Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 11



Không cảm thấy có…… Cái gì?

Lúc mới bắt đầu cậu cho rằng mọi chuyện là như vậy, sau lại thấy Lý Thắng Đức chỉ kém dán tròng mắt vào người cậu, nhìn chằm chằm suốt một tiết học, hôm nay cả nhóm giáo viên đi dự giờ chỉ có mỗi Lý Thắng Đức lắc lư trước mặt cậu không ngừng, lắc lư còn chưa tính, mấu chốt chính là nếu không nghe thấy cậu lên tiếng sẽ buông một câu thấm thía như sau, “Nhiều bạn học nên mạnh dạn phát biểu ý kiến của bản thân, lớn như vậy còn xấu hổ cái gì nữa.”

Thịnh Dục chỉ muốn giải thích rằng cậu không thẹn thùng, cả lớp chia mỗi nhóm thảo luận có bốn người, mỗi người đều muốn phát biểu ý kiến của bản thân, cậu không thể giành nói suốt buổi học được, chỉ là dưới ánh mắt trông coi của Lý Thắng Đức nhóm thảo luận bốn người liền biến thành một mình cậu có ý kiến...

Hơn nữa bình thường không bao giờ có tình trạng thầy Triệu “thiên vị” học sinh như vậy, suốt tiết học luôn nhắm vào cậu và Tống Dã không tha, không chỉ lên bảng giải bài mà còn phải phát biểu công thức...

Trải qua một tiết cậu bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, chẳng lẽ cậu và Tống Dã thật sự thi quá kém? Vậy nên Lý Thắng Đức cùng thầy Triệu mới có thể công khai chiếu cố bọn họ ngay trong lớp học như thế?

Điều khiến cậu bội phục nhất vẫn là Tống Dã, đối mặt với ánh mắt sáng như đuốc của Lý Thắng Đức mà sắc mặt không đổi bất động như núi, thuận theo tự nhiên làm theo ý mình, cực kỳ kiêu ngạo!

Thầy Triệu thấy hắn không theo kế hoạch, kịp thời di dời trận tuyến, tức khắc phối hợp ăn ý với các giáo viên khác “chăm sóc” Thịnh Dục.

Kỳ thật thầy Triệu cũng không muốn hành xử như vậy nhưng cặp mắt Lý Thắng Đức cứ tròn xoe phát ánh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm thầy, không có lúc nào là không truyền một tin tức: Đây chính là hạt giống tốt, phải bồi dưỡng cho tốt, hỏi thêm hỏi thêm đi, để các em học sinh khác noi gương!

Cho dù chủ nhiệm lớp 1 lớp 2 có kinh nghiệm dạy học nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thắng Đức phấn kích, chỉ kém một bước cầm loa đi khắp nơi tuyên dương trường bọn họ đã nuôi ra hai hạt giống tốt.

Cô giáo Từ thật sự không nhìn được nữa, uyển chuyển nhắc nhở chủ nhiệm nhà mình thu liễm một tí, Lý Thắng Đức kinh ngạc nhìn cô sau đó thấp giọng hỏi, “Tôi còn chưa đủ điệu thấp hả?”

(*) Ở các chương trước khi đề cập tới cô giáo Từ (chủ nhiệm lớp của Tôn Vĩ Bân) trong wikidich dùng từ ‘lão sư’, thành ra mình không biết giới tính nên đã edit thành thầy Từ. Mong các bạn thông cảm.

Trong lòng cô Từ hiểu rõ nhưng không nói, thầm lặng nhìn chủ nhiệm Lý ra vẻ điều chỉnh sắc mặt chứ thật ra không ức chế nổi lông mày đang nhướng lên, cả người xao động cả trong lẫn ngoài, trong lòng thầm nói: nếu thầy điệu thấp thì chỉ sợ cả Nhất Trung này không ai điệu cao.

Qua nửa tiết, cô giáo Từ hết nhịn được đành tìm cớ rời đi, Lý Thắng Đức cao hứng nên không quản.

Hết tiết Thịnh Dục khép vở lại, vô cùng mệt mỏi nằm sấp xuống bàn, ai ngờ Lý Thắng Đức và thầy Triệu lại kêu cậu và Tống Dã lên văn phòng nói chuyện.

Bước đến cửa văn phòng Lý Thắng Đức rốt cuộc không nhịn nữa cứ thế mang theo gương mặt tươi cười dẫn đầu đoàn người đi.

