Tại Sao Ánh Trăng Sáng Lại Nặng Tới Một Trăm Ký

Chương 1



01.

Tôi xuyên thành nữ chính truyện ngược và bắt đầu với một khoản nợ ba mươi vạn.

Hệ thống giải thích cốt truyện cho tôi.

"Cố Mộ Vũ, tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị đã tìm cô và ra giá ba mươi vạn để cô trở thành chim hoàng yến của anh ta."

"Cô nhận ba mươi vạn và đi theo anh ta ba năm."

Tôi lập tức giơ tay hỏi: "Tôi có thể đi giao đồ ăn bên ngoài được không? Ba năm không chỉ ba mươi vạn đâu."

Hệ thống nói: "Ngậm miệng lại."

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hệ thống tiếp tục nói: "Sau đó, cô phát hiện thì ra mình là người thay thế cho ánh trăng sáng Chu Hiểu Nguyệt của anh ta."

"Mà lúc này cô đã yêu anh ta sâu đậm."

Tôi lại giơ tay hỏi: “Cậu đã kể cốt truyện cho tôi trước rồi, thế tôi còn yêu cái đ-é-o gì nữa chứ?”

"Câm miệng!" Hệ thống trở nên cáu kỉnh. "Sau đó, Chu Hiểu Nguyệt bắt đầu dốc sức hành hạ cô, mà Cố Mộ Vũ cũng nhiều lần bỏ rơi cô chạy về phía cô ta."

"Cô yêu Cố Mộ Vũ sâu sắc, cô đau khổ không chịu nổi nên mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng c-h-ế-t trong một tai nạn giao thông."

Tôi giơ tay phản đối: "Vậy nên tôi làm nhiệm vụ rồi cũng c-h-ế-t? Vậy tại sao tôi vẫn phải làm nhiệm vụ?"

Hệ thống lạnh lùng nói: "Tuân theo cốt truyện thì ba năm sau cô mới c-h-ế-t, còn không đi cốt truyện thì cô phải c-h-ế-t ngay bây giờ."

Được rồi.

Tôi không thể không đi làm người thay thế cho Cố Mộ Vũ.

Bởi vì biết mình chỉ có thể sống được ba năm nên tôi phải nhiệt tình tiêu tiền của Cố Mộ Vũ.

Năm đầu tiên tôi đã mua hơn ba mươi chiếc Hermes, năm thứ hai tôi mua mười sáu căn biệt thự và năm thứ ba tám hòn đảo.

Tôi mua nhiều thế mà Cố Mộ Vũ không nghèo đi, anh ấy đúng là giàu thật.

Ngoài việc tiêu tiền hoang phí, tôi còn không bỏ lỡ cơ thể anh.

Anh đi bơi tôi đi theo, anh đi vào phòng tắm tôi cũng đi theo.

Cơ bụng miễn phí, khuôn mặt đẹp trai miễn phí, không nhìn thì phí.

Nhắc mới nhớ, thật ra Cố Mộ Vũ đối với tôi rất cưng chiều.

Tôi làm vỡ chiếc bình trị giá mấy trăm vạn của anh nhưng anh không hề tức giận mà còn hỏi tay tôi có bị thương không.

Khi tôi bệnh, gọi một cú điện thoại cho anh thì anh lập tức từ công ty chạy về nhà, bưng cháo thịt nạc trứng bắc thảo đút từng muỗng cho tôi ăn, rồi còn thức thâu đêm suốt sáng để chăm sóc tôi.

Tôi muốn lái xe đi hóng mát, muốn đi ngắm hoa anh đào, muốn ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ cần tôi mở miệng nói với anh, anh sẽ lập tức thực hiện mong muốn của tôi.

Cuộc sống thần tiên đã trôi qua ba năm.

Hệ thống nhắc nhở: "Ngày mai là ngày Chu Hiểu Nguyệt về nước."

Ba năm qua Cố Mộ Vũ đối với tôi quá tốt.

...Hình như tôi thật sự đã yêu anh.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy tự tát mình.

