Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 186: Chiến



Linh Nhi đáp xuống bên cạnh Bao Cốc, hỏi:

"Cứ như vậy trở về sao?"

Nhẹ nhàng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Về!" Giọng nói rất nhẹ cũng như đinh đóng cột!

Trong đám người lại có người rống to:

"Ấy, sợ rồi!"

Ngọc Mật nhíu mi, nàng biết Bao Cốc cũng không sợ, mà là muốn động các thế lực của Huyền Nguyệt Cổ Thành mà thôi!

Đột nhiên, một đoàn phi châm cũng không từ đâu phóng đến chỗ Bao Cốc, tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa không hề có năng lượng hay khí tức lưu chuyển, chỉ có một cổ khí tức âm hàn. Nếu không có động tĩnh ma sát cùng không khí Ngọc Mật gần như không phát hiện được. Nàng gọi một tiếng:

"Bao Cốc cẩn thận!" Xuất kiếm đã không còn kịp, bàn tay nàng phóng ra một ngọn lửa nhắm thẳng phi châm đang đến, ý muốn thu phi châm vào trong tay.

Ly hỏa là chí dương chí cương, cuốn lấy đoàn phi châm, phi châm trong nhất thời sinh ra một khuôn mặt quỷ thống khổ đến cực điểm phát sinh tiếng kêu rống thê lương. Tiếng kêu rống kia cũng không phải thực sự là giọng nói, mà chỉ là một loại âm thanh lưu chuyển cùng không khí cộng thêm chấn động mà thành, tai người thường rất khó nghe được. Thanh âm vang lên, liền theo quỷ ảnh tiêu tán mà biến mất. Chỉ là phi châm vẫn không bị thu vào trong tay Ngọc Mật, một đoàn phi châm đâm vào tay giống như một con nhím, đau đến Ngọc Mật nhíu mày phát ra một tiếng kêu rên.

Bao Cốc thấy thế, nhãn thần lúc này liền thay đổi.

Linh Nhi rời vị trí tiến đánh về phía đám người kia.

Cách đó không xa trong đám người đột nhiên tuôn ra năng lượng lưu chuyển cùng dấu vết không gian bị xé rách.

Ngọc Tu La lạnh lùng nói:

"Quỷ môn phi châm, là môn hạ của Quỷ Sát."

Bao Cốc nắm lấy cổ tay Ngọc Mật, nhìn thấy phi châm xuyên qua tay Ngọc Mật, nơi bị kim đâm vào máu thịt đang hòa tan....Như vậy sẽ rất đau a! Nếu tiếp tục hòa tan như vậy, người sợ là sẽ gặp nguy hiểm!

Ngọc Tu La lập tức nhắc nhở:

"Đừng rút ra, một khi ngươi rút châm, tay nàng sẽ phế bỏ."

Bao Cốc nói với Ngọc Mật:

"Ngươi kiên nhẫn một chút, sẽ có chút đau, thu hồi ly hỏa đi."

Ngọc Mật nhìn thấy dáng vẻ của Bao Cốc như có định liệu trước liền biết Bao Cốc đã có cách, thu hồi ly hỏa. Vừa mới thu ly hỏa đôi tay tinh tế của Bao Cốc dĩ nhiên dán hợp với bàn tay bị châm xuyên thủng của nàng, phi châm đâm trên tay nàng nhất thời đâm xuyên qua bàn tay Bao Cốc. Nàng bị châm này đâm phải nên biết có bao nhiêu đau nhức, hơn nữa cũng biết châm này có bao nhiêu quỷ dị cùng nguy hiểm, nếu tiếp tục như vậy hai tay của Bao Cốc đều sẽ bị hòa tan giống như tay nàng. Nàng tức giận hô lên:

"Ngươi làm cái gì vậy?" Giọng nói vừa ra lại phát hiện Quỷ Môn phi châm đâm trong tay nàng dĩ nhiên toàn bộ đã hòa tan dưới lòng bàn tay của Bao Cốc, chỉ ngắn ngủi vài tức công phu phi châm liền biến mất. Bao Cốc trở tay, những cây phi châm dài nhỏ đâm trên tay bị hòa tan thành dịch thể màu ngân bạch.

Linh Nhi quay trở về, tức giận hô lên:

"Để hắn chạy rồi! Hai ngươi không có việc gì đi?"

