Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 144: Thời gian như nước chảy



So với khảo nghiệm trận pháp, khảo nghiệm đan thuật đối với Bao Cốc mà nói càng đơn giản.

Luyện tập đan thuật, đầu tiên là phải hiểu biết về các loại linh dược, đan dược luyện tài dược tính, dược dụng.

Trong túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc có nhiều linh dược bảo dược, đã từng khổ công học linh dược bách khoa toàn thư, có ngọc giản ghi chép lại để tham chiếu, linh dược thông thường không thông thường trong tu tiên giới nàng đều thuộc như lòng bàn tay, cho dù ngẫu nhiên có quên thì chỉ cần đọc qua thiên hạ linh trân kỳ dược ngọc giản Yêu Thánh truyền cho nàng cũng sẽ nhớ lại toàn bộ.

Nắm giữ dược tính mới có thể chế đan được.

Luyện đan, không chỉ có phải nắm giữ dược tính, hơn nữa còn phải nắm được thời gian, thời gian và độ lửa cũng có tương quan với nhau, có một số dược phải dùng lửa nhỏ luyện chế, cũng có một số loại phải dùng lửa lớn. Bất quá luyện đan động một cái là ném mấy trăm loại dược vào, các loại dược tính tổng hợp lại cùng một chỗ có phản ứng với nhau, nguyên lý không có khác biệt nhiều lắm, chỉ là cách dùng khác nhau mà thôi. Lúc luyện đan phải dùng nội gia chân khí thôi động lửa trong đan lô, nói cách khác là phải sử dụng linh lực tích tụ trong tu luyện, dùng linh lực điều chỉnh độ lửa. Yêu cầu về mặt này là cao nhất, không nắm giữ tốt độ lửa, đan dược sẽ không luyện được, thậm chí có nguy cơ nổ đan lô.

Muốn nắm giữ độ lửa tốt, không chỉ cần nắm bắt được lúc nào dùng loại lửa gì mà còn phải có linh lực sung túc làm chống đỡ, bằng không luyện đan đến một nửa, linh lực không đủ thì phải dùng cái gì để duy trì độ lửa, chuyện đó tuyệt đối còn bi thảm hơn so với nấu cơm một nửa thì hết củi đi. Dù sao nấu cơm lửa tắt nửa đường cơm chưa chín kỹ cũng có thể thêm hai chén nước nấu thành cháo, cũng có thể ăn, nhưng luyện đan đến một nửa mà tắt lửa, toàn bộ linh dược trong đan lô đều bỏ đi!

Yêu Thánh nói cho Bao Cốc biết công thức luyện chế là tiền nhân lưu lại, có thể tham khảo có thể học tập nhưng nếu như nhất thành bất biến mà học rập khuôn thì sẽ vĩnh viễn không thể trở đan sư cao minh. Đặc biệt trong lúc tu tiên tài nguyên hiếm hoi như hiện nay, linh trân bảo dược rất thưa thớt, rất nhiều dược liệu công thức cổ cần có đã rất khó tìm, cho nên cần thay đổi linh hoạt.

Học tập đan thuật, không có yêu cầu quá cao, nhìn nhiều nhớ kỹ luyện nhiều thành thạo. Nhìn nhiều để nhớ tên linh dược công thức, luyện tập nhiều để có kinh nghiệm kỹ xảo nắm giữ độ lửa.

Bao Cốc được Yêu Thánh cầm tay dạy dỗ, truyền thụ kinh nghiệm, ít đi rất nhiều phiền phức, tiến bộ có thể nói là thần tốc.

Mặc dù nàng rất ít qua lại với đồng môn sư huynh đệ, nhưng bởi vì việc kinh doanh buôn bán nên đối với tình huống luyện đan, luyện khí, chế linh phù vân vân của đồng môn vẫn biết đến. Kỹ thuật luyện đan tốt, một lò đan dược có thể có hai ba phần là tạp chất, trong khi thông thường luyện một lò đan có đến năm thậm chí sáu phần tạp chất, nếu một lò dược chỉ luyện ra hai ba phần tạp chất vậy đã là vô cùng tốt rồi. Tạp chất nhiều hay ít không chỉ ảnh hưởng đến số lượng đan dược, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng đan dược, nếu chỉ luyện ra hai ba phần tạp chất thì đó là thượng phẩm đan dược, giá trị hơn đan dược hạ phẩm gấp ba bốn lần.

