Tạm Biệt Cậu, Quá Khứ Của Tôi

Chương 7: Cậu bạn cùng bàn



Bách Nam là cậu bạn nghịch ngợm ngồi cạnh Nhật Hạ.

Tóc cậu ta cắt đầu đinh, balo thì chỉ đeo một bên vai, chân đi dép lê dù bị nhà trường cấm. Nhìn cậu ta ngông nghênh không khác gì đàn anh đàn chị là mấy.

Nhưng cậu học rất giỏi các môn tự nhiên. Đặc biệt cậu ta còn chơi cờ vua cực đỉnh, được mệnh danh cao thủ cờ vua của trường. Dù tỏ ra không ưa Bách Nam nhưng Nhật Hạ cũng phải nể cậu ta vài phần.

Sau hôm cãi nhau với Lan Chi, Hạ đến lớp với bộ mặt không vui. Tên Bách Nam thường ngày hay trêu chọc cô giờ lại tỏ vẻ quan tâm lạ thường.

- Sao? Cậu buồn à?

- Không. Hỏi chi?

Nhật Hạ đáp tỉnh bơ nhưng trong lòng rối như tơ vò.

Giờ ra chơi, Tô Phong rủ cô đi ăn sáng nhưng cô lại lấy cớ rằng còn nhiều bài phải làm nên thôi. Nhưng tên tồi đó liền rủ ngay Lan Chi đi thay làm Nhật Hạ thất vọng lắm.

Đến cuối buổi, Lan Chi đột nhiên thay đổi thái độ, rủ Nhật Hạ đi về cùng mình.

Nhưng cô biết cô ta chỉ là đang diễn trò thôi. Và tất nhiên là cô đã từ chối.

- Hôm nay cậu sao vậy? Giận tôi à?

Tô Phong hỏi.

- Không có. Tôi phải về trước. Dạo này tôi bận học, mọi người đi không cần rủ tôi đi chung nữa.

- Mày nói gì vậy? Mày là bạn thân tao, tao đi với Tô Phong chẳng lẽ không rủ mày?

Lan Chi vừa nói vừa cười. Điệu bộ đó của Chi chỉ khiến cô thêm buồn nôn.

Rồi Lan Chi kéo tay Tô Phong đi, nói là muốn đến nhà cậu học bài nhóm. Còn về phần Nhật Hạ, lúc đầu cô muốn giành Tô Phong về phía mình, nhưng cô nhận ra mình đâu nhất thiết vì một người con trai mà lãng phí thời gian như thế. Vậy là cô quyết định để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Thích ai cũng được, cô không quan tâm nữa. Cô cũng không muốn dính dáng gì tới Lan Chi nữa nên rút lui là cách đỡ mất thời gian nhất.

Bách Nam đứng ngoài cửa đã thấy hết cảnh đó. Thấy Nhật Hạ lẳng lặng bỏ về, mặt buồn thấy rõ, cậu ta liền chạy ra trước rồi bảo:

- Buồn rồi chứ gì? Bị Tô Phong với Lan Chi bỏ rơi à?

- Không phải. Bớt suy diễn giùm.

- À thế thì thất tình hay là cãi nhau gì gì đó rồi.

- Đủ rồi đừng nói nữa.

Nhật Hạ tức tối chạy về phía trước. Bách Nam chỉ nghĩ thầm "Rõ ràng là vậy". Sau đó cậu ta đi lấy xe rồi đạp xe về phía cô.

- Lên xe đi. Tôi chở.

Nhật Hạ lắc đầu. Nhưng Bách Nam không để yên. Cậu ta đạp chặn đường cô đi khiến Nhật hạ khó chịu ra mặt.

- Lên xe, tôi chở cậu đi vài vòng. Nếu không tôi cũng không cho cậu về.

Nhật Hạ cũng đành nghe theo. Bách Nam chở cô quanh bờ sông gần trường. Ở đây gió mát lịm, khí trời trong lành của mùa thu làm Nhật Hạ cảm thấy như được chữa lành.

- Mỗi khi buồn tôi sẽ tới đây.

Bách Nam nói với cô. Cô khá bất ngờ vì con người thô lỗ như cậu lại có sở thích tao nhã như thế.

Bách Nam dừng xe ở trước một cái ghế đá. Cậu ta và Nhật Hạ cùng ngồi xuống trò chuyện.

- Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé! - Cô nói.

- Không có gì.

Hai người này ngồi học cạnh nhau mấy tuần nay mà chẳng nói được câu nào tử tế, vậy mà hôm nay lại dịu dàng như vậy.

Sau đó, Nhật Hạ cũng kể cho cậu những chuyện đã qua. Bách Nam bỗng tỏ thái độ.

- Tốt nhất cậu nên cạch mặt hai người đó ra. Từ lần sau mà chúng nó đến bắt chuyện với cậu thì cứ để tôi xử lí cho.

