Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 13



Phía trên bức thư thình lình xuất hiện một hành chữ rồng bay phượng múa: Thứ bảy có việc, tạm thời dừng trận bóng rổ, ngày khác lại hẹn! Không tới chính là thỏ đế!

Góc dưới bên phải vẽ một dấu gạch ngang kèm dòng chữ “Tôn Vĩ Bân” vô cùng to.

Thịnh Dục, “…… Má, thằng này có bệnh đúng không? Trận bóng rổ hôm nào hẹn lại cũng được, mắc gì phải đặc biệt viết thư gói trong phong bì hồng nhạt? Phong bì lại còn vẽ trái tim màu đỏ? Còn cố ý tìm một thằng nhóc chạy qua đưa?”

Nội dung bên trong phong thư khiến tâm tình buồn bực của Tống Dã tức khắc tan thành mây khói, hắn hơi nhếch lên khóe môi, “Ai nói không được?”

Thịnh Dục liếc hắn một cái, Tống Dã quả đúng là người đàn ông dối trá, cậu gấp gọn lá thư rồi nhét vào phong bì, sau đó lại nhét phong thư vào ngực Tống Dã.

“Anh Dã thấy rõ chưa? Vừa lòng chưa?”

Tống Dã nhận phong thư, trong âm thanh toàn là ý cười, “Ừm, thấy rõ ràng.” Hắn xé nát phong thư rồi ném vào thùng rác.

“Thứ bảy này không cần đi.”

“Ừm.”

“Vậy mày dạy kèm tao môn vật lý được không?”

“…… Mày nghiêm túc? Bảo tao kèm mày?”

“Đây là tự miệng mày nói, chẳng lẽ mày muốn quỵt?”

Thịnh Dục kỳ quái nhìn Tống Dã, vẻ mặt Tống Dã cực kỳ chân thành nhìn cậu, trên mặt mang theo chút ôn nhu khó nói nên lời.

Ôn nhu?

Cậu cẩn thận nhìn kĩ, đúng thật là ôn nhu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Tống Dã có thể toát ra thứ cảm xúc mang tên “ôn nhu”.

“Sao choáng váng vậy? Hỏi mày đấy.” Tống Dã thấy cậu chậm chạp nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào liền dùng khuỷu tay húych vào cánh tay cậu.

“Ok, biết rồi.”

“Vậy thứ bảy này?”

“Được.”

“Mày tới nhà tao?”

“Ừm.”

Tống Dã nheo mắt nhìn Thịnh Dục đột nhiên lạnh lùng, oán giận, “Chà, nói chuyện thật có lệ.”

“……”

Thịnh Dục dừng chân nhìn hắn nói, “Rồi rồi anh Dã, tao biết rồi, đồng hồ vừa điểm 0 giờ chuyển sang ngày thứ bảy tao sẽ đến gõ cửa nhà mày được chưa?”

Tống Dã cười, “Cũng không cần sớm như thế, nhưng nếu mày muốn đến tìm tao ngủ chung cũng không phải không thể.”

“……” Thịnh Dục lại nhìn hắn một cái, hơi hơi hé miệng, cuối cùng không nói gì, Tống Dã là loại người ngoài lạnh trong nóng điển hình, người như cậu chỉ biết cam bái hạ phong.

Hai người bọn họ về lớp đúng lúc các bạn học đã xem bảng thành tích đến phát điên, nhìn thấy hai người bọn họ trở về liền sôi nổi giương ánh mắt sùng bái.

Thịnh Dục kỳ quái, “Làm sao vậy?”

Tống Dã nhún nhún vai, Đoạn Lạc Ân cầm di động vọt tới trước mặt hai người bọn họ, dỗi màn hình tới trước mặt Thịnh Dục, “Anh Dục! Mày xem mày xem mày xem! Mày đứng nhất! Đứng nhất! Mày đứng nhất!”

