Tại Sao Ánh Trăng Sáng Lại Nặng Tới Một Trăm Ký

Chương 3



04.

Hệ thống đã tiến hành một cuộc điều tra khẩn cấp.

Điều tra cho thấy, vị Chu Hiểu Nhạc cao một mét chín, nặng một trăm ký này không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với người đẹp điềm đạm đáng yêu Chu Hiểu Nguyệt, tuy nhiên thật trùng hợp là họ không chỉ có tên hoàn toàn trùng bính âm mà ngày sinh của họ cũng cùng một ngày.

Bởi vì những thông tin trùng hợp này nên hệ thống mới kéo Chu Hiểu Nhạc vào, nguyên nhân của sai sót vẫn đang được điều tra, nhưng sẽ mất thời gian.

Lúc này tôi vẫn đang đứng ở hiện trường lễ đính hôn, dựa theo cốt truyện ban đầu, là một cô dâu bị bỏ lại tôi nhanh chóng được chẩn đoán mắc bệnh t-r-ầ-m c-ả-m.

Nhưng lúc này tôi đang cười trên nỗi đ-a-u của người khác, vui vẻ nghe hệ thống bên kia phát điên mà trong lòng không hề cảm thấy chán nản chút nào.

Chu Hiểu Nguyệt mặc váy cưới, ánh mắt đỏ hoe đi tới trước mặt tôi và chỉ vào tôi: “Đều là do cô làm phải không?”

Tôi chớp chớp mắt.

Gì má?

“Là cô khiến anh Mộ Vũ làm như vậy phải không?” Chu Hiểu Nguyệt cao giọng nói: “Cô nghĩ làm vậy rất vui sao?"

Không phải tôi.

Nhưng... Quả thật rất vui!

"Nói cho cô biết, cô chỉ là một người thay thế h-è-n m-ọ-n, nếu không phải trông có phần giống tôi thì ngay cả nhìn Mộ Vũ cũng sẽ không thèm nhìn cô lấy một cái."

Cô ta ghé vào tai tôi thì thầm, "Hãy nhìn đi, tôi sẽ h-à-n-h h-ạ cô từng chút một để cô biết người anh ấy yêu từ đầu tới cuối luôn là tôi, cô hoàn toàn không xứng so với tôi."

05.

Hành động tác yêu tác quái của Chu Hiểu Nguyệt đến rất nhanh.

Đêm đó, Cố Mộ Vũ vừa về đến nhà, tôi còn chưa kịp hỏi tại sao lúc sáng anh lại cùng Chu Hiểu Nhạc rời đi thì chính ánh trăng sáng Chu Hiểu Nguyệt đã gọi đến.

“Anh Mộ Vũ, em rất sợ."

“Em gặp á-c mộng."

"Trong mơ, anh không cần em nữa."

Chu Hiểu Nguyệt bắt đầu khóc lóc thảm thiết, Cố Mộ Vũ lập tức an ủi cô ta.

"Em đừng sợ, sao anh lại không cần em?"

"Vậy anh có thể đến dỗ em ngủ không?" Chu Hiểu Nguyệt ríu rít nói, "Như vậy em sẽ không gặp á-c mộng nữa."

"Được."

Cố Mộ Vũ cúp điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sofa và bước về phía cửa.

Chiếu theo cốt truyện, tôi vội lao tới và níu lấy tay áo vest của anh.

Đây là lời thoại nhưng tôi cũng mang theo cảm xúc thật: "Đừng đi được không? Cho em chút thời gian, em có chuyện muốn nói với anh."

Cố Mộ Vũ rũ mắt nhìn xuống tôi, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia giằng co.

Nhưng một lát sau, sự giằng co kia đã bị đè nén xuống.

Anh kéo tay áo ra khỏi tay tôi và quay người rời đi.

Tôi lại lao tới, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: "Xin anh, đừng đi!"

Cố Mộ Vũ trở nên thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Em hiểu chuyện một chút đi, Hiểu Nguyệt bị t-r-ầ-m c-ả-m."

Anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Hệ thống thở dài một hơi: "Tốt lắm, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo…"

"...Đợi đã, c-h-ế-t t-i-ệ-t!"

Hệ thống gầm lên.

"Tại sao Cố Mộ Vũ lại đến nhà Chu Hiểu Nhạc!!"