Tại Sao Ánh Trăng Sáng Lại Nặng Tới Một Trăm Ký

Chương 2



02.

Cố Mộ Vũ mang theo Chu Hiểu Nhặc lái xe rời đi, tôi cũng đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống lẩm bẩm.

"Không đúng lắm."

"Không đúng chỗ nào?"

"Chuyến bay của Chu Hiểu Nguyệt... rõ ràng là năm phút nữa mới hạ cánh!"

Tôi đợi ở sân bay, quả nhiên một lúc sau, một cô gái mặc váy trắng đi ra.

Vừa nhìn thấy cô ta, tôi lập tức xác định cô ta chính là Chu Hiểu Nguyệt, nét mặt của cô gái này quả thực có hơi giống tôi.

Tim tôi chùng xuống mức thấp nhất, hóa ra Cố Mộ Vũ thật sự có một ánh trăng sáng.

Sở dĩ anh ấy đối xử tốt với tôi quả thực chỉ vì tôi giống Chu Hiểu Nguyệt mà thôi.

Chu Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy có người tới đón liền lấy điện thoại gọi điện.

"Alo, anh Mộ Vũ, em đang ở lối ra."

"Ôi, anh nói tài xế của anh sẽ lập tức đến sao?" Chu Hiểu Nguyệt ngọt ngào phàn nàn, "Em còn tưởng là đích thân anh sẽ đến đón."

Một lúc sau, tài xế của Cố Mộ Vũ xuất hiện, anh ta cung kính giúp Chu Hiểu Nguyệt cầm hành lý rồi đưa cô ta đến bãi đậu xe.

Chỉ còn lại tôi và hệ thống vẻ mặt ngơ ngác.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hệ thống lẩm bẩm: "Cốt truyện gần giống như trước, nhưng hình như có thứ gì đó kỳ lạ xen vào.”

Hệ thống còn chưa kịp điều tra thì Cố Mộ Vũ đã gọi điện đến.

"Vợ, em ở đâu?"

Ba năm qua, Cố Mộ Vũ luôn gọi tôi bằng xưng hô này.

"Ngày mai chúng ta sẽ đính hôn, hôm nay có rất nhiều thứ phải chuẩn bị." Cố Mộ Vũ nói, "Không phải em muốn đào hôn đấy chứ?"

Lòng tôi chua chát.

Dựa theo cốt truyện, Cố Mộ Vũ có ý định kết hôn với tôi vì anh ấy cảm thấy Chu Hiểu Nguyệt sẽ không quay lại.

Nhưng Chu Hiểu Nguyệt đã về nước một ngày trước lễ đính hôn và xuất hiện tại lễ đính hôn trong bộ váy cưới, Cố Mộ Vũ lập tức đi theo cô ấy.

Vậy nên... người thực sự muốn đào hôn không phải là tôi mà là anh.

Tôi thầm thở dài trong lòng, nhưng vì không thể làm gì trái với cốt truyện chính nên chỉ có thể nói khẽ: “Được rồi, em sẽ quay về.”

03.

Đêm đó, Cố Mộ Vũ về rất muộn.

Tôi nằm trên giường nghe tiếng anh rón rén tắm rửa rồi đến bên giường.

Giây tiếp theo, vòng eo và cơ bụng săn chắc của anh áp vào lưng tôi, ôm tôi vào lòng từ phía sau.

"Vợ ơi em vẫn chưa ngủ à?"

Trong ba năm qua, Cố Mộ Vũ thường ôm tôi ngủ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thật sự phát sinh quan hệ.

Đây cũng là bởi vì trong lòng anh chứa Chu Hiểu Nguyệt, vô thức vì cô ta thủ thân như ngọc.

Tôi trở mình và nhìn chằm chằm vào mắt Cố Mộ Vũ.

"Ngày mai chúng ta sẽ đính hôn, em vui đến mức không ngủ được." Tôi vùi mặt vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta sẽ đính hôn thuận lợi chứ?"

Cố Mộ Vũ trầm mặc hồi lâu.

Lâu đến nỗi tim tôi lạnh buốt.

Cuối cùng, anh giúp tôi đắp chăn và nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm đi.”

Tôi đã thức suốt đêm.

Ngày hôm sau, toàn bộ quá trình tôi đều ngơ ngơ ngác ngác, khi định thần lại thì Cố Mộ Vũ đứng đối diện và đang định đeo nhẫn cho tôi.

