Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 5: Cố nhân



“……”

“Đậu má!!!” Hứa Thánh điều khiển nhân vật nhảy xa tránh đống lửa.

Tống Dã: “Ngại quá, trượt tay.”

Hoàn toàn là trả thù Hứa Thánh hắn mà, “Anh Dục em cháy, mau cứu em!”

Đoạn Lạc Ân không dám lên tiếng, không nói đến chuyện lá gan hắn có đủ to hay không, dù dám gọi thì không chắc anh Dục sẽ chạy qua cứu Hứa Thánh bên kia, hắn cũng không tin nếu Thịnh Dục chạy qua thật Tống Dã sẽ để yên.

Quả thật Đoạn Lạc Ân đoán không sai, Tống Dã đúng là không ngăn cản, chẳng qua Đoạn Lạc Ân xem nhẹ tính chiếm hữu của Tống Dã, thấy Thịnh Dục vừa mới đi qua kéo Hứa Thánh dậy liền trở tay ném một lọ rượu trắng qua.

Tống Dã ngồi đối diện Hứa Thánh, híp mắt nhìn hắn chằm chằm, “Ngượng quá, trượt tay.”

“……”

Đoạn Lạc Ân suy đoán chính xác 100% Tống Dã đang ăn dấm chua, tự mình đau lòng vì từ nay về sau không bao giờ có một người anh em đối đãi với hắn tốt như vậy, đồng thời âm thầm sinh ra sự thương hại với Thịnh Dục, không biết bị một người như Tống Dã coi trọng là tốt hay không tốt nữa.

Nhưng hiện thực không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy ——

“Anh Dã! Em sai rồi! Từ nay về sau không bao giờ nhờ anh Dục kéo em nữa! Anh Dục anh mau giúp em nói lời hay ý đẹp với anh Dã!!”

Thịnh Dục: “Nhìn tiền đồ của mày kìa, Đoạn Lạc Ân còn mạnh hơn mày.”

Ngồi im cũng bị cue - Đoạn Lạc Ân: Không, em không mạnh!

Rõ ràng đã tận lực không nói lời nào hạ thấp cảm giác tồn tại, vì sao phải nhắc tới hắn?!

“Được rồi được rồi, Tống Dã mày đừng làm khó Hứa Thánh nữa, con trai, mau tới kéo Hứa Thánh đi.”

“Aiii, biết rồi baba.” Đoạn Lạc Ân ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Hứa Thánh nâng người dậy.

Thịnh Dục cũng đã lên tiếng, Tống Dã đương nhiên không khó xử Hứa Thánh nữa.

Thịnh Dục chơi game thuộc kiểu trực tiếp, thích đánh trực diện với đối thủ, Tống Dã am hiểu thú, là thợ săn, ra tay một đòn là mất mạng, hai người một cầm đao một cầm súng AWM, phối hợp ăn ý không ai địch lại.

Đoạn Lạc Ân với Hứa Thánh cũng không tồi, nhưng đứng cạnh hai người trước mặt hoàn toàn không đủ trình, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi ôm đùi to.

Đội ngũ bọn họ không trì hoãn tiếp tục ăn gà(*).

(*) Thuật ngữ chỉ sự chiến thắng trong game.

Đoạn Lạc Ân hưng phấn lắc cánh tay Thịnh Dục, “Cuối cùng cũng có ngày em cảm nhận được cái gì là sảng khoái! Đại ca cầu bao nuôi!”

“Biến biến biến.” Thịnh Dục cười đá ghế dựa của Đoạn Lạc Ân ra xa mình, nhưng vì lực tác dụng lẫn nhau nên ghế dựa của cậu lại dịch về phía Tống Dã, đụng trúng ghế dựa người nọ.

Chân dùng sức khiến bánh xe trên ghế di chuyển, một lần nữa quay về chỗ cũ, sau đó cậu vươn vai duỗi người, mở điện thoại nhìn thời gian, “9 giờ rồi, thế nào, chơi thêm một ván?”

