Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 145: Thân phận bất minh



Lúc này sáng sớm sau khi Bao Cốc thu công liền cầm ngọc giản hôm qua đã xem xong đi đến biệt viện của Tử Vân Thù, nàng chuẩn bị đem ngọc giản đã xem xong hôm qua trả lại trong thư phòng của Yêu Thánh, rồi mượn lại một quyển ngọc giản khác. Nàng bước vào liền nhìn thấy Tử Vân Thù đang cùng Yêu Thánh chơi cờ, còn đang làm nũng tranh chấp.

Tiểu sư thúc của nàng trước mặt Thánh di từ trước đến nay không lúc nào nghiêm túc, đều nói 'đã đánh không hồi', tiểu sư thúc lúc này đang ôm tay áo Thánh di chết sống cầu xin cũng muốn được đi lại, chính làm nũng đây mà!

Loại tình huống này mỗi ngày đều trình diễn, Bao Cốc sớm nhìn quen rồi, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, nàng hướng Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh vấn an xong liền trực tiếp đi vào thư phòng.

Nàng chọn xong ngọc giản, lúc ngang qua bên cạnh Tử Vân Thù chợt nghe Tử Vân Thù gọi nàng:

"Bao Cốc." Nàng dừng bước, nhìn về phía Tử Vân Thù đang đặt một quân xuống bàn cờ.

Tử Vân Thù nói:

"Hôm nay là mùng một, có khảo thí. Ngày xưa ngươi vẫn luôn không rảnh rỗi không thể phân thân, hôm nay ta thấy ngươi rất nhàn, rảnh rỗi cũng không đi sao, chuyện này nói sao cũng không hợp lý?"

Bao Cốc trả lời một tiếng: "Ân." Nói:

"Ta liền đi." Sau đó hướng Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh cúi người, xoay người đi ra khỏi biệt viện

Tử Vân Thù lại gọi.

"Bao Cốc, nhớ kỹ mang theo một cái khăn che mặt, che khuôn mặt ngươi lại."

Bao Cốc lại đáp một tiếng "ân". Tiểu sư thúc không cho nàng dùng hình dáng này gặp người cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, hai năm nay lúc nàng gặp người đều mang khăn che mặt cũng đã thành thói quen. Tiểu sư thúc cho nàng luyện chế chiếc khăn này mỏng như cánh ve, mang trên mặt cũng không có gì trở ngại hay bất tiện, có thể ngăn ánh mắt cùng thần niệm của người khác dò xét. Tiểu sư thúc bảo nàng đeo thì nàng liền đeo. Bao Cốc tự nhận bản thân lớn lên không xấu nhưng là không mỹ đến mức kẻ khác căm phẫn, hại nước hại dân, tiểu sư thúc không cho nàng dùng dung mạo này gặp người để làm gì chứ?

Bao Cốc thấy thời gian không còn sớm, ra khỏi tiểu viện của Tử Vân Thù, lấy ra lụa mỏng che trên mặt liền chân đạp phi kiếm hướng phía Huyền Thiên quảng trường.

Đây rốt cuộc là lần đầu tiên trong năm năm nàng bước ra khỏi cánh rừng của mình.

Năm năm thời gian, Huyền Thiên Môn không chỉ khôi phục nguyên khí, đệ tử đều trưởng thành, theo đó một lớp đệ tử mới tiến vào, Huyền Thiên Môn liền toát ra sức sống mới.

Nàng bước ra cánh rừng, nhìn thấy cảnh tượng liền có một loại cảm giác hôm nay không giống như xưa, tựa như cách một thế hệ.

Năm năm trước Huyền Thiên Môn gần như chính là một tòa núi hoang có chút linh khí, lại xây lên một số kiến trúc, hôm nay đã là mái cong nhà nhỏ cung khuyết thành đàn, trong núi linh khí dày đặc như sương sớm, đệ tử mới hoặc ngự kiếm phi hành hoặc thân kỵ phi cầm thành dòng thành đội đi đến Huyền Thiên quảng trường.

