Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 127: Trở về



Đại chiến cũng không kéo dài bao lâu liền kết thúc. Tô gia chính xác chiến thắng bằng lật kèo, Tô Chiến như chưa bị thương gì, một mình địch ba đại gia chủ mà chiếm thượng phong, giết một thương hai khiến hai người bỏ chạy. Tin rằng không bao lâu Tô gia liền chiếm toàn bộ thành này.

Tô Hồng Ngọc và các trưởng lão cũng ngạc nhiên ra mặt, rõ ràng đều nhìn thấy Tô Chiến bị thương vậy mà bây giờ chiến lực kinh người như vậy.

Đại chiến kết thúc, mọi người đều vào nghị sự phòng, lần này cả Quân Huyền cũng bước vào. Vừa vào phòng có trưởng lão không nhịn được hỏi:

“Đại ca, nãy chi chiến nhìn huynh cũng không giống mang thương trong người a?”

Nhiều trưởng lão cả Tô Hồng Ngọc cũng có chút chen lời câu hỏi đều giống như vậy.

Tô Chiến thì ngồi trên ghế chủ vị cười to, nhìn sang người ngồi ghế ngang hàng ngay cạnh nói: “Còn không phải nhờ sư tôn của Ngọc nhi a, không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể giúp ta chặn đòn đánh của Vương gia lão tổ. Tiếp theo, ta chỉ cần nôn ra một tí máu diễn là được.”

Các trưởng lão ngồi xung quanh nghe xong cũng là ngạc nhiên phải thốt lên bốn từ: “Lợi hại như vậy?”

Còn Quân Huyền hắn cũng không tiện nói gì, không lẽ nói: “Ta là dùng dị hỏa.”

Người xưa có câu thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Hắn cũng không muốn thành miếng bánh của các cường giả nhắm tới.

Tô Chiến nhìn mọi người rồi nói tiếp:

“Lần này, đại chiến thắng lợi cũng là nhờ công tử đây. Nếu có điều gì cần giúp xin công tử mở lời.”

“Tô gia chủ quá lời, ta cũng không cần gì, chỉ là muốn ở lại dưỡng thương mấy ngày rồi liền đi.”

Tô Chiến nói không hề sai, lần này đại chiến Quân Huyền hắn thật là công lớn nhất. Nếu hắn không giúp Tiêu Chiến, không giết được Vương gia lão tổ thì giờ đây Tô gia đang xuống địa phủ cùng nhau cả gia tộc rồi.

Mà nghe Quân Huyền nói vậy Tô Chiến lần gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu phân công tiến công và thu nhập tài sản của ba gia tộc. Chưa kể, Tô Chiến còn sắp xếp cho Quân Huyền gian phòng tốt, có thảo dược trị thương, quan trọng hơn là cạnh phòng Tô Hồng Ngọc.

Trong khi Tô Chiến phân công thì Tô Hồng Ngọc lại đứng ngồi không yên, nàng cũng không quan tâm chiến lợi phẩm là lại lo lắng hỏi Quân Huyền.

“Sư tôn, người muốn rời đi sao? Không thể ở lại lâu thêm sao?”

Quân Huyền lắc đầu nhẹ rồi nói: “Ta muốn đi lên kinh thành, nơi đó còn có người chờ ta.”

Tô Hồng Ngọc thần sắc có chút ảm đạm:

“Ta đi cùng người được sao?”

“Đương nhiên, lần này ta rời đi là muốn mang theo ngươi a. Thành này quá nhỏ để ngươi phát triển. Thế giới rộng lớn bên ngoài mới là nơi ngươi phải hướng tới.”

Tô Hồng Ngọc đang ảm đạm nhưng nghe xong còn có chút vui hơn tết đến. Được đi cùng sư tôn a, chỉ cần được đi cùng thì bây giờ đi nàng cũng chấp thuận. Nhưng nghĩ đến thương thế của sư tôn là vì gia tộc mình nàng liền nhu thuận dẫn Quân Huyền về phòng chữa thương.

Ba ngày tiếp theo Tô gia có rất nhiều sự thay đổi, tỉ như tăng thêm nhiều đệ tử, tăng thêm nhiều gia bộc, cơ nghiệp phát triển lớn, cũng đều là từ chiến lợi phẩm ba gia tộc kia mang lại. Tô gia trong phút chốc trở nên mạnh mẽ, Tô Chiến còn có cảm giác mình có thể xung kích huyền hư kỳ.

