Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 116: Tảo khóa



Bao Cốc từ tọa giá của Truy Hồn Các Chủ bước ra, hội họp với mọi người của Huyền Thiên Môn đã chờ nàng từ lâu.

Tử Thiên Quân hỏi Bao Cốc:

"Sự tình đều xử lý thỏa đáng rồi?"

Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu, đáp:

"Vừa kết xong sổ sách lần này mời Truy Hồn Các xuất thủ."

Tử Thiên Quân ân một tiếng, nói:

"Đi thôi!" Nói xong liền triệu hồi pháp bảo dùng Giao Long cốt luyện chế.

Giao Long cốt chính là vật liệu chính, dung nhập huyết nhục thần hồn tinh phách của Quyền chưởng môn Trần sư bá tế luyện mà được, khiến nói giống như một con Giao Long thật sự. Trần sư bá thực lực đã đạt được Hóa Thần Sơ Kỳ, hôm nay hắn được luyện thành khí linh cùng Giao Long cốt đúc thành pháp bảo hòa hợp nhất thể, cường cường hợp nhất, thực lực có thể nói là kinh khủng. Bao Cốc tinh tường cảm giác được sự mạnh mẽ của nó, giống như đối mặt một con dã thú hoang dã hung mãnh, lúc đối mặt Giao Long đại yêu tinh cho nàng cảm giác cũng không có cường liệt như lúc này.

Bao Cốc vốn dĩ đối với Trần sư bá vị Quyền chưởng môn này không có bao nhiêu hảo cảm. Nàng cảm thấy Trần sư bá trên việc thái cổ lệnh bài có tư tâm thiên vị Nam Y đồ đệ của mình, tính kế sư tỷ nàng, lại nhìn người không rõ thu Nam Y xem như chưởng môn tương lại mà bồi dưỡng, thân là Quyền chưởng môn bất công bất minh, nhưng Huyền Thiên Môn trải qua lần này, sư bá vì Huyền Thiên Môn cam nguyện hóa thành khí linh thủ hộ Huyền Thiên Môn, khiến nàng đối với sư bá chỉ còn lại kính trọng cùng kính phục. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ vì sư tỷ bày mưu tính kế cũng sẽ có tư tâm, nhưng khi đại nghĩa sư môn trước mặt, nàng tuyệt đối làm không được như Trần sư bá buông tha thân thể của mình trải qua quá trình luyện hóa như địa ngục trở thành khí linh hóa thành một pháp bảo thủ hộ sư môn.

Bao Cốc nhìn thấy Trần sư bá hiện thân, tất cung tất kính ôm quyền hành lễ.

Đệ tử Huyền Thiên Môn nhìn thấy Trần sư bá, đều cúi đầu ôm quyền, cùng hô to:

"Bái kiến Quyền chưởng môn!"

Giao Long khẽ gật đầu, đuôi to cuốn một cái liền cuốn đệ tử Huyền Thiên Môn lên trên lưng mình.

Tử Thiên Quân, Phong Dịch, Nam Sơn Nhất Kiếm nhảy đến trên lưng Giao Long.

Giao Long xoay quanh trên không trung phát ra một tiếng gầm vang dội, phá vỡ không gian mang mọi người độn vào hư không.

Cái gì là danh dự môn phái? Cái gì là sư môn?

Trước đây Bao Cốc cảm thấy sư môn chính là nhà, một gốc cây đại thụ, một chỗ trú thân, dựa vào ngôi nhà này, cây đại thụ này cây cao bóng cả, có một nơi sống yên phận. Hôm nay sơn môn hủy diệt, nàng ngồi trên lưng Trần sư bá cùng các sư huynh đệ cùng nàng trải qua sư môn đại nạn, sống sót rời đi, nàng đối với sư môn lại có một nhân thức mới. Sư môn, chính là thường ngày trong tu luyện, cạnh tranh, va chạm thậm chí sẽ có một chút tư tâm tính toán nhưng lúc nguy nan trước mắt có thể liều mình dùng thân ra tương hộ đồng môn, không phải quan hệ huyết thống, lại có thể vinh nhục nhất thể, đồng sinh cộng tử.