Đoạn Lạc Ân và Hứa Thánh ăn ý đập tay tán thành.

Đoạn Lạc Ân: “Đến đây đi đến đây đi, tốc chiến tốc thắng, ván cuối cùng, chơi xong rồi về trường.”

Hứa Thánh tiếp lời: “Tới tới tới, anh Dục anh chuẩn bị đi, em mở màn cho.”

“Tới đi.”

Bọn họ thuận buồm xuôi gió đánh chém, qua mười phút chỉ còn lại mười mấy người, nhóm bọn họ có bốn người, trừ bọn họ ra còn lại mười một người chơi.

Đến cuối cùng chỉ còn lại tám người, cố gắng chú ý không đến gần phạm vi kẻ địch.

“Phanh!”

Đoạn Lạc Ân bị bắt trúng đầu.

【 Ngày Nóng Nực sử dụng M4 bắn chết Đoạn Chạy Mau 】

(*) Ngày Nóng Nực: từ gốc là Hoả Ngày Lập.

Liên tiếp vài tiếng súng vang lên ——

【 Ngày Nóng Nực sử dụng UZI bắn chết Tề Thiên Đại Thánh 】

“ĐM, tại sao lại là hắn!” Đoạn Lạc Ân một tay đấm vào bàn.

Thịnh Dục cũng kinh ngạc, ngay sau đó màn hình hiển thị ——

【 Tống sử dụng AWM bắn chết Dế Mèn Con Đẹp Trai Nhất 】

“Anh Dã làm tốt lắm! Giúp em báo thù!” Đoạn Lạc Ân dời mắt nhìn màn hình của Tống Dã, nhìn hắn một đao bổ đầu đối thủ.

“Tụi mày biết bọn họ?”

“Không biết cũng không được, thằng đó chính là thằng điên còn ngu ngốc, không cần để ý đến hắn.” Thịnh Dục ngồi xổm trong một phòng ở lầu hai cảnh giác.

Đoạn Lạc Ân: “Ngày Nóng Nực, ba chữ này ghép lại biết là chữ gì không?”

Hứa Thánh không quá chắc chắn nói: “Dục? Hắn biết anh Dục?”

Đoạn Lạc Ân ngó Thịnh Dục, phát hiện bộ dáng cậu không để tâm, lúc này mới nói: “Aiii, chính là chữ “Dục” đó, lúc trước khi học lớp 9 anh Dục với tao cùng ra tiệm net chơi game, lúc ấy thằng này cũng ở đó, trùng hợp tụi tao là đội đối địch với nó, nó rất mất dạy, thích chơi bẩn dùng ám chiêu, đương nhiên cuối cùng tao với anh Dục vẫn chiến thắng, nhưng không nghĩ tới tụi tao với nó đang ở trong cùng một tiệm net, sau đó tụi tao đánh nhau một trận, tụi mày biết không lúc đó anh Dục chỉ dùng một đấm đã khiến nó chảy máu!”

(*) hỏa ngày lập: hoả (火) ngày (日) lập (立), ghép lại sẽ thành chữ Dục (煜), từ “Dục” có nghĩa là ánh sáng từ ngọn lửa rực rỡ.

Đoạn Lạc Ân càng nói càng kích động, hận không thể dùng tay chân diễn tả cảnh tượng ngày đó, “Cũng bắt đầu từ đó, không biết cọng dây thần kinh nào của thằng kia bị hỏng, một hai phải hẹn anh Dục ra đánh một trận nữa, muốn theo đuổi anh Dục.”

Nói xong Đoạn Lạc Ân rất vui vẻ, “Anh Dục của chúng ta cũng có một mặt này nha.”

Nói đến đây Đoạn Lạc Ân còn siêng năng gợi đòn, “Tụi mày biết tiếp theo xảy ra chuyện gì không?”

Hứa Thánh vừa nghe liền nóng ruột, “Mày có thể nói nhanh như cái cách mày ăn không? Mau nói mau nói! Anh Dục làm gì? Chẳng lẽ là tẩn nó một trận?”