Bao Cốc lấy ra thuốc trị thương rắc lên bàn tay Ngọc Mật, lại lấy vải băng bó, mi tâm của nàng nhíu chặt, không nói một lời.

Ngọc Mật nói:

"Rắc thuốc xong thì tốt rồi, không cần băng bó." Là tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh bị thương còn cần băng bó, chuyện này sẽ cười chết người,

Bao Cốc thuần thục băng bó vết thương cho Ngọc Mật, lạnh giọng nói:

"Há mồm!" Lấy ra đan dược đưa đến bên miệng Ngọc Mật.

Ngọc Mật vừa nhìn cư nhiên là thánh đan chữa thương phẩm chất hoàn mỹ giá trị cực kỳ xa xỉ, đan được này không nói khởi tử hồi sinh, nhưng cũng đủ để người trọng thương sắp chết khôi phục. Nàng cảm thấy đau lòng, rất muốn hỏi: Có thể không uống sao?

Nhưng thấy được dáng vẻ nghiêm nghị muốn giết người của Bao Cốc, nàng chỉ có thể há mồm nhịn xuống cảm giác đau lòng mà ngậm đan dược vào trong miệng, cũng không cần nuốt, đan dược vào miệng lập tức tan ra, vài trăm linh thạch cứ như vậy mà vào bụng.

Ngọc Tu La nhìn thấy Ngọc Mật cùng Bao Cốc bận rộn xong, hỏi:

"Vừa rồi ngươi hòa tan châm châm của Quỷ Môn, đó là thần thông gì?"

Bao Cốc đạm nhạt nói một câu:

"Không coi là bản lĩnh gì, chính là dung khí mà thôi. Quay về đi, Ngọc Tu La, cho bọn ta mượn truyền tống vực dùng một lát: "

Ngọc Tu La "a" một tiếng, hỏi:

"Các ngươi phải về rồi?"

Bao Cốc "ân" một tiếng, nói:

"Sau này còn gặp lại."

Ngọc Tu La cảm thấy bản thân đầu óc không đủ dùng. Nàng cho rằng Bao Cốc muốn đi tìm viện binh đến cùng Túy Hoa Lâu đánh một trận, nhưng bằng vào chút thực lực của Huyền Thiên Môn... Nghĩ lại lúc Huyền Thiên Môn rời đi chỉ còn lại hơn mười người, cho dù có tu tiên tài nguyên làm hậu thuẫn, mười năm cũng phát triển không được đến đâu, có thể có thể mang viện binh gì đến? Cho dù đem Nam Sơn Nhất Kiếm đến thì với một Nam Sơn Nhất Kiếm cũng đối phó không được một đại thế lực a! Nàng hỏi:

"Ngươi thật sự trở về?"

Bao Cốc toàn thân đều phát ra lãnh khí, hàn khí. Ai dám động đến Ngọc Mật, nàng muốn kẻ đó chết! Trước đây là như vậy, hiện tại là như vậy, sau này vẫn là như vậy!

Bao Cốc muốn về, Ngọc Tu La cũng không thể nói gì, chỉ đành để tùy tùng vững vàng bảo vệ Bao Cốc ở giữa, trước hộ tống nàng quay về Truy Hồn Các.

Ngọc Mật biết Bao Cốc đã thực sự tức giận. Nàng, cho đến bây giờ đều là nghịch lân của Bao Cốc. Điều này làm cho Ngọc Mật động dung, ấm lòng, lại đau lòng, ôn nhu nói:

"Ta đã không sao, đừng tức giận nữa."

Mấy năm nay Bao Cốc luôn ở Vân Hải Mật Lâm tu luyện, mặc dù không ra ngoài nhưng bởi vì kinh doanh buôn bán cùng chuyện mở rộng môn phái, khó tránh khỏi cùng người xung đột, một ít tin đồn về Bao Cốc nàng vẫn mơ hồ biết đến.

Nhìn thấy bọn họ muốn đi, trong đám người lại có người gọi:

"Huyền Nguyệt Cổ Thành là chỗ các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Bao Cốc thần sắc u lãnh, một chữ cũng không nói, Huyền Thiên kiếm uy trên người lại phát ra, giọng nói băng lãnh của nàng vang lên:

"Ai muốn dẫn lửa thiêu thân thì nói thêm một tiếng thử xem!" Sát khí hừng hực, kiếm uy đằng đằng, dường như nơi này không phải một người mà là một thanh tuyệt thế hung kiếm cực kỳ muốn uống máu người!