Ngày nào cũng mắng não yêu đương, kết quả sao mình lại mang não yêu đương!

Mày là nữ chính truyện ngược! Yêu nam chính sẽ chỉ khiến mày trở nên b-ấ-t h-ạ-n-h mà thôi.

Tôi lập tức đi vào nhà vệ sinh soi gương, nhìn mặt mình mặc niệm.

"Cố Mộ Vũ căn bản không yêu mày, người anh ta yêu chính là Chu Hiểu Nguyệt."

"Anh ta không phải tốt với mày, mà là với Chu Hiểu Nguyệt."

"Nếu không phải mày giống Chu Hiểu Nguyệt thì mày cho rằng Cố Mộ Vũ còn có thể đối xử với mày như vậy sao?"

Tôi đã cố thuyết phục mình cả đêm nhưng không được, vẫn cứ đáng khinh.

Ngày hôm sau, Cố Mộ Vũ lái chiếc Maybach của mình đến sân bay.

Tôi bắt taxi và đi theo anh như một kẻ h-u-n-g á-c.

Ngồi trên taxi, trong lòng tôi thấy chua chát.

Cố Mộ Vũ có lẽ rất quan tâm Chu Hiểu Nguyệt, đúng không? Bình thường dù khách hàng quan trọng đến đâu, anh cũng chỉ cử tài xế đến đón nhưng khi Chu Hiểu Nguyệt về nước, anh lại đích thân đến đó.

Khi tôi đến sân bay, Cố Mộ Vũ đã đợi ai đó ở lối ra.

Anh cao một mét tám lăm, mặc vest đi giày da, khí chất cấm dục, cầm một tấm biển nhỏ có ghi tên Chu Hiểu Nguyệt.

...Trông khá dễ thương.

Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, nấp vào đám đông và lặng lẽ quan sát anh.

Nhiều người đẹp mặc váy dài mang giày cao gót đi qua nhưng Cố Mộ Vũ còn không thèm liếc mắt nhìn họ một cái nào.

Đợi đã.

Cả đêm không ngủ.

Tôi nheo mắt lại.

Dòng chữ trên tấm biển nhỏ đó hình như là—

"Nhiệt liệt chào mừng Chu Hiểu Nhạc về nước."

Sao lại là 'Nhạc' này?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một bóng người sừng sững xuất hiện từ lối ra.

Anh ta phấn khích lao tới Cố Mộ Vũ và ôm lấy anh.

"Người anh em!" Chu Hiểu Nhạc vỗ mạnh vào lưng Cố Mộ Vũ, "Em nhớ anh muốn c-h-ế-t!"

Tôi choáng váng.

Chu Hiểu Nhạc trước mặt tôi cao một mét chín, nặng ước tính khoảng một trăm ký, để râu quai nón.

Uy vũ hùng tráng, giống như người đang cưỡi ngựa.

Tôi giống anh ta??!

Tôi choáng váng và hệ thống cũng vậy.

Nó kinh hoàng nói với tôi: “Tôi cũng không biết bug này đến từ đâu”.

Tôi nhanh chóng nhắc nhở nó: “Cốt truyện tiếp theo là gì? Mau nhìn xem.”

Có tiếng lật sách truyền đến.

"Ngày thứ hai sau khi Chu Hiểu Nguyệt về nước là lễ đính hôn của cô và Cố Mộ Vũ."

"Cô ta mặc váy cưới đến lễ đính hôn và yêu cầu Cố Mộ Vũ lựa chọn giữa cô và cô ta."

"Cuối cùng, Cố Mộ Vũ nắm tay cô ta rời khỏi hiện trường lễ cưới."

Tiếng lật sách ngừng lại, hệ thống im lặng không nói.

Tôi gọi nó: "Hệ thống? Hệ thống?"

Hệ thống trầm giọng nói: "Hiện tại tôi có một linh cảm."

“Linh cảm gì?”

“Tôi sẽ tức c-h-ế-t trước cô.”