“Bị mày nói trúng rồi!” Đoạn Lạc Ân nói, “Hai người bọn họ lén hẹn nhau đấu một trận, nhưng mà thằng kia rách việc lắm, đánh nhau như giấy, thân là đại ca thứ 47 mà cứ liên tiếp bị anh Dục đánh ngã trên đất, mất hết mặt mũi từ lần này đến lần khác.”

Đây đã là chuyện của nhiều năm trước.

“Được rồi, đừng nổ nữa.”

Nếu đánh thật, không tính lần đầu tiên ở tiệm net Triệu Lâm sơ sẩy bị cậu đánh trúng một quyền, Thịnh Dục tin chắc rằng bản thân cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Triệu Lâm.

Bao gồm lần hai người ước chiến kia, nhìn bề ngoài có vẻ như cậu chiếm thế thượng phong, trên thực tế lại là Triệu Lâm thu tay đùa giỡn với cậu.

Nói ngắn gọn, tên này chính là người điên, ai dính vào đều bị lột mất một tầng da, nhưng không phải vừa vào cấp 3 gã đã đi nước ngoài rồi sao? Sao lại về rồi?

Nhân vật của Tống Dã đang ở một nơi tương đối an toàn, còn Thịnh Dục tránh trong phòng, bỗng thằng điên kia ném lựu đạn vào, Thịnh Dục vội vàng né tránh.

【 Ngày Nóng Nực ném lựu đạn làm bị thương Dục Gia 】

Vốn dĩ sau khi ném lựu đạn xong Ngày Nóng Nực muốn nhảy xuống lầu liền khựng lại, gã sửng sốt một chút, chỉ trong nháy mắt đó ——

“Phanh ——”

【 Tống dùng AWM đánh bại Ngày Nóng Nực 】

【 Tống dùng UZI bắn chết Ngày Nóng Nực 】

Cơ hội cứu người cũng không cho.

Triệu Lâm mở mic, “Chậc chậc chậc, đã lâu không gặp người tình bé nhỏ nha, mày hoan nghênh tao như vậy sao?”

Thịnh Dục đã quen với cái nết không biết xấu hổ của gã, thấy nhiều nên không trách, “Sao về rồi?”

“Quay về bái đường thành thân chứ sao.”

“Phanh!”

【 Tống sử dụng AWM đánh bại Không Muốn Bùn Nhão Chỉ Muốn Baba 】

“Phanh!”

【 Tống sử dụng AWM đánh bại Lão Cung Đỡ Tao. 】

“……”

“……”

“……”

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian yên tĩnh vô cùng.

Tống Dấm Chua quá độc ác.

Hứa Thánh không biết từ khi nào đã kề sát vào Đoạn Lạc Ân, cười đê tiện, “Anh em à, có trò hay để nhìn.”

Đoạn Lạc Ân thở dài, “Anh Dục sợ là xong rồi, tên này còn điên hơn.”

“ĐM, Tống là thằng nào? Tao với bé cưng đang ôn chuyện xưa tự nhiên nổi khùng cái gì?!”

Thịnh Dục không kịp trả lời, “Bây giờ mày ở đâu? Ra đây tụ họp đi? Tao nói chứ, mày muốn đánh nhau thì đánh nhanh lên, đánh xong sớm một chút để tao với bảo bối nhà tao còn đi hẹn hò.”

Tống Dã nâng Thịnh Dục dậy.

Thịnh Dục tùy tay ném lựu đạn vào phòng, người có nick name “Lão cung đỡ tao” liền nổ chết.

“Câm miệng, lớp 12, không rảnh.”

“Không rảnh?”

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện một chương bản thảo bị ẩn, cảm ơn phần mềm rất nhiều, trong khoảng thời gian này chủ yếu sẽ chỉnh lại văn phong, không ra chương mới, chậm nhất chủ nhật tuần này sẽ sửa xong, thứ hai tuần sau cũng chính là ngày 10/8 sẽ đăng chương mới.