Trong lòng Thịnh Dục loạn nhịp, nắm lấy màn hình điện thoại đang quơ loạn xạ của Đoạn Lạc Ân, trang đầu tiên của danh sách xếp hạng thình lình xuất hiện cái tên “Thịnh Dục”, nhìn sang cột bên cạnh là tổng điểm thi 736 điểm, xếp hạng nhất lớp 12-18, hạng nhất trường Nhất Trung, hạng nhất cả ba trường.

Tâm tình kích động không duy trì bao lâu, cậu vội xem vị thứ của Tống Dã.

Tống Dã dưới cậu một bậc, tổng điểm 735, thấp hơn cậu một điểm, vì thế xếp hạng hai trong lớp, hạng hai cấp trường, hạng hai cả ba trường.

Ban đầu khi nhìn thấy bảng xếp hạng này xác thật cậu vui sướng và kích động khó lòng che giấu, nhưng khi biết Tống Dã xếp sau cậu thì trong lòng lại có chút không thoải mái, quay đầu nhìn Tống Dã chỉ thấy biểu tình hắn nhàn nhạt giống như bình thường, phảng phất không chịu chút ảnh hưởng nào.

Tâm bình khí hòa nói, “Rốt cuộc cũng đuổi kịp tao.”

Thịnh Dục còn lo lắng hắn sẽ suy sụp khổ sở trong nhất thời vì ngã khỏi chiếc ghế hạng nhất, nhưng hắn còn có thể trêu ghẹo cậu thì chắc hẳn hắn thật sự không thèm để ý, cậu đắc ý hất cầm về phía hắn, “Gì mà rốt cuộc, trong tương lai tình huống này sẽ bình thường thôi.”

Tống Dã thích bộ dáng kiêu ngạo này của cậu, đây mới là Thịnh Dục hắn quen biết, “Tao chờ mày.”

Thịnh Dục trợn mắt với hắn sau đó xem bảng thành tích, nhất là thành tích môn vật lý, cậu thấp hơn Tống Dã một điểm còn người kia trọn điểm.

Cậu nheo mắt nhìn người nào đó cứ một hai bắt cậu phải kèm học môn vật lý, chỉ thấy người nào đó không tự nhiên ho một tiếng, dùng tay sờ sờ mũi, không dám đối diện với ánh mắt cậu.

Thịnh Dục nhìn thấu chứ không vạch trần, “Chậc chậc chậc, đáng tiếc, điểm vật lý vậy mà kém một điểm.”

Tống Dã, “……” Biết rõ Thịnh Dục đang chế nhạo hắn nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe.

Buổi chiều vào tiết, các giáo viên thi nhau khen ngợi Thịnh Dục và Tống Dã, tiết học nào các bạn học lớp quốc tế cũng phải gắng gượng vượt qua sự phân biệt của giáo viên, tuy loại cảm giác này không dễ chịu nhưng nghe thấy thành tích lần này của lớp tiến bộ không ít, hơn nữa có thể cạnh tranh với lớp 12-2 luôn kinh thường bọn họ, ngoài ý muốn trong lòng vui rạo rực, sôi nổi lên diễn đàn trường học và trang Tieba tuyên dương hai vị đại ca lớp họ.

Mới đầu chỉ đơn giản là thảo luận thành tích, lát sau không biết là ai đăng tải một mớ hình ảnh thú vị, nháy mắt Tieba phất lên sóng to gió lớn.

-

Chiều thứ sáu 5 giờ năm phút tan học, Thịnh Dục vừa ra khỏi cửa liền thấy Hạ Vi đang đứng chờ.

Trong lớp còn đang phát bài tập, cậu đã đi ra ngoài, phía sau Đoạn Lạc Ân ồn ào, “Anh Dục, khi nào lấy bài tập?”

“Lấy cái rắm, cút đi.”

Đoạn Lạc Ân bị cậu mắng cũng cười hì hì, “Lát nữa tới tiệm net không? Kêu Hạ Vi đi chung.”

“Nơi như tiệm net mà một đám con trai mang theo một bạn nữ nhìn bình thường?”

Hạ Vi tới vì trả quyển vở cho Thịnh Dục, thuận tiện hẹn cậu cùng nhau về nhà, hai người bọn họ đi chung một đoạn đường.