Lúc Yêu Thánh làm mẫu luyện đan cho nàng xem, thấy đan lô Yêu Thánh luyện ra không có một chút nào là tạp chất. Mỗi một viên đan dược đều giống như vật còn sống, sức trạch tươi sáng no đủ linh khí lượn lờ, đan dược nàng thu mua từ chỗ đồng môn cùng đan dược Yêu Thánh luyện ra so sánh với nhau thì quả thực chính là một trời một vực. Cho dù là Phong sư bá, chưởng môn sư công luyện chế được thượng phẩm đan dược chỉ loại đi một hai phần tạp chất cũng không so được với đan dược trong tay Yêu Thánh, đó cũng là khác nhau một trời một vực. Yêu Thánh luyện mỗi một viên đan dược đều hoàn mỹ, một viên có thể hơn cả mười viên thượng phẩm đan dược trong túi trữ vật của nàng.

Bao Cốc bái một vị sư phụ như Yêu Thánh,trong người lại có nhiều linh dược, nếu như nàng luyện đều là đan dược không hoàn mỹ thì làm sao còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác.

Dưới tác động của loại tâm tình này, nàng học luyện đan phá lệ dụng công, mất ăn mất ngủ, ngay cả thời gian đều đã quên, bình thường cần tiểu sư thúc nhắc nhở nàng mới nhớ đến.

Trái ngược với luyện đan, những thứ cần học trên phương diện pháp trận lại rất cao thâm sâu sắc.

Học trận pháp cần suy diễn, ngoài suy diễn cực phiền phức, mà căn bản là Thiên can địa chi thiên thời địa tượng ắt không thể thiếu.

Pháp trận, tức là nhân thời gian, địa chất, đạo lợi tiến hành chi phối cùng lợi dụng một cách hợp lý, nhưng lại có thể thông qua bố trí trận pháp tiến hành nghịch chuyển Càn Khôn, là chuyện nghịch thiên đạo. Nói về phương diện nhỏ, nó có thể sử dụng cư gia trụ trạch, thậm chí áp dụng trên việc tụ linh khí, trên phương diện lớn hơn, nếu đem kiến thức trận pháp vận dụng đến cực điểm, lại có pháp tài tương ứng làm cơ sở, hoàn toàn có thể xây dựng ra một thế giới độc lập.

Bao Cốc theo kiến thức trận pháp càng lúc càng sâu mới phát hiện lúc trước Yêu Thánh khảo hạch nhập môn đối với nàng quả thực chính là khảo nghiệm những thứ sơ đẳng nhất nhì mà thôi.

Muốn thành một đại giả trận pháp cao minh, ngoài năng lực tính toán thậm chí còn phải có khả năng suy diễn cực hạn.

Bao Cốc đối với trận pháp ăn không tiêu, hôm nay được Yêu Thánh truyền thụ nên nàng không dám không dốc lòng. Yêu Thánh dạy như thế nào thì nàng học như thế đó, tiến hành suy diễn cùng luyện tập bày binh bố trận cường độ cao.

Dưới loại tu tập cường độ cao này tháng mỗi tháng nàng chỉ có thể dành ra một chút thời gian xử lý tạp vụ. Sau khi nàng tu luyện suy diễn trận pháp cùng với bản năng tính toán lại nhiều năm nhìn sổ sách, khoản mục có sai hay không chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra. Về phần chuyện kinh doanh, đó cũng đã quen thuộc, việc kinh doanh buôn bán nên mở rộng thì mở rộng, nên mở phân hiệu thì mở phân hiệu, nên nhận người thì nhận người. Nàng muốn linh thạch có linh thạch, muốn thứ gì có thứ đó, phía sau lại có Huyền Thiên Môn một chỗ dựa vững chắc, buôn bán bên ngoài rất thuận lợi. Cho dù là việc kinh doanh trong sư môn cũng làm đến phát đạt.