Nàng mất đi ngôi nhà Huyền Thiên Môn, nhưng sư huynh sư trưởng bên cạnh lại khiến nàng cảm thấy bọn họ chính là nhà của nàng, nơi có bọn họ chính là nơi an cư lạc nghiệp. Nàng có thể cùng bọn họ trùng kiến Huyền Thiên Môn.

Trải qua một trận chiến Huyền Thiên Môn bị hủy hoại, nơi Huyền Thiên Môn nhiều năm tồn tại không muốn bỏ xuống cũng không được, không muốn rời khỏi nhưng ràng buộc đều đã mất, đây là một tổn thất nặng nề khó có thể chấp nhận, nhưng cũng đồng thời có thể trở thành một khởi đầu mới cho Huyền Thiên Môn.

Bao Cốc đã nhiều ngày nội tâm chịu dày vò, chống đỡ đến hiện tại cả người mệt mỏi, nàng cần nghỉ ngơi một chút điều chỉnh trạng thái.

Nàng ăn hai quả linh quả tam giai cộng thêm điều khí một ngày, điều chỉnh bản thân về trạng thái thích hợp nhất.

Lúc nàng mở mắt ra, phát hiện không biết từ khi nào Trần sư bá đang mang bọn họ từ trong hư không ra ngoài, đang ở tầng mây cao trên bầu trời bay lượng.

Trên đỉnh đầu là một mảnh tinh không tinh lãng, trăng sáng treo cao, tầng mây dày đặc như một tấm thảm lớn không nhìn thấy điểm cuối.

Bao Cốc cả đời này vẫn chưa từng lên đến độ cao này.

Đại khái là bay quá cao, quá xa rồi, đại khái là bởi vì dưỡng đủ tinh thần, tâm trạng vốn dĩ nặng trĩu trong nháy mắt nhẹ đi rất nhiều, tâm tình cũng trở nên tinh lãng như bầu trời đêm.

Nàng không biết bọn họ sắp sửa đi nơi nào, nhưng nàng biết sư công cùng các sư bá nhất định đã có an bài.

Mặt trời lên từ phía đông, Trần sư bá đang chở mọi người bỗng nhiên gầm một tiếng lao xuống.

Lúc xuyên qua trùng trùng tầng mây Bao Cốc thấy được đại địa mênh mông xanh biếc không biên giới dưới chân mình.

Cấp tốc đáp xuống, Bao Cốc thấy được sơn lĩnh trải dài nhấp nhô như ngọa long, thấy được mỗi một con sông giống như nét mực uống quanh núi thẳm.

Dần dần, sơn lĩnh dưới chân càng ngày càng cao lớn đồ sộ, bầu trời sơn lĩnh có rất nhiều chim chóc bay lượn, bên trong vang lên tiếng thú kêu. Con sông như cắt ngang thiên không càng lúc càng rộng, sông cắt ngang núi xanh rít gào chảy xiết.

Cách mặt đất càng gần, Bao Cốc mới càng có thể cảm giác được tốc độ của Trần sư bá có bao nhiêu nhanh, nàng cảm giác bản thân cũng sắp bị cắm vào trong sơn lĩnh như một mũi tên rời dây cung, nàng rất sợ bản thân sẽ ngã xuống thịt nát xương tan hai tay gắt gao nắm lấy gai xương trên lưng Trần sư bá lớn tiếng hô lên:

"Trần sư bá, ngài chậm một chút a – a a -", một đám mây xẹt qua bên cạnh nàng, cảnh vật trước mắt "xoạt" thoáng chốc liền xẹt qua trước mắt. Bao Cốc quáng mắt, lập tức nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Qua vài tức thời gian, Bao Cốc cảm giác được Trần sư bá dừng lại, nàng mở mắt ra nhìn bốn phía chỉ thấy Trần sư bá đứng trên tán cây, các sư huynh đệ đồng môn đã khống chế phi kiếm rời khỏi lưng Trần sư bá.

Bao Cốc vỗ vỗ ngực ngăn chặn trái tim đang thùng thùng nhảy loạn, thật dài thở dài ra một hơi, xuất ra phi kiếm đứng trên không trung nhìn quanh. Đập vào mắt chính là núi non rộng lớn, dưới chân tất cả đều là cổ thụ che trời cùng rêu xanh.

Tử Thiên Quân phân phó:

"Tại chỗ nghỉ ngơi, Phong Dịch cùng Ngưu Thiên Bảo, các ngươi kiểm tra xung quanh."