Thịnh Dục nhận vở từ trong tay cô, Hạ Vi nói cảm ơn cậu, muốn mời cậu uống trà sữa.

Vốn dĩ Tống Dã ngồi trong lớp nhưng ánh mắt cứ dán vào người Thịnh Dục, cậu đi ra ngoài vẫn luôn dõi theo, nhìn thấy Hạ Vi con ngươi liền sẫm tối.

Trong lớp học ầm ĩ, hắn không nghe được hai người bên ngoài đang nói gì, đợi khoảng chừng một phút, mắt thấy hai người kia không có ý định dừng nói chuyện phiếm hắn liền tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn bước ra chặn ngang giữa hai người, đối mặt Thịnh Dục nói, “Đề này làm như thế nào?”

Thịnh Dục nhìn quyển sách trước mắt, bàn tay Tống Dã đang chỉ một đề hóa học, cậu nhìn thoáng qua, quá trình giải đề này vô cùng phiền toái.

Không đợi cậu mở miệng Tống Dã đã nói, “Tối nay tao qua nhà mày ăn cơm, nhà tao không có ai.”

Thật sự như vậy, quanh năm nhà Tống Dã không người, cậu hơi suy tư một chút rồi đồng ý, sau đó nhìn Hạ Vi xin lỗi, từ chối đi uống trà sữa cùng cô.

Hạ Vi bị cậu từ chối cũng không nói gì, chỉ cảm thấy rất kỳ quái bởi vì từ khi nào mà mối quan hệ giữa Tống Dã và Thịnh Dục đã chuyển từ đối đầu sang bạn bè tốt vậy? Đến khi cô dạo Tieba mới phát hiện hai người này đã thành CP lâu như thế, tất cả sự khó hiểu trong nháy mắt sáng tỏ.

Thứ bảy chủ nhật là hai ngày nghỉ, Thịnh Dục đều ở nhà Tống Dã.

Buổi chiều chủ nhật phải về trường học học tiết tự học buổi tối, Thịnh Dục nhớ tới bản kiểm điểm vẫn chưa viết của mình, quay sang hỏi Tống Dã, Tống Dã còn chưa sờ vào cây bút.

Cậu đau đầu.

“Làm sao bây giờ?”

Tống Dã vừa dọn sách vở vào cặp vừa trả lời cậu, “Đến trường viết.”

“…… 3000 chữ đó đại ca! Chỉ đọc lướt thôi cũng tốn hai mươi phút.”

Tống Dã đep cặp lên lưng, “Lúc trước mày viết bản kiểm điểm nhiều rồi mà, kinh nghiệm đâu? Không phải lâu lâu tên mày sẽ xuất hiện trên đài sao?”

Tống Dã mở cửa nhà rồi đi về hướng trường học, Thịnh Dục vội lấy cặp rồi đuổi theo hắn từ phía sau.

“Tao có khi nào bị phê bình đâu? Nhiều lắm chỉ bị kêu lên văn phòng uống nước trà!”

“Phải không?”

“Đương nhiên!”

Tiết tự học buổi tối đã qua mà Thịnh Dục vẫn chưa xong 3000 chữ, cậu từ bỏ, trực tiếp sao chép một phần của Đoạn Lạc Ân, sau đó chỉnh sửa vài từ ngữ cho mới lạ.

Dù sao bản kiểm điểm nào cũng na ná nhau, viết tới viết lui cũng mỗi nội dung đó, cùng lắm thì cậu giành đọc bản kiểm điểm của mình trước.

Mà Lý Thắng Đức bên này đã quên mất hai vị học thần còn thiếu hai bản kiểm điểm 3000 chữ, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ văn bản khen ngợi vào thứ hai phải viết như thế nào.

Thậm chí khi tan học tiết tự học buổi tối còn cố ý gọi hai người bọn họ ra ngoài nói chuyện riêng, đưa mỗi người một phần bản thảo diễn thuyết, muốn bọn họ dõng dạc phát biểu trên bục đồng thời chia sẻ một chút về phương pháp học tập, khích lệ học sinh toàn trường nổ lực phấn đấu.