Quân công tử đứng giữa đám hộ vệ của Quân Phủ mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc, nói:

"Cô nương uy phong thật lớn! Xem Huyền Nguyệt Cổ Thành là chỗ nào? Xem Quân Phủ là chỗ nào? Ngươi nghĩ muốn chạy là có thể chạy sao?"

Bao Cốc phút chốc mỉm cười.

"Ta đây sẽ giết ngươi rồi mới đi!" Nàng nói:

"Sư tỷ, Linh Nhi, Ngọc Tu La, các ngươi thối lui!"

Quân Công Tử giương tay lên, cao thủ Quân Phủ bên cạnh hắn liền hướng Bao Cốc xung phong liều chết.

Ngọc Tu La vươn tay nắm lấy loan đao bên hông, loan đao nắm đến không trung, nàng độn thẳng vào hư không hướng phía người của Quân Phủ mà tiềm hành. Nàng khẽ động, người của Truy Hồn Các cũng theo đó mà động thủ. Từ lúc Quân công tử vươn tay, Linh Nhi đã hướng phía người của Quân Phủ mà trùng sát.

Người của Quân Phủ lần này đến có phòng bị, lúc này dùng một mặt kính chiếu yêu được nâng lên không trung, thẳng tắp chiếu vào Linh Nhi cùng Ngọc Mật, muốn để đại yêu đã hóa thành hình người hiện nguyên hình.

Trong lòng Linh Nhi xích một tiếng: Ngươi chiếu cái rắm gì! Ngươi xem thánh vật Cửu giai Tiểu Long Thảo là ăn không phải trả tiền sao!

Giữa trán của nàng đột nhiên xuất hiện một cái khe, cái khe vừa mở thình lình lộ ra một con mắt, trong mắt chợt lóe tinh quang, một đạo bạch quang bắn ra rơi vào trên kính chiếu yêu, kính chiếu yêu nổ thành mảnh nhỏ, tu tiên giả cầm kính chiếu yêu lập tức liền bị năng lượng bạo tạc của kính chiếu yêu quấn lấy cùng nổ tung! Cả người hóa thành huyết nhục đầy trời, vỡ tán ra bốn phía, cho dù là tu vi Nguyên Anh Cảnh cũng chỉ có thể nuốt hận mà chết.

Linh Nhi sát nhập giữa đám người Quân Phủ, Ngọc Mật lại lo lắng an nguy của Bao Cốc không dám rời xa Bao Cốc. Nàng không hề thu liễm khí tức, một cổ khí tức huyết sát ngưng tụ đột nhiên từ trên người nàng lan tràn ra, cổ sát khí vừa ra khiến cho Ngọc Mật giống như Tu La đẫm máu vừa bước ra từ địa ngục. Sát khí trên người nàng là một mạng lại một mạng, hơn nữa còn là mạng của tu tiên giả chồng chất ngưng tụ mà thành, khiến cho cả người nàng trở nên cực độ hung sát.

Tu tiên giả xung quanh đều lui lại phía sau. Bọn họ quá biết loại sát khí này đại biểu cho cái gì! Sát khí hung lệ như vậy, đừng nói là người, cho dù là lệ quỷ cũng phải tránh xa! Ngược lại không phải sát khí này có bao nhiêu đáng sợ, sát khí cũng không thực sự nguy hiểm, nhưng sát khí đại biểu cho nữ nhân mang mặt nạ trước mặt là một sát tinh, sát thần a! Có thể hình thành loại sát khí này, chứng tỏ tu tiên giả chết trong tay nàng nếu có thể đem thi thể thu thập lại thì cũng đủ chất ra một núi thi thể!

Không phải là lại xuất hiện thêm một Truy Hồn Các Chủ nữa chứ?

Có người của Quân Phủ tránh được Linh Nhi trùng sát đến trước mặt Ngọc Mật cùng Bao Cốc.

Gần như trong một nháy mắt, hai cổ kiếm khí ngập trời tuôn ra!

Một đạo là phóng xuất từ trên người Ngọc Mật đang mang mặt nạ.