"Chúng ta đang tiến vào điểm mấu chốt của cốt truyện, ký chủ, giữ vững tinh thần!" Hệ thống nhắc nhở.

Tôi giật mình.

Lời thoại cốt truyện chính đều đã viết xong và nhất định phải tuân theo.

Trong phần này, Cố Mộ Vũ sẽ ngẩn ngơ gọi tên Chu Hiểu Nguyệt trong khi đeo nhẫn cho tôi.

Tôi suy sụp tinh thần và hỏi anh ấy Chu Hiểu Nguyệt là ai.

Quả nhiên, quá trình này diễn ra đúng như kịch bản.

Cố Mộ Vũ đeo nhẫn cho tôi, anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi và nhẹ giọng thì thầm: "Hiểu Nguyệt, cuối cùng anh cũng có thể cưới em."

Tôi ném chiếc nhẫn ngay tại chỗ và hét lên trong nước mắt: "Hiểu Nguyệt là ai? Nói cho em biết Hiểu Nguyệt là ai!"

"Là tôi! Là tôi!"

Một giọng nói lớn xuất hiện trong lễ đường.

Chu Hiểu Nhạc thở hổn hển chạy tới: "Tôi tới rồi!"

Ánh mắt của toàn thể khán giả đều đổ dồn vào người đàn ông to lớn cường tráng này, trong mắt mọi người hiện lên vẻ nghi hoặc vô cùng.

Chu Hiểu Nhạc sờ sờ đầu nhìn nước mắt trên mặt tôi: "Không phải chứ, em chỉ đến muộn một chút, chị dâu cũng không cần tức giận như vậy chứ."

Tôi nghe thấy tiếng sụp đổ của hệ thống: “Hình như không đúng, tôi có một dự cảm không lành.”

Nhưng ba phút sau, Chu Hiểu Nguyệt thật sự xuất hiện.

Hệ thống như uống một liều thuốc trợ tim dấy lên tia hi vọng: "Rất tốt, tuy rằng còn có một ít sai sót nhỏ nhưng cốt truyện chính có thể tiếp tục tiến triển!"

Chu Hiểu Nguyệt trong bộ váy cưới đi đến chỗ chúng tôi.

“Mộ Vũ, em chỉ dũng cảm một lần trong đời, anh có đi theo em không?”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, khổ sở đáng thương.

“Bác sĩ nói em bị trầm cảm, nếu như anh kết hôn em sợ mình sẽ không sống nổi.”

Cố Mộ Vũ im lặng thật lâu.

Cuối cùng, anh ấy quay sang tôi khẽ nói: "Anh xin lỗi, anh phải đi cùng Hiểu Nguyệt."

Khi anh bước xuống bậc thang, Chu Hiểu Nguyệt lập tức nở nụ cười vui vẻ, vênh váo hung hăng nhìn tôi, mở khẩu hình: "Con k-h-ố-n."

Nếu không phải hệ thống cưỡng chế không cho thì tôi đã nhảy khỏi bục và nhảy từ trên đài nhảy xuống đánh người này một trận no đòn.

Nhưng tôi không thể, thế là đành phải trơ mắt nhìn Cố Mộ Vũ đi về phía Chu Hiểu Nguyệt.

Và rồi...anh lướt qua cô ta.

Cố Mộ Vũ lướt qua Chu Hiểu Nguyệt đang mỉm cười đưa tay, sau đó đi đến ghế dành cho khách và nắm lấy tay Chu Hiểu Nhạc: "Ngoan, đi thôi."

Chu Hiểu Nhạc đang hóng drama hăng say cực kỳ hoảng sợ: "Cái gì?!"

Tuy nhiên, sức mạnh của Cố Mộ Vũ thật đáng kinh ngạc, anh dùng một tay nhấc Chu Hiểu Nhạc cao lớn ra khỏi ghế dành cho khách, đồng thời mạnh mẽ kéo tay hắn rời đi.

Tôi nghe thấy hệ thống hét ra một tiếng rên rỉ thật lớn: "Cái quái gì đang xảy ra vậy!!"

Tôi nhắm mắt lại.

Rối loạn, tất cả đều rối loạn.

Tuy rằng rối như canh hẹ nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Cố Mộ Vũ cùng Chu Hiểu Nhạc tay trong tay rời đi, tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.



(Còn tiếp)

(*) Tên Nguyệt (月) và tên Nhạc (岳) đều có bính âm là Yuè, nên mới có chuyện nhầm giữa tên Nhạc và Nguyệt á.