Theo nàng biết, trong năm năm thời gian không chỉ có Ngọc Mật bước vào Nguyên Anh Cảnh, mà Phong Mộng Long, Hoa Sanh, Lục Lôi bọn họ cũng lần lượt bước vào Nguyên Anh Cảnh, lúc trước Huyền Thiên Môn gặp đại nạ diệt môn chỉ còn lại hơn ba mươi người trong đó chỉ có một vị Nguyên Anh Cảnh,còn lại đều là Kim Đan Mạt Kỳ, cách Nguyên Anh Cảnh chỉ một hoặc nửa bước. Duy chỉ có nàng, Trúc Cơ tầng thứ ba, năm năm thời gian chỉ thăng một tiểu giai, cách Nguyên Anh Cảnh xa xôi không ngày hẹn. Nàng nghe nói về sau không ít đệ tử mới nhập môn cũng không thiếu người đã đến Kim Đan kỳ.

Năm năm thời gian, sư tỷ trong tình trạng thiếu tu tiên tài nguyên đều có thể tu luyện đến Kim Đan kỳ. Huyền Thiên Môn hiện nay của cải phong phú dùng năm năm cũng đủ bồi dưỡng ra một nhóm Kim Đan kỳ đệ tử.

Đây cũng đã chứng tỏ Ngũ Linh căn vì sao không tìm thấy ở tu tiên giới. Nàng giàu có như vậy, số Hầu Nhi Tửu đan dược nàng dùng qua cũng đủ để bồi dưỡng mười người tu tiên Nguyên Anh kỳ, mà nàng vẫn đang ở Trúc Cơ tam giai!

Là một thương nhân, từ trước đến nay Bao Cốc đem sổ sách tính toán rõ ràng, nhưng nàng có tính toán thế nào cũng cảm thấy bồi dưỡng Ngũ Linh căn là một buôn bán lỗ vốn.

Tương tự tu tiên tài nguyên dùng trên người Thiên Linh căn cùng dùng trên người Ngũ Linh căn, vậy tuyệt đối là dùng trên người Thiên Linh căn sẽ thu được lợi lớn.

Ai bảo nàng là Ngũ Linh căn, Bao Cốc cho dù ghét bỏ cũng không thể chán nản, dù sao thì nàng đã sớm nhận rõ sự thực, không dự định cùng Thiên Linh căn, Song Linh căn thiên tài đệ tử liều mạng so tốc độ tu luyện, chiếu theo tiến độ của bản thân chậm rãi tu luyện là được rồi.

Bao Cốc khống chế phi kiếm chậm rãi phi hành, đem tất cả biến hóa của Huyền Thiên Môn trong năm năm thời gian thu vào trong mắt.

Đệ tử Huyền Thiên Môn đều mặc y phục môn phái, trên bầu trời vội vã phi hành, duy chỉ có Bao Cốc mặc một thân thường phục tuyết trắng trên không trung chậm rãi phi hành quan sát xung quanh, rất giống như lần đầu tiên bước vào Huyền Thiên Môn. Nếu như là đệ tử mới nhập môn, thế nào lại có phi kiếm phẩm chất tốt như vậy để dùng, một thân y phục khác người nhìn vào vô cùng thanh nhã, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ thoát tục.

Đệ tử tuần tra nhìn thấy Bao Cốc khả nghi lập tức tiến lên ngăn nàng lại.

Dẫn đầu chính là một đệ tử Kim Đan Sơ Kỳ, mặc y phục chân truyền đệ tử, bên hong đeo lệnh bài chân truyền đệ tử chân đạp một cái phi kiếm phẩm chất không tệ. Đệ tử kia chặn Bao Cốc lại, mặt trầm xuống lớn tiếng quát:

"Đứng lại!"

Bao Cốc giật mình, hỏi:

"Chuyện gì?"

Người đó trầm giọng nói:

"Ngoại môn đệ tử không được qua lại ở đây."

Đôi mi thanh tú của Bao Cốc nhíu lại, nói thầm trong lòng: Lúc ta làm chân truyền đệ tử ngươi còn chưa nhập môn đấy!

Nàng nói:

"Ta cũng không phải là ngoại môn đệ tử, xin nhường đường."