Các loại linh thạch cùng tài nguyên nàng nhờ người khác thu mua cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào trong túi trữ vật siêu lớn của nàng.

Nàng tu tập đan thuật luyện ra được đan dược bản thân căn bản dùng không hết, phẩm chất cũng đều là tốt nhất, Bao Cốc là người làm ăn dĩ nhiên không thể không tìm ra chỗ hữu dụng, đan dược nàng luyện ra ngoại trừ một phần tự mình sử dụng còn lại toàn bộ đều bán đi đổi thành linh dược rồi lại dùng luyện đan. Đan dược nàng luyện ra tuy rằng mỗi lô đều kém một chút mới đạt đến hoàn mỹ nhưng cũng xem như là phần chất thượng đẳng, giá bán vô cùng cao, mỗi tháng là một nguồn thu xa xỉ.

Kiếm được nhiều tiền, những người dưới đưa đến thứ tốt, Bao Cốc cũng ngày càng giàu có nên thỉnh thoảng lại thêm vài thứ cho biệt viện của nàng cùng Tử Vân Thù, năm này tháng nọ, mặc kệ là biệt viện của nàng hay là trong biệt viện của Tử Vân Thù tiện tay cầm một thứ gì đó đều là vật hiếm thấy ở bên ngoài.

Bao Cốc vội vàng hướng Yêu Thánh tu tập đan thuật cùng pháp trận, dĩ nhiên là bỏ quên chuyện tu luyện, cũng may mỗi ngày luyện đan cần lượng lớn linh lực, nàng lại suốt ngày ăn đan dược thay cơm, tiến độ tu luyện cuối cùng cũng không có tiến bộ, nhưng vẫn dùng một loại tốc độ chậm như óc sên mà tiến về phía trước.

Về phần khảo thí mỗi tháng trong sư môn, Bao Cốc căn bản không tham gia. Không phải nàng không đi mà là thật sự không có cách đến được, ngày khảo thí nếu như không phải nàng đang mở đan lô luyện đan không ra ngoài được, thì chính là nhốt trong phòng suy diễn trận pháp, căn bản không có thời gian đi khảo thí.

Bao Cốc cảm khái lớn nhất chính là tu luyện không năm tháng. Một tháng thoáng chốc liền trôi qua, một năm thời gian cũng chỉ trong mấy cái nháy mắt mà qua đi.

Một lần ngẩng đầu nhìn đại thụ ngoại viện cành lá tươi tốt, nháy mắt trôi qua, đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì gió thu đã cuốn hết lá vàng.

Nàng gần như không có tin tức của Ngọc Mật. Nàng có truyền âm phù của Ngọc Mật, nhưng truyền âm phù cho đến bây giờ vẫn không thông, dùng truyền âm phù lưu âm sư tỷ cũng chưa bao giờ trả lời. Nàng biết tiểu sư thúc cùng sư tỷ sẽ có một chút liên hệ, nhưng tựa hồ sư tỷ cùng tiểu sư thúc đã nói qua gì đó, tiểu sư thúc chưa bao giờ tiết lộ tin tức của sư tỷ, chỉ sau khi sư tỷ tiến giai vào Nguyên Anh Cảnh chịu nói với nàng một tiếng.

Về sau, nàng rốt cục luyện ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ, hơn nữa gần như đạt được mười lô có chín là đan dược phẩm chất hoàn mỹ, đối với luyện đan cũng đều luyện được cực kỳ thuần thục, dùng dược, luyện đan phá lệ thuận buồm xuôi gió, Yêu Thánh lúc này mới để nàng thả chậm tiến độ tu luyện.

Nàng chỉ mới Trúc Cơ tam giai, cho dù thân là Ngũ Linh căn linh lực thâm hậu hơn người khác rất nhiều, nhưng lại bị cảnh giới hạn chế, linh lực ẩn chứa trong đan điền cũng rất hữu hạn. Linh lực của nàng chỉ đủ chống đỡ lúc nàng luyện đan dược Trúc Cơ Kỳ. Đan dược ngoài Nguyên Anh Cảnh nàng cảm thấy nàng biết cách luyện nhưng thực lực hạn chế, linh lực không đủ nên không có cách nào luyện chế được.