Phong Dịch cùng Ngưu Trưởng Lão lĩnh mệnh.

Bao Cốc nhìn Tử Thiên Quân hỏi:

"Sư công, chúng ta phải ở chỗ này đặt chân cắm rễ sao?"

Tử Thiên Quân nói cho Bao Cốc biết ở đây chỉ là điểm dừng chân, chọn nơi xây dựng sơn môn không thể có nửa điểm qua loa. Sơn hình sơn thế, hướng núi, linh mạch, bên cạnh có môn phái hay nguy hiểm gì tồn tại đều phải trải qua suy nghĩ cẩn thận mới được. Mà phiến núi non bọn họ đặt chân hiện tại, tuy rằng cách xa nơi người ở không nhìn thấy có thành trì thôn trại, cũng tạm thời không nhìn thấy dấu vết có tu tiên môn phái khác tồn tại nhưng phiến núi non này còn có môn phái khác hay không, có yêu tu, có yêu thú tu luyện cao thâm hay không cần tỉ mỉ lục soát mới biết được, tuy rằng sơn lâm tươi tốt thoạt nhìn một mảnh bình tĩnh an hòa, nhưng còn phải xác định có nguy hiểm gì khác tồn tại hay không, tỷ như sơn thể có vững chắc không, trong sơn thể có linh mạch không, có thể thường xảy ra lở đất hoặc địa chấn hay không.

Hủy diệt một môn phái chỉ cần một thời gian ngắn ngủi, muốn thành lập một môn phái lại cần vài chục năm thậm chí càng lâu dài thời gian.

Bao Cốc biết Huyền Thiên Môn hiện tại cần tĩnh dưỡng, tách khỏi tu tiên môn phái giảm thiểu tranh chấp mới là lựa chọn sáng suốt, cho nên bọn họ mới đến nơi sơn lĩnh không có bóng người này. Nơi núi non trùng điệp không có bóng người này khắp nơi đều là dã thú, xuất hiện yêu thú, yêu tu cũng không có gì ngạc nhiên.

Muốn trùng kiến một môn phái cần tài lực hùng hậu chống đỡ, bằng không ngay cả một hộ sơn pháp trận, truyền tống pháp trận cùng đơn giản bố trí nơi tu luyện cũng không làm nổi. Tu tiên giả mặc dù nơi nào cũng có thể tu luyện, nhưng nơi đặt chân của một tu tiên môn phái tất nhiên phải được dựa trên một hoàn cảnh có lợi cho tu luyện, hội tụ thiên địa linh khí. Những điều đó là cơ bản nhất, cũng là tiêu hao lớn nhất.

Nàng tiến nhập Huyền Thiên Môn lâu như vậy, biết rõ Huyền Thiên Môn có bao nhiêu nghèo túng, bằng không sư công cùng Phong sư bá cũng sẽ không ngay cả mặt cũng không cần mà đi đào rỗng Linh Vân Cố Phong cái gì cũng không buông tha.

Huyền Thiên Môn cơ nghiệp bị hủy, bọn họ đi đến nơi đây không chỉ là di chuyển môn phái, mà còn lại chạy nạn tránh họa. Xảy ra trước mặt bọn họ không phải đơn giản là bốn chữ "trùng chấn sư môn", mà trước tiên phải tìm được một nơi yên ổn dừng chân, sau đó mới có thể nói đến trùng chấn sư môn.

Tử Thiên Quân lợi dụng địa thế xung quanh lấy ra một ít vật liệu bố trí một phòng ngự pháp trận đơn giản.

Đệ tử Huyền Thiên Môn lại ngay tại chỗ tìm vật liệu chém một số đại thụ dựng nhà gỗ dùng che mưa chắn gió.

Không được nửa ngày thời gian, chúng đệ tử Huyền Thiên Môn liền mở ra một mảnh đất trống, đồng thời đem đất trống chỉnh lý chỉnh tề, dùng đại thụ xây dựng nhà ở. Nam đệ tử phụ trách việc dựng nhà nặng nhọc, ba nữ đệ tử duy nhất đi vào rừng săn một ít chim trĩ thỏ rừng dã lộc nhóm lửa làm thức ăn. Dù sao thì những đệ tử Huyền Thiên Môn may nắm còn sống sót hiện đều chỉ ở Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ vẫn cần ăn uống.