Tất cả chuyện này đều là nhờ công đầu của Quân Huyền nhưng mà bây giờ hắn cũng không hề để tâm tới. Thậm chí ba ngày này hắn còn chưa từng rời khỏi phòng, bế quan trị thương. Huyền lực cũng khôi phục được sáu phần còn hồn lực bị phong ấn chỉ dùng được một chút nhỏ. Dị hỏa thì có thể sử dụng để bảo vệ. Trị thương cũng có chút ổn định, hắn liền dừng lại.

“Cũng đến lúc rời đi a.”

Nghĩ là làm, Quân Huyền hắn thu dọn đồ đạc xong liền qua gọi Tô Hồng Ngọc. Tô Hồng Ngọc như có chuẩn bị từ trước, Quân Huyền vừa gọi liền gom xong đồ đạc xuất phát. Dưới sự đưa tiễn của Tô gia, Quân Huyền và Tô Hồng Ngọc đi lên kinh thành.

Trên đường đi, Tô Hồng Ngọc tò mò hỏi:

“Sư tôn, chúng ta lên kinh thành xong tới đâu.”

“Thiên Hỏa học viện.”

“Là tham gia sát hạch nhập học viện sao? A! Đúng rồi, mấy ngày sau Thiên Hỏa học viện mở sát hạch a, không ngờ sư tôn nhanh như vậy liền biết tin tức này.”

Quân Huyền nghe xong hắn chỉ cười cười, sát hạch học viện cái gì? Hắn vốn là học viên của học viện rồi còn cần tham gia sao. Mà với tu vi của hắn bây giờ đảm nhiệm một chức lão sư cũng dư sức. Nhưng nghe tới sát hạch hắn cũng có chút hoài niệm, mới vậy mà đã một năm rồi a, thời gian trôi qua có chút nhanh đâu.

Đoạn đường đi kéo dài hai ngày, Quân Huyền và Tô Hồng Ngọc cũng đến được Thiên Hỏa học viện. Nhìn trước mặt đông đảo người đứng chờ tham gia sát hạch Quân Huyền hắn cũng có chút nhớ tới cảnh tượng năm ngoái.

Đông đảo người có, hắn cũng tới chỉ là thiếu Tiểu Ly tỷ và Vân Lam lão sư. Đúng lúc này, có thiếu niên đi ngang qua Quân Huyền nhưng một tay còn khoác theo mỹ nhân, chân đi loạng choạng liền đụng trúng hắn.

Cú va chạm liền khiến Quân Huyền dừng nhớ lại nhìn sang, một huyền lực bảy tầng. Nếu tham gia sát hạch mà có tu vi như vậy quả thực có chút thiên phú nhưng trong mắt hắn chỉ là một con kiến hôi. Một ngón tay liền đè chết hắn.

Quân Huyền hắn chỉ phủi ảo vốn định bước đi tiếp thì đằng sau lại có tiếng vang lên:

“Này, ngươi đụng ta còn không biết xin lỗi sao?”

Quân Huyền hắn nghe giọng điệu liền nhíu mày. Số hắn a, cứ dính vào sát hạch này liền có người tìm đến gây sự…con trai viện trưởng cũng từng gây sự rồi lại đến tên tép này.

“Trước cửa học viện đừng làm lớn chuyện mà lại là ngươi đụng ta trước. Ta không tính toán, người còn muốn tính toán sao?”

Quân Huyền nói nhẹ nhàng nhưng mà khí thế từ trên người hắn bộc lộ một phần khiến thiếu niên đối diện có chút xanh mặt. Nhưng mà, hắn vẫn như cũ cứng đầu ương ngạnh nói:

“Là ngươi không có mắt cản đường ta, giờ còn muốn nói lý? Ngươi biết ta là ai sao?”

“Ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi nói thêm một câu thì đừng mong vào được học viện.”

Nghe Quân Huyền nói vậy mà thiếu niên kia chỉ cười lạnh. Đòi uy hiếp hắn sao?

“Ta càng muốn nói, càng muốn gây chuyện. Ngươi có thể cản sao?”

Quân Huyền hắn cười cười, thôi nên kết thúc. Con tép này thật sự mất thời gian a.

“Ta không thể cản nhưng mà…”

Nói đến đây, Quân Huyền hắn không nhìn thiếu niên kia nữa mà quay về hướng học viện mỉm cười nói:

“Vân Lam lão sư, người còn không ra sao?”

Quân Huyền hắn chỉ nói nhẹ nhưng dùng huyền lực khuếch tán ra khiến cả học viện nghe được. Nhiều lão sư nghe được liền có chút không ngờ tới, Vân Lam a, đây chính là tên của phó viện trưởng, tên nào gan to bằng trời như vậy dám gọi thẳng tên nàng! Đến cả viện trưởng gọi nàng còn chỉ dùng chức vụ gọi đây được lắm, lại dùng tên nàng.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!