Một đệ tử Trúc Cơ Kỳ phía sau đệ tử Kim Đan kỳ lạnh giọng trách mắng:

"Ở đâu ra một kẻ không biết quy củ thế này? Nhìn thấy sư huynh không biết hành lễ sao? Chẳng lẽ ngươi không phải đệ tử bản môn? Lệnh bài thân phận đâu, lấy ra mau."

Bao Cốc chỉ đành tìm lệnh bài thân phận, kết quả phát hiện bản thân năm năm không dùng thân phận lệnh bài, năm năm những thứ qua tay nàng rất nhiều, sớm đã không biết thân phận lệnh bài đệ tử Huyền Thiên Môn của mình đã ném đi nơi nào.

Đệ tử Trúc Cơ Mạt Kỳ nhìn thấy Bao Cốc hành vi khả nghi, không mặc y phục môn phái lại cầm không ra thân phận lệnh bài, lúc này tức giận quát:

"Giỏi lắm, ăn gan hùm mật báo rồi, cư nhiên dám trà trộn vào Huyền Thiên Môn quấy rối, xem ta có bắt yêu nữ ngươi hay không!" Đang nói chuyện hắn liền vươn tay hướng khăn che mặt của Bao Cốc mà chụp đến.

Bao Cốc nghĩ thầm: Ta êm đẹp đứng ở chỗ này thế nào lại trở thành đến quấy rối rồi? Còn biến thành yêu nữ! Phi, tiểu sư thúc còn không tính là yêu nữ, ta làm sao lại xem là yêu nữ!

Nàng linh xảo nghiêng mình liền dễ dàng tránh được một trảo của đệ tử Trúc Cơ Mạt Kỳ kia, rồi lại nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vòng vây của sáu đệ tử tuần tra. Nàng biết bản thân cầm không ra thân phận lệnh bài, thậm chí ngay cả y phục môn phái cũng không biết ném đi đâu rồi, lúc này nói cái gì đều vô dụng, liền đơn giản không biện giải quay đầu phóng đến Huyền Thiên quảng trường.

Hôm nay là ngày khảo thí, sư công hẳn là sẽ ở trên Huyền Thiên quảng trường, cho dù sư công không ở đó, đệ tử trong phái nhận ra nàng cũng không ít. Đến Huyền Thiên quảng trường rồi thân phận hiển nhiên sẽ rõ.

Phi kiếm của nàng vốn dĩ chính là Tử Vân Thù luyện cho nàng chạy lấy mạng, phẩm chất thượng thừa tốc độ càng là hạng nhất. Nàng toàn lực thôi động phi kiếm bay sang Huyền Thiên quảng trường, trong nháy liền đem vài tên đệ tử tuần tra vứt ở phía sau.

Mấy tên đệ tử tuần tra há có thể khiến nữ tử quỷ dị lai lịch bất minh chạy trốn. Đệ tử Kim Đan kỳ dẫn đầu hét lớn một tiếng:

"Đuổi theo!" Dẫn theo vài tên đệ tử bên cạnh đuổi theo Bao Cốc, đồng thời phát tín hiệu để đội đệ tử tuần tra phía trước chặn nàng lại.

Những đệ tử đã đến Huyền Thiên quảng trường bị đám đệ tử truy đuổi tạo ra động tĩnh, kinh động đều dừng bước nhìn lại.

Đệ tử Kim Đan kỳ vô luận là tốc độ hay là phi kiếm phẩm chất cũng không nhanh bằng Bao Cốc, mắt thấy càng đuổi càng xa, bản thân đường đường Kim Đan kỳ cao thủ cư nhiên đuổi không kịp một tiểu nữ tử Trúc Cơ tam giai, cảm thấy không có mặt mũi, lại thấy không ít đồng môn dừng chân nhìn lại, lúc này kêu to:

"Bắt yêu nữ trà trộn vào Huyền Thiên Môn, mau bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy thoát!"

Hắn thét to, đệ tử Huyền Thiên Môn giống như bộ khoái gặp được kẻ trộm, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Bao Cốc.

Bao Cốc thấy bốn phương tám hướng đồng môn đều lao đến cũng hết chỗ nói rồi. Nàng năm năm không ra ngoài, Huyền Thiên Môn cư nhiên có nhiều người như vậy rồi sao!