Bao Cốc ngồi bên cạnh đống lửa, nàng nhìn thấy một nồi nước nấu dã vị liền nhịn không được ném linh dược vào trong.

Hai nữ đệ tử bên cạnh nhìn thấy Bao Cốc đem linh dược ném vào nồi nấu liền há hốc mồm.

Một nữ hài tử chừng mười bảy tuổi lấy lại tinh thần chậm rãi nói:

"Này, ngươi thế nào...." Nàng xắn tay áo dùng cái thìa muốn vớt linh dược lên, nhưng thấy linh dược bị nước sôi trong nồi nấu cho dù có vớt lên cũng không cách nào dùng luyện đan, đau lòng cầm cái thìa hô lên với Bao Cốc:

"Ngươi thế nào.... Ngươi.... Linh dược không thể lãng phí như vậy."

Bao Cốc nhìn vị sư tỷ gấp đến đỏ mắt, trả lời:

"Canh thịt không thêm linh dược thế nào uống?"

Nữ hài tử hô lên:

"Ngươi không biết linh dược phải luyện thành đan ăn sao?"

Bao Cốc trả lời:

"Nấu canh cũng có thể uống a." Đang nói chuyện nhìn thấy canh cùng thịt đều nhiều lắm, ngại vài cọng linh dược không đủ nên lại bỏ thêm hơn mười cây vào.

Nữ hài tử tức giận đến thiếu chút nữa cầm cái thìa đánh Bao Cốc. Nàng hô lên:

"Bao Cốc, ngươi đây là định chọc giận ta có đúng không? Đừng tưởng rằng ngươi là phó phong chủ Linh Vân Phong thì ta không dám đánh ngươi?"

Một vị khác nữ hài tử khác bên cạnh lập tức kéo nữ hài tử đang cầm thìa, hô lên:

"Hồng Thược, ngươi không thấy nàng ném linh dược vào động tác rất thạo sao? Phó phong chủ mời chúng ta uống canh linh dược, còn không nói đa tạ." Dứt lời đoạt cái thìa trong tay Hồng Thược quấy linh dược trong nồi thịt. Bao Cốc lại lấy ra gia vị trước đây cất trong túi trữ vật ra, nói:

"Thêm chút muối cùng gừng, ta còn có hành, bất quá hành để trong túi trữ vật vài tháng rồi, không biết cón ăn được không. Sư tỷ xưng hô thế nào?"

Nữ hài tử kia đáp:

"Hoa Sanh." Nàng tiếp nhận gừng cùng muối Bao Cốc đưa qua thả một ít vào trong nồi.

Bao Cốc vừa nghe tên này cảm thấy quen tai, lại nhìn vị sư tỷ này rất quen mắt, nàng suy nghĩ một chút hỏi:

"Hoa Sanh sư tỷ, chúng ta có phải đã từng gặp hay không? Ta thấy ngươi quen mặt, tên cũng rất quen."

Hoa Sanh giương mắt nhìn Bao Cốc, nói:

"Ta là đệ tử Trác Vân Phong."

Bao Cốc nghe được Trác Vân Phong đã nghĩ đến Phạm Xuyên phong chủ Trác Vân Phong, sau đó nghĩ đến Phạm Xuyên có một chân truyền nữ đệ tử rất ngang ngược, lúc trước xông vào chủ phong Linh Vân Phong muốn lục soát tìm Đa Bảo Linh Hầu thiếu chút nữa bị sư tỷ nàng chém, nữ đệ tử đó xưng là Hoa Sanh. Nàng hô lên:

"Aiz, Hoa Sanh sư tỷ, chúng ta thật đúng là gặp qua." Bất quá nàng nhìn Hoa Sanh cùng trước đây dường như không giống nhau, thiếu ngang ngược cùng ngạo khí, thêm vài phần ôn hòa.