Trên phương diện pháp trận nàng cũng có chút thành tựu.

Không biết lúc nào tiểu sư thúc đem một mảnh sơn lâm nơi các nàng ở biến thành cấm địa không cho đệ tử bên cạnh tiến đến, lại nói muốn kiểm tra trình độ trận pháp của nàng nên bắt nàng bày bố cấm chế xung quanh mảnh sơn lâm này. Đồng môn sư huynh đệ chưa từng có ai dám xông loạn, Phong sư bá đã từng nhất thời vô ý bị nhốt đủ hai ngày mới đau đớn xuất trận. Theo tạo nghệ trận pháp tiến bộ, nàng lại tìm ra một ít chỗ trước kia bày bố không đầy đủ, gia cố thêm.

Nàng còn muốn vây khốn Phong sư bá thêm một hồi nhưng từ lúc Phong sư bá biết trận pháp đó là do nàng bố trí thì không thấy đến loạn xông vào trận nữa, mỗi lần có việc đều sẽ sai đệ tử tuần tra đến thông truyền hoặc là dùng truyền âm phù thông truyền. Không có Phong sư bá dùng các loại cớ thỉnh thoảng đến tống tiền hái vài cọng linh dược của nàng cầm vài hồ lô Hầu Nhi Tửu của nàng, nàng trái lại tiết kiệm được không ít Hầu Nhi Tửu cùng linh dược.

Bao Cốc cũng đã quen loại ngày tháng tu luyện như thế này. Mỗi ngày sáng sớm cùng đêm khuya đều uống Hầu Nhi Tửu ăn đan dược mình luyện ra để tu luyện, ban ngày có thời gian thì suy diễn trận pháp, thỉnh thoảng mở một lò đan dược luyện tập.

Ngược lại với luyện đan, nàng đối với trận pháp bác đại tinh thâm mênh mông như biển rất có hứng thú. Trận pháp cần phải suy diễn, càng về sau càng tinh thâm, có thể khiến nàng cảm ngộ được rất nhiều, đối với tu luyện cũng có giúp ích rất lớn, nàng từ trận pháp suy diễn lại diễn biến ra một ít tiểu thuật pháp. Tỷ như súc địa thành thốn.

Đem trận pháp vận dụng đến thượng đẳng, loại thần thông súc địa thành thốn các loạicao thủ trong truyền thuyết mới có thể thi triển, nàng dễ dàng liền có thể thi triển được rồi.

Nàng còn đem Huyền Thiên Kiếm thuật bản thân lĩnh ngộ được từ Huyền Thiên Kiếm ngầm ẩn trong bộ pháp phương vị của trận pháp mà thi triển, biến hóa xuất quỷ nhập thần.

Kiến thức trận pháp tùy thời tùy chỗ đều có thể dùng đến. Từ tụ linh, hộ viện đến đi đường, luyện kiếm, thậm chí trồng linh dược đều có thể phát huy công dụng, thậm chí ngay cả họa linh phù đều có thể sử dụng kiến thức pháp trận.

Linh phù và trận pháp có điểm bất đồng, nhưng cũng có điểm tương tự. Linh phù tựa như vật dẫn cùng trung gian, nó có thể chịu tải sức mạnh thiên địa, lại có thể đem thiên địa lượng lượng tụ vào linh phù sau đó mới phóng xuất ra. Một ít đạo lý nàng lĩnh ngộ ra trong pháp trận là sức mạnh có thể ngưng kết trong linh phù, lại có thể dùng linh phù bố trí được trận pháp.

Bởi vì có kiến thức về trận pháp vững vàng nên Bao Cốc học chế linh phù cũng có chút hài lòng.

Bất quá trận pháp cùng linh phù tuy có chỗ tương đồng nhưng mỗi thứ cũng có đặc sắc riêng.