Nhìn chủ nhiệm Lý cười khiến Thịnh Dục hoảng sợ, một tiết vừa rồi đã khiến thể xác và tinh thần cậu bị tàn phá nặng nề, hiện tại lại thấy chủ nhiệm Lý cư xử kì quặc, chẳng lẽ thành tích quá kém khiến thầy không chịu đựng được? Cậu nhìn phía trước một vòng, Tống Dã vẫn bình thản như cũ.

Không quen nhìn hắn thong thả, Thịnh Dục liền tiến sát đến người hắn cọ mấy cái, thẳng đến khi cánh tay chạm cánh tay, bàn tay cậu giấu sau lưng nhẹ nhàng ngắt một cái lên cánh tay Tống Dã.

Tống Dã như bị kim đâm, không tự giác cựa quậy cánh tay một chút, rất nhanh lại quay về dáng vẻ bình tĩnh bình chân như vại, cánh tay tiếp tục buông lỏng bên người.

Hắn cúi người thì thầm vào tai Thịnh Dục, “Làm gì vậy? Chủ nhiệm Lý đang ở đây đấy.”

“……”

Cũng không biết mấy năm nay Tống Dã đã trải qua những gì mà biến thành bộ dáng bá đạo như vậy.

“Bớt xàm, mày nói coi lão Triệu với lão Lý tìm bọn mình tới vì chuyện gì? Không phải là hai đứa mình thi không vào được top 3 chứ?”

“Sự tự tin lúc trước đâu?” Tống Dã nói, “Dù sao tao chắc chắn vào top3.”

“……” Thịnh Dục trợn trắng mắt, “Điểm ngữ văn của mày từ cấp 2 đã bắt đầu nát.”

Ý muốn nói: lấy đâu ra tự tin vậy bạn hiền?

Không ngờ Tống Dã không chút hoang mang nào tặng cậu một nụ cười lóa mắt, “Đó là chuyện hồi xưa rồi, anh mày giờ đã khác.”

Thịnh Dục không rõ hắn có ý tứ gì đã nghe thầy Triệu gọi bọn hắn, “Hai người các em đứng ở cửa làm gì vậy, có phải kêu các em đi quỷ môn quan đâu mà rén, mau vào đi.”

Hai người bọn họ bước vào, khi cách thầy Triệu cùng Lý Thắng Đức hai mét thì dừng lại.

Tống Dã nhìn thoáng qua ngón út của Thịnh Dục có chút cựa quậy nhỏ, thật sự không rõ sự tự tin tự đắc lúc trước đi đâu, thậm chí không thèm để bụng sự kì vọng của giáo viên và thành tích, bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy, không phải hắn không thích Thịnh Dục như vậy mà là hắn cứ cảm thấy Thịnh Dục bây giờ có quá nhiều trói buộc.

“Thầy ơi, xin hỏi thầy tìm hai em có chuyện gì ạ?”

Nghe Tống Dã hỏi Lý Thắng Đức liền cười ha hả đi đến cạnh hắn, “Chiều nay tinh thần thầy không tốt lắm đó mà, thầy thấy em đi học không hăng hái lắm, như vậy không tốt đâu, hiện tại là lớp 12 rồi, chính là thời kỳ mấu chốt, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, không có chuyện gì quan trọng thì nên ra ngoài chơi bóng rổ thả lỏng tinh thần.”

Thịnh Dục quái dị nhìn thoáng qua Lý Thắng Đức.

Tống Dã vô cùng tự nhiên nhận sự quan tâm của Lý Thắng Đức, “Cảm ơn thầy chủ nhiệm, tạm thời chưa có thành tích nên chúng em vẫn nên học tập cho tốt.”

Khuôn mặt Lý Thắng Đức trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, khụ một tiếng thanh giọng nói, “Người trẻ tuổi mà, không cần sống chết khổ não, thành tích không phải thứ duy nhất……”

Thầy Triệu híp mắt cười nhìn Lý Thắng Đức.

Lý Thắng Đức nhìn ra sự châm chọc trong mắt thầy Triệu, vội vàng bỏ thêm một câu, “Đương nhiên, bây giờ thành tích chính là thứ duy nhất các em phải để tâm!”