Hoa Sanh đáp:

"Đúng vậy, gặp qua rất nhiều lần." Nàng nhìn dã vị cùng linh dược trong nồi, lại nhìn về phía Bao Cốc nói:

"Ta cũng không dùng linh dược nấu canh, độ lửa thế nào?" Đang nói chuyện cầm cái thìa thật lớn trong tay đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc xắn tay áo tiếp nhận cái thìa, nói: "Để ta!" Nấu canh thịt linh dược nàng rất chuyên nghiệp! Nấu canh này khiến nàng có cảm giác trở lại thời gian sống trong nhà gỗ. Nàng nấu canh thịt, căn cứ độ lửa cùng màu sắc canh không ngừng quấy linh dược. Không lâu sau, một nồi dã vị nhẹ nhàng tản ra mùi linh dược, đệ tử Huyền Thiên Môn một bên làm việc vất vả thèm thuồng liên tiếp nhìn vào trong nồi, càng không ngừng nuốt nước bọt.

Tu tiên vốn là kham khổ, cái ăn bị xem nhẹ, hôm nay nấu một nồi thịt vốn là bỏ thêm trên một trăm cây linh dược, canh thịt linh dược, người không đói bụng cũng đều bị mê hoặc phát thèm.

Lúc canh thịt nấu xong, Bao Cốc buông cái thìa hô một tiếng:

"Ăn cơm đi —" Vừa dứt lời đã thấy các sư huynh đệ đồng môn toàn bộ tụ đến, đôi mắt đều nhanh tiến vào trong nồi, mỗi người cười ha hả nhìn Bao Cốc, Hồng Thược cùng Hoa Sanh nói lời cảm tạ. Bao Cốc thấy các sư huynh đệ đói đến mắt sáng như sói, lập tức rống to một tiếng:

"Không được tranh giành!" Nàng tìm ra chén bát đã ném trong túi trữ vật, nhìn lướt qua các sư huynh đệ đang nhìn nàng chằm chằm, híp mắt hé miệng cười, nói:

"Ta trước!" Lại nói nói một câu: "Mời các ngươi!" Đem cái thìa ném vào trong nồi, rút lui khỏi chỗ.

Một đám nam đệ tử Huyền Thiên Môn vây quanh nồi nhìn nhau, đợi Hoa Sanh cùng Hồng Thược múc một chén lúc này mới như chim vỡ tổ, pháp bảo bình thường không dùng được cùng đều xuất ra.

Ăn thịt thơm ngào ngạt, uống canh linh dược, nhai linh dược mang vị thịt, mỹ thực xuống bụng, tư vị lưu lạc cũng tan đi vài phần, bầu không khí trở nên gần gũi.

Bao Cốc ngồi một bên uống canh xong, nhìn thấy các sư huynh đệ bắt đầu nói chuyện phiếm, không giống buổi sáng chỉ lo vùi đầu làm việc không khí trầm lặng, tâm tình cũng tốt không ít. Sư môn không còn, cơm dù sao cũng phải ăn, ngày dù sao cũng phải qua, tu luyện dù sao cũng phải tiếp tục.

Tử Thiên Quân bố trí hộ sơn pháp trận cùng Nam Sơn Nhất Kiếm đang ngồi một bên nhắm mắt tĩnh tọa cũng được dâng một chén canh.

Loại canh dùng lượng lớn linh dược tam tứ giai nấu đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ có thể trợ giúp đề thăng, nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ là một chút thứ có mùi vị cùng bồi các đệ tử trẻ tuổi.

Bao Cốc chờ đến lúc Tử Thiên Quân xong canh xong, nàng đi đến chỗ khúc gỗ được chặt xuống xây nhà ngồi xuống bên cạnh Tử Thiên Quân, hô một tiếng:

"Sư công." Đem một ít linh dược cùng bảo dược đã cất vào túi trữ vật ban sáng lúc mọi người còn đang vội vàng làm việc đưa cho Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân nhìn túi trữ vật Bao Cốc đưa qua không tiếp, hắn nói:

"Ngươi giúp đỡ sư môn đã quá nhiều rồi, bản thân giữ đi. Tiểu hồ ly của ngươi đâu, thế nào không thấy nó đi ra ăn thịt?"

Bao Cốc nói:

"Nó ở trong huyết thệ lệnh bài, sư công không cần lo lắng cho nó."

Tử Thiên Quân gật đầu, nói:

"Chuyện của Hộ Sơn bà bà cùng nó không liên quan."

Bao Cốc biết sư công lo lắng nàng vì chuyển của Hộ Sơn bà bà oán giận lên trên người Linh Nhi, nàng nói:

"Hộ Sơn bà bà sai khiến không được tiểu Linh Nhi.. Sư công, ngài nhận lấy túi trữ vật này đi."