Sau khi Bao Cốc học tập đan thuật cùng trận pháp có chút thành tựu liền bắt đầu tu tập luyện chế linh phù. Nàng từ cơ bản nhất mà bắt đầu họa linh phù, những thứ cơ bản nhất nhìn như đơn giản nhưng khi học lại rất không đơn giản. Trước khi họa phù phải rửa tay, ngưng thần, tĩnh khí vận công, lúc họa phù phải đứng, thủ thế đều phải chú ý, họa một đạo linh phù càng phải chú ý cảm ngộ cùng vận dụng thiên đạo. Trên linh phù đơn giản vẽ vài nét, nhìn như nguệch ngoại nhưng thật ra mỗi một nét bút mỗi một phù văn đều phải phù hợp quy luật thiên đạo, một nét bút một họa đồ đều lộ ra huyền cơ.

Nàng tu luyện những thứ này cảnh giới tiến bộ không biết bao nhiêu, nhưng tính tình cũng càng trở nên trầm tĩnh, trên tu đạo cũng có không ít tâm đắc, linh phù đối với nàng mà nói coi như là học này biết kia. Sư công tuy rằng đối với cảnh giới tu luyện của nàng rất không hài lòng nhưng đối với tiến bộ trên phương diện chế phù lại khen không dứt lời.

Nhưng mà cảnh giới tu luyện mới chân chính là nền tảng, cảnh giới thấp, cho dù nàng học được thuật luyện đan cao thâm đến đâu, kiến thức trận pháp tinh thông đến đâu thì hiệu dụng có thể phát huy cũng không nhiều.

Cảnh giới của nàng tiến bộ chậm chạm nhưng cũng không còn cách nào khác. Đường là từng bước một mà đi, cảnh giới là từng chút mà đề thăng, ngay cả nàng có đan dược cùng Hầu Nhi Tửu làm hậu thuẫn thì số canh giờ mỗi ngày có thể dùng để luyện công cũng không nhiều, đan dược Hầu Nhi Tửu có thể chuyển hóa thành linh lực cũng có hạn, mỗi ngày cảnh giới có thể tăng tiến cũng như sổ sách của nàng vậy, nhìn là biết ngay. Nàng là Ngũ Linh căn, con đường vốn dĩ không phải là cao tốc, những năm gần đây nàng cũng đã quen, cũng tiếp nhận sự thật này,tiến lên từng bước vững chắc.

Nàng không nóng nảy, người bên ngoài có gấp cũng vô dụng.

Gần đây Yêu Thánh truyền thụ cho nàng càng ngày càng ít, Bao Cốc rảnh rỗi liền luyện công đột phá cảnh giới, rảnh rỗi liền đến tiền viện đọc ngọc giản ôn lại kiến thức đồng thời học thêm cái mới, hoặc là tự mình đến thư phòng của Yêu Thánh tìm kiếm một ít ngọc giản thư tịch để đọc.

Nhân lúc nàng theo Yêu Thánh học bản lĩnh, lại thích đọc sách nên Yêu Thánh liền đem tất cả thư tịch cả đời nàng tàng trữ được trong ngọc ban chỉ chuyển vào trong thư phòng.

Có sách làm bạn mỗi ngày chìm đắm trong tu luyện, tuy rằng Bao Cốc vẫn luôn giác trong lòng mất mát, nhưng ngày tháng cũng không phải khó trôi qua, ngược lại, nàng luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Bình thường vừa nâng mắt thì mặt trời mọc, nâng mắt lần nữa, mặt trời đã lặn.

Xuân đi thu đến, một năm qua đi quả thật chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Thân thể vốn dĩ chưa phát triển của nàng cũng đã nẩy nở, cũng cao hơn một chút. Nét trẻ con trên mặt cũng đã rút đi, ngũ quan hoàn toàn phát triển, dung mạo cực kỳ tinh xảo, mị nhãn như tranh, phối hợp với khí chất trầm tĩnh tựa như linh vụ dưới ánh bình minh nơi sơn lâm biến thành một luồn tinh linh chi khí, rồi lại tựa như một làn khói nhẹ. Đặc biệt đôi mắt, nhạt như thu thủy vẫn luôn phủ lấy sương mù lộ ra vài phần hư ảo xa xăm, đôi mắt của nàng vẫn luôn làm cho người khác nghĩ đến Thanh Sơn tú mỹ bị mây mù che phủ, mờ ảo xa xôi, không nhiễm bụi trần.