Những lời này vừa rơi ra lập tức chuyển hướng câu chuyện về phía cậu học sinh thầy xem trọng nhất, “Thịnh Dục à, thầy thấy em vừa tan học liền nằm trên bàn ngủ, đã xảy ra chuyện gì vậy, hôm qua ngủ muộn hay nghỉ ngơi không tốt? Học ngoại trú rất tiêu tốn thời gian, không bằng em và Tống Dã chuyển vào kí túc xá đi, để thầy làm đơn xin giúp nhé?”

Lời nói quan tâm lạ thường kết hợp với hành động quái dị oanh tạc một chuỗi dài, đến người trì độn như Thịnh Dục cũng hiểu ý, đây rõ ràng là thành tích của cậu và Tống Dã tuyệt đối không hề kém.

“Hôm qua trước khi ngủ em có giải một đề cho nên ngủ trễ.” Trên thực tế bình thường cậu cũng không ngủ nhiều, đời trước khi vào năm 12 thì tốt xấu gì cậu cũng là Bảng Nhãn khoa học tự nhiên, phải thường xuyên ôn luyện xâu chuỗi các kiến thức, chắc chắn không nhớ lầm và phải thuộc làu mới thôi, ngày hôm qua cậu làm mấy đề để giải trí một chút, lúc lên giường đã hơn 12 giờ đêm.

(*) Bảng Nhãn là một danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống giáo dục thời phong kiến. Theo thứ tự từ cao tới thấp bao gồm: trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.

Sáng nay rời giường lúc 7 giờ, ngủ hơn 6 tiếng, so sánh với đời trước thì quả thật ngủ 6 tiếng bây giờ quá xa xỉ.

Chỉ là cậu nói không ra lời, nếu ăn ngay nói thật sợ Lý Thắng Đức không biết lại sinh ra ý nghĩ kỳ kỳ quái quái gì nữa.

Lý Thắng Đức nghe cậu nói như vậy liền vui mừng thở dài một hơi, thầy Triệu nhìn vào trong mắt rõ ràng chính là một bộ “đây mới là dáng vẻ học sinh nên có”, ngoài miệng lại nói, “Như vậy vất vả quá, chuyện hôm qua các em đến sân bóng rổ cũng không phải không cho các em chơi bóng, thả lỏng tinh thần nhất định phải có, nhưng nội quy trường học đã quy định rõ ràng thành thử không thể làm trái, các em cũng là học sinh cấp 3 rồi, tuân thủ nội quy hẳn phải biết?”

Thịnh Dục gật đầu đáp dạ, chỉ muốn trả lời qua loa lấy lệ.

Một hồi trò chuyện vòng vo trôi qua, Lý Thắng Đức mới bắt đầu nhắc đến mục đích thật sự hôm nay tìm bọn họ tới.

“Hiện tại đã vào 12, các em đã suy nghĩ về con đường tương lai của mình chưa?”

Thịnh Dục trầm mặc, cậu biết ẩn ý của Lý Thắng Đức, từ ngày phân lớp năm lớp 11 đã bắt đầu trong tối ngoài sáng khuyên nhủ bọn họ đến lớp thực nghiệm chứ đừng đến lớp quốc tế, tuy nhiên cậu không nghe, dù sao học ở lớp nào cũng giống nhau cả, lớp quốc tế hay lớp thực nghiệm có gì khác biệt, hơn nữa đảm bảo 100% lớp nào cũng sẽ tham gia thi đại học, trường học không có cách đành để cậu tùy hứng.

Khoé mắt Tống Dã nhìn về phía Thịnh Dục, hắn tới lớp quốc tế vì thuận theo ý của mẹ, mẹ Tống hàng năm đi làm ở nước ngoài, sớm có ý định xách theo hắn ra nước ngoài du học, nhưng chính hắn không có ý định xuất ngoại.

Thấy hai người không nói lời nào, Lý Thắng Đức bắt đầu lấy ra đủ loại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ (khuyên nhủ) bọn họ, đồng thời còn nháy mắt với thầy Triệu, tuy trong lòng thầy Triệu hết sức luyến tiếc nhưng lớp quốc tế quá lớn sẽ khó kiểm soát, nếu đến lớp 1 hoặc lớp 2 khả năng cao sẽ đạt được thành tích tốt hơn.

Thịnh Dục như đã hạ quyết tâm, “Chủ nhiệm Lý, thầy Triệu, em cảm thấy lớp 18 rất tốt, các thầy cũng thấy mà, thành tích của em cùng Tống Dã chẳng những không giảm còn tăng cao, em đã thích ứng với môi trường học tập trong lớp, vẫn câu nói kia, em không đổi lớp, thi đại học em vẫn sẽ theo lẽ thường tham gia.”