Tử Thiên Quân nhìn thấy Bao Cốc kiên trì, đưa tay tiếp nhận túi trữ vật nhìn vào trong, nhất thời kinh hãi, hô lên:

"Đây —", hắn biết Bao Cốc ở Thái Cổ di tích có kỳ ngộ được thu hoạch lớn lại không nghĩ rằng Bao Cốc dĩ nhiên có thể cho ra nhiều kỳ trân bảo dược thế này! Dược linh hơn một nghìn năm có trên một trăm cây, vạn năm bảo dược có tròn hai mươi cây! Tay hắn cầm túi trữ vật đều đang run rẩy, tùy tiện cầm một cây vạn năm bảo dược đi ra ngoài đều có thể đổi lấy vài nghìn cực phẩm linh thạch, có thể đổi bao nhiêu tu tiên tài nguyên cùng những thứ cần thiết để trùng kiến sơn môn? Hai mươi cây vạn năm bảo dược a, tu tiên đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành còn không có nhiều như vậy đi?

Bao Cốc cười nói:

"Thiếu? Vẫn còn."

Tử Thiên Quân trực tiếp không lên tiếng.

Bao Cốc sẽ không nói cho Tử Thiên Quân biết nàng có đầy cả dược điền toàn là vạn năm bảo dược, thiên niên linh dược trong đó cũng nhiều như cỏ vậy, linh dược mấy trăm năm quả thực chỉ là ngọn cỏ. Vật hiếm mới quý! Bảo dược nếu như thoáng chốc lấy ra quá nhiều sẽ không đáng giá nữa! Nàng thậm chí nghĩ nếu như Giao Long đại yêu tinh đối mặt với tu tiên giới tài nguyên nghèo nàn như hiện tại có vì dược điền bị nàng dọn đi mà thổ ba đấu huyết sau đó nổi điên đến Huyền Nguyệt Cổ Thành tìm nàng? Chậc, Huyền Thiên Môn cũng sắp diệt môn rồi, hiện tại một người cũng không có, Giao Long đại yêu tinh nếu đến Huyền Thiên Môn tìm không được nàng chỉ sợ sẽ tức giận bật khóc đi! Bao Cốc nghĩ đến Huyền Thiên Môn còn có Hộ Sơn bà bà, Giao Long đại yêu tinh không tìm được nàng, tìm được Hộ Sơn bà bà vậy Hộ Sơn bà bà chẳng phải xong rồi sao? Bao Cốc suy nghĩ một chút, nói:

"Sư công, trước khi thực lực của chúng ta không đánh thắng được Giao Long đại yêu, nghìn vạn lần đừng cho bất luận kẻ nào ở Huyền Nguyệt Cổ Thành biết chúng ta ở đâu. Aiz, ngươi mau cùng Phong sư bá nói, để hắn ngay cả Lữ Các chủ bọn họ cũng không được nói."

Tử Thiên Quân nghe được Bao Cốc nói như vậy, lập tức hiểu được, hắn chỉ chỉ Bao Cốc, nửa ngày cũng nói không ra lời.

Một lúc lâu, hắn mới phun ra một câu:

"Bao Cốc a, nếu ngươi ở phương diện tu luyện có chút tiến bộ thì hoàn mỹ rồi!" Ngũ Linh Căn a, tròn nhất tề Ngũ Linh Căn a, dù cho Bao Cốc là truyền nhân cách đại mà Huyền Thiên tổ sư gia tuyển chọn, chính mình có nhiều kỳ ngộ cùng tu tiên tài nguyên, nhưng chỉ cần nghĩ đến tốc độ tu luyện của Bao Cốc hắn thật muốn che mặt mà khóc! Huyền Thiên thư khố nằm trong đan điền của Bao Cốc năm nào tháng nào mới có thể mở ra?

Bao Cốc mếu máo, khô cằn nói:

"Sư công, không người nào là hoàn mỹ, ngài có thể đừng yêu cầu nhiều như vậy không?"

Tử Thiên Quân nặng nề thở dài, không hề lên tiếng.