Tử Vân Thù nhìn thấy dáng vẻ này của Bao Cốc, bình thường sẽ cảm khái:

"Nhân tinh tiểu gian thương thế nào lớn lên so với ta còn xinh đẹp hơn, còn muốn tiên khí xuất trần thoát tục hơn đây? Cũng may ngươi quanh năm ở trong viện không ra ngoài, nếu không vòng nguyệt quế Huyền Thiên Môn đệ nhất mỹ nữ sẽ vững vàng rơi vào đầu ngươi rồi."

Bao Cốc đối với sự trêu chọc của Tử Vân Thù mỗi lần đều là mặc kệ, thường xuyên như vậy, Tử Vân Thù lại oán giận nàng không phản ứng, giống như người chết.

Bao Cốc rất bất đắc dĩ, nàng nên có phản ứng gì?

Tử Vân Thù rất tức giận Bao Cốc như vậy, cho nên mỗi lần Bao Cốc lãnh đạm đến giống như người chết nàng cũng rất "hảo tâm" nói với Bao Cốc:

"Ngọc Mật sư tỷ ngươi tháng trước có quay về, dẫn theo mấy đệ tử mới nhập môn, hôm qua mới vừa đi."

"Ai, mấy ngày hôm trước Ngọc Mật trở về, sáng nay mới đi." Mọi việc cứ như thế, dù sao thì mỗi lần nàng nói đều là sau khi trở về Ngọc Mật rời đi. Bao Cốc đoán không ra thật giả, liền xem như Tử Vân Thù trêu đùa nàng, cũng không đáp lại.

Nàng biết sư tỷ đã từng trở về, dẫn đệ tử mới về nhập môn, chỉ là Ngọc Mật chưa từng đặt chân đến tiểu viện này của nàng, thậm chí ngay cả cánh rừng nơi của các nàng ở cũng chưa từng đặt chân qua. Bởi vì trong năm năm thời gian này đến trong cánh rừng của nàng thông truyền có không ít đệ tử mới nhập môn, trong đó không thiếu những người do sư tỷ nàng dẫn về.

Năm năm thời gian trôi qua, ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu gặp. Ngoại trừ tiểu sư thúc trong miệng toát ra những tin tức như thật như giả, Bao Cốc đối với tin tức của Ngọc Mật một chút cũng không biết.

Bao Cốc cho rằng bản thân tâm tính trong năm năm này đã tu dưỡng đủ tốt, đủ lãnh đạm, nhưng mỗi khi nghĩ đến Ngọc Mật trong lòng nàng đều cảm thấy mất mát cùng đau đớn.

Năm năm thời gian, khiến nàng quen rất nhiều việc, bao gồm quen với cảm giác mất mát trong lòng, quen đau xót, quen khi nghĩ đến Ngọc Mật sẽ đứng trong viện nhìn về phương xa, quen có một thân ảnh đâm vào trong lòng nàng, quen mang theo vẻ đạm nhạt u sầu cùng chua xót, quen Ngọc Mật đối với nàng tránh né không gặp, cũng quen tiểu sư thúc vẫn luôn dùng tin tức của Ngọc Mật đến đả kích nàng.

Nàng biết tiểu sư thúc là muốn nhìn nàng vì Ngọc Mật gấp đến độ dậm chân hoặc dáng vẻ buồn bực.

Bao Cốc nghĩ không ra lý do vì sao bản thân phải buồn bực dậm chân, nàng biết sư tỷ trải qua rất tốt thì đã an tâm rồi, nguyên nhân sư tỷ không gặp nàng, nàng cũng biết. Nàng không bỏ xuống được, sư tỷ dĩ nhiên sẽ không chịu gặp nàng. Đến một ngày nào đó nàng buông xuống được, có thể sư tỷ sẽ đến gặp nàng, buông tha cùng phóng tâm, Bao Cốc cưỡng cầu không được, nàng cảm thấy tình cảm này cũng giống như tu đạo, coi trọng tùy duyên, cũng trọng tùy tâm.

Nàng không cảm thấy trong lòng chứa một người, thương nhớ người đó thì có cái gì không tốt, việc đó đối với nàng mà nói cũng là một loại tu luyện.