Mà chỉ một lúc sau, cư nhiên nhảy ra năm mươi người, từ bốn phương tám hướng đổ đến, cảnh giới tu luyện của tất cả những người này đều cao hơn nàng!

Bọn họ thế tới rào rạt đằng đằng sát khí, dáng vẻ muốn đem nàng vây buộc. Nàng tốt xấu gì cũng coi như là nhân vật có uy danh trong Huyền Thiên Môn, nếu như để những đệ tử nhập môn sau nàng vây bắt, vậy mặt mũi biết để vào đâu đây!

Nàng đem bản lĩnh đào thoát phát huy đến cực điểm, bộ pháp ngộ ra từ trận pháp thậm chí hư không độn ẩn thuật đều dùng đến.

Năm năm phát triển có thể khiến Huyền Thiên Môn một bước lên cao, chiến lực của đệ tử còn cao hơn những đệ tử cùng cảnh giới của thế hệ trước đây. Nếu như luận chiến lực còn không cảm thấy có sai biệt quá lớn nhưng nếu là hai người, ba người cùng nhau mà đến, vậy khác biệt sẽ nhân lên rất nhiều, liền kết thành thế cục công thủ đồng minh! Năm năm trước Bao Cốc gặp phải đệ tử Kim Đan kỳ cũng không sợ hãi, hôm nay gặp phải một đệ tử Kim Đan Sơ Kỳ cũng có thể giao thủ, nhưng gặp phải hai người thì sẽ vô lực chống đỡ, chỉ có thể hốt hoảng đào tẩu.

Nàng chạy, những đệ tử kia chặn nàng cũng đã chặn hết đường thoát.

Bọn họ người đông thế mạnh, lại phối hợp ăn ý cho dù nàng thi triển hư không độn thuật cũng chưa chắc có thể chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ.

Cuối cùng nàng mới từ trong hư không độn ra liền bị một thanh kiếm gác trên cổ, một giọng nói băng lãnh vang lên:

"Đừng nhúc nhích, bằng không tính mệnh khó giữ được."

Bao Cốc đối với môn quy Huyền Thiên Môn rõ như lòng bàn tay, đối với người lai lịch không rõ trà trộn vào Huyền Thiên Môn, nếu đối phương cố ý chống cự, môn hạ đệ tử có thể giết không cần hỏi. Mà khí thế của người này nói cho nàng biết, nếu nàng dám vọng động người này tất nhiên sẽ cắt đầu nàng. Nàng lúc này vô cùng phối hợp đáp:

"Được, ta không động."

Một đám đệ tử Huyền Thiên Môn vây quanh Bao Cốc, không ít người hỏi:

"Yêu nữ ngươi từ đâu chui ra? Nói mau!"

" Ngươi làm sao trà trộn vào Huyền Thiên Môn, có đồng bọn hay không?"

Bảy miệng tám lưỡi ép hỏi nàng.

Bao Cốc thấy những đồng môn tuổi còn muốn nhỏ hơn nàng rất nhiều, chỉ cảm thấy không biết nói gì. Đây thật đúng là giang sơn đại hữu nhân tài xuất, Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng a. Nàng trái lại muốn nói nàng là người của Huyền Thiên Môn, nhưng ngay cả thân phận lệnh bài nàng đều không lấy ra được, nói ra ai sẽ tin? Chỉ có thể trầm mặc, trái lại bị bọn họ áp giải đến trước mặt chưởng môn.

Từ khi Huyền Thiên Môn khai sơn lập phái đến nay vẫn chưa từng bị người khác trà trộn vào, mỗi ngươi góp phần vây bắt nữ tử hành tung quỷ dị trà trộn vào môn phái đều vừa hưng phấn vừa kích động, gần như có thể dùng sôi nổi đến hình dung.

Hôm nay vốn là ngày trọng đại của Huyền Thiên Môn, Huyền Thiên quảng trường chen chúc vài trăm người chờ tiến hành khảo thí, lúc này thấy đồng môn áp giải một nữ tử lai lịch bất minh trà trộn vào Huyền Thiên Môn đều vây quanh để xem.

Trong nháy mắt Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân trở thành kẻ trộm bị bắt diễu phố thị chúng.