Một đạo là vận dụng tất cả sức mạnh trên người Bao Cốc phát ra!

Một thanh cực phẩm linh kiếm đằng đằng hỏa diễm xuất hiện trong tay Ngọc Mật, thanh kiếm vừa ra, thiêu đốt đến không khí xung quanh dường như cũng muốn tan chảy, phương viên mấy trượng nhiệt độ tăng vọt, kiếm khí nóng rực giống như liệt hỏa thiêu đồng cỏ thoáng chốc đem phương viên mấy trượng đều hóa thành một mảnh hỏa diễm, hỏa hải. Trên người Ngọc Mật cũng dấy lên hừng hực hỏa diễm, mà quần áo trên người nàng đột nhiên biến thành khôi giáp tinh xảo bao trùm toàn thân, này khôi giáp này giống như được hỏa diễm lưu chuyển bao quanh, lưu quang tràn đầy, linh khí đều đỡ không được, là khôi giáp cực phẩm linh khí thuộc tính lửa!

Tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh có thể xuất ra một kiện khôi giáp còn có thể khiến người ta chấp nhận được nhưng cộng thêm cực phẩm linh kiếm chỉ có thể khiến người ta trông mà thèm, hai kiện linh khí, kẻ khác khó có thể tin! Không nói đến chiến lực của nàng như thế nào, chỉ lấy cảnh giới tu luyện cộng thêm thanh Nam Minh Ly Hỏa Kiếm cùng một thân khôi giáp đủ để cứng đối cứng mà chống đỡ cao thủ Hóa Thần Kỳ! Dùng Nguyên Anh Cảnh đối với Hóa Thần Kỳ, vậy quả thực chính là khoảng cách khiến kẻ khác tuyệt vọng!

Cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn cùng Hóa Thần Sơ Kỳ, thực lực chênh lệch cũng là cách xa vạn dặm, nếu luận thực lực bản thân, không có trọng bảo pháp khí mười người Nguyên Anh đại viên mãn cũng không chắc đã thắng được Hóa Thần Sơ Kỳ.

Hộ vệ Quân Phủ vọt tới trước nhất một thân pháp khí dĩ nhiên so không được với Ngọc Mật, gần như mới vừa đối mặt liền bị Ngọc Mật một kiếm từ đầu bổ tới chân, rồi lại bị lửa trên Nam Minh Ly Hỏa Kiếm thiêu cháy đến tro cốt cũng không còn. Ngọc Mật ở bên ngoài mười năm, cùng Linh Nhi, tiểu hầu tử nhiều năm đoạt được tài nguyên, toàn bộ dùng vào linh khí ở trên người! Nàng toàn lực một kích giáng xuống, nếu như ngay cả một tu tiên giả Nguyên Anh Sơ Kỳ bình thường cũng không chém chết vậy thì nàng không cần gặp người nữa.

Ngọc Mật theo kiếm đạo, kiếm pháp càng xuất thần nhập hóa, nàng giết vào trong hộ vệ Quân gia, tay nâng kiếm, mỗi kiếm tuyệt đối chính xác, chém người như chém củ cải. Dáng vẻ bệ vệ đằng đằng sát khí, chém tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh giống như chém hành, khiến cho dáng vẻ của nàng nhìn hung bạo đến giống như một thái cổ mãnh thú! Chiến ý, khí thế, khí tức cuồng chiến đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, khiến người ta phát lạnh, sợ hãi, không dám tiến lên, tiến lên chính là chịu chết!

Nếu nói vị này mang mặt nạ cũng đã đủ kinh khủng, thì vị bạch y cô nương cảnh giới tu luyện thấp nhất lại giống như thủ lĩnh trong ba người các nàng cũng chỉ có thể nói quỷ dị đến hình dung. Quỷ dị đến phá lệ kinh khủng! Một đoàn kiếm ảnh cùng kích thước chồng lên thân ảnh của nàng, thiên địa linh khí bốn phương tám hướng cuồng mãnh tiến vào, xem trận trượng, rõ ràng chính là muốn phát động một kích hủy thiên diệt địa, càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi chính là kiếm uy, không ai hoài nghi một khi kiếm kia xuất ra núi cao có còn không, giang hà có còn chảy xuôi hay không, trời cao có nứt vỡ hay không, thành trì có bị diệt hay không!