người tỉ mỉ tính toán với Truy Hồn Các, huống hồ nàng không có nhiều linh thạch để trả, đối với sổ sách liền không có ý nghĩa. Nàng nói:

"Ta nghĩ các ngươi cũng biết ta không có nhiều linh thạch như vậy, hay là dùng bảo dược đổi đi."

Ngọc Tu La khẽ cười, mang danh sách bảo dược đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc xem qua danh sách bảo dược của Ngọc Tu La, có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Tu La. Nàng vốn tưởng rằng chỉ trên mười cây bảo dược mấy vạn năm là được, lại không nghĩ rằng Ngọc Tu La liệt kê ra cư nhiên là mấy trăm linh dược hơn một nghìn năm, số lượng, chủng loại đều rất nhiều.

Bảo dược cùng linh dược chỉ kém nhau một chữ nhưng khác nhau một trời một vực. Cho dù là Cửu giai linh dược đều chỉ có thể xưng là linh dược, bảo dược là linh dược trải qua mấy nghìn thậm chí trên mấy vạn năm sinh trưởng, hấp thu lượng lớn tinh hoa linh khí trưởng thành sinh ra thần tính mới được xưng là bảo dược. Tu tiên giới lúc này, Cửu giai linh dược khó tìm, bảo dược so với Cửu giai linh dược càng khó tìm. Nguyên nhân chính là bảo dược bởi vì niên đại lâu dài hấp thu lượng lớn tinh hoa linh khí thông thường đều mở linh trí sẽ độn sẽ chạy sẽ ẩn sẽ phi, muốn phát hiện cực kỳ khó khăn, phát hiện rồi cũng không nhất định sẽ bắt được, ví dụ rất điển hình đó là Yêu Thánh của tiểu sư thúc nàng a. Yêu Thánh cũng là một người lợi hại nhất mà Bao Cốc từng biết, đã tu luyện đến Động Huyền Cảnh trở thành Yêu Thánh, hóa thành thánh dược. Bảo dược trong túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc bởi vì đã bị một số hạn chế không mở được linh trí dĩ nhiên không thể so với Yêu Thánh, nhưng ngoài chuyện đó giá trị tuyệt đối vượt xa cửu giai linh dược.

Bao Cốc không rõ Truy Hồn Các Chủ cùng Ngọc Tu La vì sao muốn linh dược mà không phải bảo dược. Nàng không hỏi nhiều, xoay người ngồi xuống trên ghế, dựa theo danh sách linh dược của Ngọc Tu La tìm kiếm linh dược.

Ngọc Tu La ngồi xuống trên ghế bên cạnh tiến đến trước mặt Bao Cốc tỉ mỉ đánh giá, nói:

"Bao Cốc, ngươi có chú ý đôi mắt ngươi đã đỏ thành mắt thỏ rồi không, trong mắt đều là tơ máu."

Bao Cốc đạm nhạt nhìn Ngọc Tu La, lại vùi đầu tiếp tục nhổ linh dược trong túi trữ vật siêu lớn.

Ngọc Tu La nhìn thấy Bao Cốc thương tâm, cũng không trêu chọc Bao Cốc nữa.

Bao Cốc ở trong túi trữ vật siêu lớn lật tìm nhiều canh giờ mới đem tất cả linh dược Ngọc Tu La muốn, cất vào một túi trữ vật đưa cho Ngọc Tu La

Sau khi Ngọc Tu La đối chiếu với con số chủng loại linh dược, ngạc nhiên nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc hỏi:

"Thế nào? Có sai?"

Ngọc Tu La đáp:

"Không, chỉ là rất ngoài ý muốn ngươi cư nhiên thật có thể tìm đủ những linh dược này."

Bao Cốc đứng dậy nói:

"Nếu không sai, ta đây cáo từ."

Ngọc Tu La hô lên:

"Ai, chờ một chút." Nàng nói:

"Huyền Thiên Môn dời đi rồi, sư phụ ta phải đi đâu tìm ngươi lấy Niết Bàn Đan?"

Bao Cốc nói:

"Ta sẽ liên lạc với ngươi." Nói xong hướng Truy Hồn Các Chủ cùng Ngọc Tu La ôm quyền thi lễ liền xoay người rời khỏi.

Ngọc Tu La lưu luyến nhìn thân ảnh Bao Cốc rời đi, kéo dài giọng làm nũng nói:

"Sư phụ, ta thật muốn cướp nàng!"

Truy Hồn Các Chủ đóng cửa mã xa, khởi hành trở lại. Nàng hừ mộ tiếng:

"Ta đánh không lại Nam Sơn Nhất Kiếm." Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ đảo, lại hỏi:

"Ngươi muốn phạm môn quy?"

Ngọc Tu La chạy đến bên cạnh ôm cánh tay Truy Hồn Các Chủ hỏi:

"Nếu như ta phạm vào môn quy, sư phụ có thể bao che ta hay không?"

Truy Hồn Các Chủ nâng ngón tay xỉa trán Ngọc Tu La, nói:

"Phá hư môn quy, tự hủy căn cốt, ngươi nói ta có bao che ngươi không?"

Ngọc Tu La lém lỉnh le lưỡi, ngón tay lướt qua cánh mũi tinh xảo của Truy Hồn Các Chủ, chui vào trong lòng Truy Hồn Các Chủ. Nàng nói:

"Sư phụ, chúng ta lần này giết nhiều người của tứ đại thế lực, rốt cuộc đã đắc tội bọn họ, sau này ta xuất môn có phải nên cẩn thận một chút hay không?"