Đệ tử tu tiên môn phái mỗi người đều có một thân bản lĩnh cùng khí lực, xây nhà so với xếp gỗ còn nhanh hơn. Buổi sáng đốn gỗ, nện đất, đắp nền, buổi chiều đã bắt đầu dựng nhà, đến hoàng hôn, một mảnh đất trống trãi xuất hiện một ngôi nhà gỗ. Đừng xem nhà gỗ này chỉ là dùng gỗ mới chặt dựng nên, trải qua đệ tử tu luyện công pháp hệ thủy xử lý lấy đi nước trong gỗ, lại trải qua đệ tử thuộc tính hỏa xử lý nhiệt độ cao, gỗ rất nhanh khô chắc. Dưới kiếm pháp tinh diệu của đệ tử Huyền Thiên Môn mỗi một khúc gỗ mỗi một cây cột đều được cắt gọt ngay cả thợ mộc lâu năm cũng phải cảm thấy tự thẹn không bằng.

Ăn xong cơm tối, Bao Cốc dọn vào nhà mới.

Gian phòng không lớn, không có bất cứ vật dụng gì, cũng may mặt đất lót bằng gỗ. Bao Cốc lấy ra da hổ trước đây đã dự trữ, dùng một tấm làm chiếu, một tấm làm chăn, lại đem một tấm cuộn lại làm gối đầu, rốt cuộc chuẩn bị xong chỗ ngủ. Nàng lại ở trong phòng bố trí một pháp trận ngăn cản thần niệm thăm dò, rốt cuộc có thể ở được.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Bao Cốc đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Nàng đứng lên xoa xoa mắt mời mịt còn buồn ngủ bước ra mở một cái khe ở cửa nhìn ra ngoài, đồng thời hỏi:

"Ai a?" Vừa dứt lời thì thấy sư công đang đứng trước khe cửa, khóe mắt nhìn thấy đồng môn sư huynh sư tỷ đang khoanh chân ngồi trong viện, nàng nhìn nhân số, phát hiện đó đã là tất cả đồng môn. Nàng lập tức nói một tiếng:

"Sư công, ngài chờ." Hoả tốc đóng cửa lại chỉnh lý tóc tai lộn xộn do ngủ sau đó chạy đi sân viện, nhìn đồng môn sư huynh sư tỷ hơn mười ánh mắt toàn bộ dồn lên người nàng, không ít người còn đang liều mạng nén cười.

Bao Cốc cau mày, vẻ mặt vô tội nhìn sư công. Đây là tình huống gì?

Tử Thiên Quân không thể nhịn được nữa quát:

"Lẽ nào đổi chỗ rồi ngươi sẽ không biết dậy sớm luyện công sao? Tất cả mọi người đang ngày đêm tu luyện, ngươi thân là Ngũ Linh Căn, ngươi cư nhiên... Ngủ ngon! Còn ngủ ngay tảo khóa?"

Tảo khóa?

Cái gì là tảo khóa? Bao Cốc càng cảm thấy mờ mịt, nàng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:

"Sư công, Linh Vân Phong không có tảo khóa."

Lần này đệ tử Huyền Thiên Môn ngồi trong viện tĩnh tọa toàn bộ đều không nhịn được cười.

Khuôn mặt Tử Thiên Quân đều tái đi rồi!

Trong đám người vang lên giọng nói:

"Bao Cốc, hôm nay mùng một!"

Mùng một? Mùng một mười lăm Truyền Công điện tu tập. Bao Cốc nhất thời phản ứng, thấp giọng hô một tiếng:

"Cha ơi!" Lập tức chạy đến ngồi phía sau cùng đám đệ tử Huyền Thiên Môn.

Thấy Bao Cốc sợ đến ngay cả cha đều gọi ra, chúng đệ tử Huyền Thiên Môn cười vang.

Bao Cốc lui thân thể ngồi ở sau cùng, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe chui vào. Nàng không biết hôm nay là mùng một phải đi tảo khóa a! Nàng cũng không phải ngủ bình thường, nàng cũng sắp không nhớ rõ bản thân lần trước ngủ là lúc nào nữa rồi, thật vất vả có thể ngủ một giấc ngon, cư nhiên đụng vào mũi thương, quá bi thương rồi.

Linh Vân Phong không có tảo khóa, ngay cả Truyền Công điện chính khóa Bao Cốc cũng chưa từng đến.