Tống Dã cũng đồng ý.

Lý Thắng Đức và thầy Triệu thấy khuyên ra sao cũng không hiệu quả, chỉ có thể an ủi vài câu rồi thả bọn họ đi.

Tiết thứ hai là tiết thể dục, khi bọn họ về lớp thì các bạn học đều đã xuống sân, dù vậy phòng học vẫn có những vị khách không mời mà đến từ lớp 2.

Buổi chiều Tôn Vĩ Bân bị cô giáo Từ gọi vào văn phòng mắng cho một trận không rõ nguyên do, từ đôi câu mắng mới biết được có liên quan tới Tống Dã và Thịnh Dục, vào tiết cũng không thèm về lớp mà trực tiếp dẫn theo mấy tên đàn em tới tìm bọn họ.

Đám đàn em rất muốn nói dù đại ca dẫn bọn họ đến gây sự nhưng ai cũng biết gia thế nhà Tống Dã không đơn giản, không ai dám chọc, có là tên đầu sắt Tôn Vĩ Bân cũng chỉ dám giằng co đôi chút mà thôi, sau bọn họ mới biết Tôn Vĩ Bân có một kẻ điên chống lưng, tuy vậy bọn họ cũng không xác định tên điên kia có lừa bọn họ hay không.

Tôn Vĩ Bân thấy Thịnh Dục Tống Dã đi vào liền từ tư thế đại gia ngồi dựa vào ghế đứng dậy.

“Tao nghĩ bọn học bá tụi mày chắc là không biết xấu hổ? Thành tích kém không dám công khai, đấu sân bóng rổ không thành liền báo giáo viên? Tụi mày là học sinh tiểu học à? Ấu trĩ.”

Thịnh Dục thật sự không hiểu một hồi chỉ trích này tới từ nơi nào, chưa kịp thở một hơi đã bị mắng xối xả là sao?

“Mày có bệnh?”

“Đm, dám làm không dám nhận?”

Thịnh Dục bị gã chọc giận tới bật cười, quay đầu hất cằm với Tống Dã, “Ê, mày làm gì sau lưng tao?”

Tống Dã biết cậu đang chơi đùa, phối hợp diễn, “Không phải mày báo giáo viên?”

Cậu nhún nhún vai, “Không phải tao, người ta đã uất ức tới mức chạy đến cửa nhà làm phiền rồi kìa, tao còn tưởng là mày.” Nói xong liền nhìn về phía Tôn Vĩ Bân, “Nghe được chưa? Còn vấn đề gì?”

Tôn Vĩ Bân sắc mặt âm trầm, thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Dã liếc lại đây, giận mà không dám nói gì, “Được, mối thù này tao nhớ kỹ, thứ bảy cùng tính một lượt.”

Nói xong liền mang đàn em rời đi, cũng không biết gã tốn công tới đây một chuyến rốt cuộc để làm gì.

Nhìn “người hùng” hùng hổ tới rồi xám xịt rời đi, lần đầu tiên Thịnh Dục phát hiện Tôn Vĩ Bân còn rất đáng yêu.

Nhìn thấy cậu cười Tống Dã cũng cười, đưa cho cậu một chai nước khoáng không biết lấy từ nơi nào, “Cười gì đấy?”

Thịnh Dục nhìn Tống Dã, phát hiện Tống Dã cũng đang cười, “Thế mày cười cái gì?”

Nói xong hai người cũng không hiểu ra sao, cùng nhau nở nụ cười, thậm chí Thịnh Dục đã quên ban đầu cậu cười vì tên ngứa đòn Tôn Vĩ Bân kia, hai người cũng thực ăn ý không đề cập đến chuyện thầy Triệu muốn bọn họ đến lớp thực nghiệm, bọn họ có lí do để ở lại lớp quốc tế.

Giờ khắc này trùng hợp tương thích với đoạn kí ức đời trước, khiến người ta bồi hồi, trân trọng hồi ức.

“Đinh! Nhắc nhở ký chủ, giá trị oán niệm của Tống Dã đã tiêu trừ hơn phân nửa, ký chủ quá quá tuyệt vời! Đặc biệt khen thưởng ký chủ đồng thời kích hoạt một kỹ năng mới!”

Âm thanh hệ thống không hề có dấu hiệu đột nhiên xuất hiện, dọa Thịnh Dục một trận hoảng hốt.