- Không cần đâu. Tôi không quan tâm họ nữa là được.

Bách Nam nhìn cô. Nhìn vào đôi mắt chất chứa biết bao nỗi buồn nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì ấy. Cậu bỗng mủi lòng thương cô. Trước đây Bách Nam chưa biết thương người khác là gì. Lớn lên trong gia đình kinh doanh lớn và rất giàu có nên cậu ta từ bé đã kiêu ngạo, bất cần. Ngay cả khi gặp Nhật Hạ, cậu cũng muốn ra vẻ với cô. Vậy mà hôm nay, giây phút này, Bách Nam lại muốn ôm cô vào lòng hơn bao giờ hết.

Thực ra Nhật Hạ rất đáng thương nhưng cũng không đến nỗi ấy. Nếu nói về sự bất hạnh, Tô Phong có lẽ hơn cô nhiều. Nhưng Bách Nam chỉ đồng cảm với cô, hơn nữa còn tốn thời gian chở cô đi hóng gió, nghe coi tâm sự cả tiếng. Tại sao chứ?

Sau đó cậu cũng chở cô về nhà. Trước khi về còn dặn Nhật Hạ rằng:

- Không được buồn nữa. Có gì cứ nói với tôi. Tôi sẽ giúp cậu.

Rồi cậu ta phóng xe đi mất.

Nhật Hạ chỉ mỉm cười. Cô thầm cảm ơn vì cô có một người bạn như Bách Nam. Tuy tính tình cổ quái nhưng con người cũng rất tốt.

Sáng hôm sau, Bách Nam mua cho cô đồ ăn sáng. Trùng hợp là Tô Phong cũng làm điều tương tự.

Nhưng Nhật Hạ chỉ nhận phần của Bách Nam. Tô Phong thấy thế thì khá tức giận. Cậu chất vấn cô:

- Tại sao không ăn phần của tôi?

- Bách Nam mua loại tôi thích thì tôi ăn thôi.

Sau đó Nhật Hạ ngồi xuống rồi quay sang Bách Nam cười nói rôm rả. Tô Phong không biết nói gì. Có lẽ cậu nghĩ cô thích Bách Nam nên mới tỏ thái độ xa cách với cậu như vậy.

Lúc ra về, Tô Phong kéo tay Nhật Hạ ra hành lang. Cậu muốn hỏi rõ cô.

- Lê Nhật Hạ. Cậu thích Bách Nam phải không?

Chưa đợi cô trả lời, Bách Nam từ đâu đi đến đã kéo tay cô về phía mình rồi bảo với Tô Phong:

- Phải thì sao mà không phải thì sao? Không liên quan đến cậu thì cậu đừng hỏi.

Tô Phong nhìn Nhật Hạ vẻ thất vọng. Rồi cậu quay lưng mà đi. Nhật Hạ cũng không nói gì, chỉ nép sau lưng của Bách Nam.

Lan Chi đứng sau đã thấy hết cảnh này. Cô ta mừng ra mặt. Vậy là Nhật Hạ đã ở bên Bách Nam không tranh giành Tô Phong với cô nữa. Còn Tô Phong cũng sẽ bỏ được ý định theo đuổi Nhật Hạ sớm thôi. Rồi Lan Chi sẽ là người ở bên an ủi và lấy được sự yêu thương từ cậu.

Vậy là sao? Vậy là Lan Chi đã biết Tô Phong muốn theo đuổi Nhật Hạ ư? Nhưng tại sao muốn ở bên Nhật Hạ mà Tô Phong lại tỏ ra không rõ ràng với Lan Chi như vậy?

Thực ra ngay từ đầu, Tô Phong chỉ hướng về mình Nhật Hạ. Nhưng cậu không muốn bày tỏ lòng mình quá sớm mà muốn chắc chắn rằng cô cũng thích mình, sau đó cậu mới tỏ tình. Trong thời gian ấy, Phong lại gặp Lan Chi. Biết cô là bạn thân của Hạ nên cậu ấy cũng coi Lan Chi như bạn mình và còn muốn Lan Chi giúp cậu ấy tìm hiểu sở thích của cô.

Lan Chi tuy là đi chơi với Tô Phong nhưng lúc nào cậu cũng hỏi cô về Nhật Hạ. Điều đó đương nhiên làm cô ta rất khó chịu nhưng vẫn phải cố tỏ ra thân với Nhật Hạ. Những lúc hai người không đi chung, Lan Chi toàn phải lấy lí do với Tô Phong là Nhật Hạ bận học chứ không dám nói rằng cả hai đã nghỉ chơi từ lâu. Vậy nên nếu Tô Phong chọn từ bỏ Nhật Hạ thì sẽ vô cùng có lợi cho Lan Chi.