Tạm Biệt, Em Của Thời Xưa Cũ

Chương 2: Anh không đủ khả năng để thực hiện giấc mơ tôi



Tôi rón rén đi ra ngoài, áp sát tai vào cửa, không biết người đến là ai nên tôi không dám tùy tiện mở cửa. An ninh của thị trấn rất tốt, nhưng làm gì có ai đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ.

Cái cửa phòng cũ kỹ lại vang lên những tiếng gõ rầm rầm, căng thẳng tràn ngập cả người tôi, giờ đang là cuối năm, chẳng lẽ có kẻ lợi dụng dịp Tết đến đây ăn cướp à?

Tôi thận trọng rút chìa khóa cửa, lại thầm nghĩ chắc phải mua bảo hiểm cho cái cửa mục nát này thôi.

Tôi cố gắng trấn an bản thân, cái thị trấn bé tí teo này, ngoài Lâm Mục biết tôi về ra thì còn ai nữa đâu, chả lẽ anh lại đến đây? Nhưng ngay lập tức tôi phải xóa bỏ cái đáp án này.

Giờ này thì anh phải ở nhà dỗ con với vợ chứ, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi tìm người yêu cũ, bảo mua hai đồng hạt dưa thôi anh cũng đã bỏ đi không bán thì sao tôi có thể hy vọng rằng anh sẽ rộng lượng đến đây gặp mình.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, thanh âm quen thuộc truyền tới tai tôi: “Điền Điềm, anh đây.”

Phút chốc, trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, tôi cảm giác tai mình như bị ù đi, có lẽ vì nhung nhớ quá nhiều mà sinh ra ảo giác rồi.

Cho đến khi giọng nói ấy lại vang lên: “Điền Điềm, anh là Lâm Mục, mở cửa.”

Đúng là anh rồi.

Không phải anh giả vờ làm như không biết tôi sao? Không phải khách quen nhiều quá nên không nhớ mặt ai sao? Bây giờ lại thành Mary Sue à?

Đối với việc anh có thể tìm chính xác phòng khách sạn của tôi thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Thị trấn bé như thế này, muốn tra được khách sạn Điền Điềm ở, đối với anh mà nói chỉ là chuyện cỏn con.

Tôi tủi thân do dự một lúc lâu, hay cứ ra mở cửa nhỉ?

Quần áo anh đang mặc khác với ban ngày. Buổi tối anh mặc cẩn thận hơn nhiều, áo sơ mi đen, áo khoác màu xanh xám, vẫn cứ đẹp trai chững chạc như vậy, anh đứng thẳng người bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn giống như hồi sáng, không mang theo bất kỳ tia ấm nào.

“Anh là ai thế? Trí nhớ tôi kém quá.”

Anh cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng nói một lời. Giống như sự trả thù của tôi chỉ là mấy trò lừa gạt của con nít, trong mắt anh mấy thứ ấy vừa ngây thơ vừa ngu ngốc ấy vô cùng buồn cười. Đến cả việc đáp lại anh cũng lười phải làm.

Cũng đúng thôi, vẻ ngoài anh huênh hoang thế này cũng không thiếu phụ nữ tới bắt chuyện. Hành xử của tôi hiện giờ, anh cũng nhìn đến mòn mắt rồi.

Nhìn người đàn ông trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ ẩn hiện trong tâm trí tôi. Thanh xuân này cuối cùng cũng chỉ còn tôi nhớ, còn của người kia đã tan biến hết rồi, ông trời sắp đặt, vậy tôi còn ôm khư khư quá khứ chẳng chịu buông tay để làm gì?

Những gì tôi muốn, bây giờ anh không thể cho tôi được nữa. Còn những gì anh có thể trao tôi bây giờ, tôi lại chẳng hề ước ao. Phá hoại tình cảm gia đình nhà người khác hay tình một đêm với anh, tôi không chơi nổi.

Những ký ức để níu kéo điêu tàn tuổi thanh xuân cũng không chịu nổi nữa rồi. Cái tôi có thể làm bây giờ phải chăng chỉ là tạm biệt anh, còn sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thà sống trong hoài niệm còn hơn là gặp mặt, thì ra đây là thật.

Không biết chúng tôi đã đối mặt với nhau bao lâu rồi, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề lên tiếng mà đôi mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ rằng tôi sẽ bị chôn vùi trong ánh mắt nơi anh.

Vì vậy mà tôi vội thay đổi tầm mắt, nhìn anh một lần, thế là đủ rồi.

Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, chúng tôi đã thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh ở trong thị trấn này đã có người bầu bạn rồi mà tôi thì lưu lạc ngoài kia, chờ trong mòn mỏi một người không còn là của tôi.

Bây giờ, hy vọng để chờ đợi ấy cũng đã bị tước đoạt rồi.

Tôi lùi về phía sau một bước, chuẩn bị đóng cửa. Nhưng động tác của anh nhanh hơn tôi, cửa còn chưa kịp đóng đã bị anh cương quyết xông vào, chẳng hề khác hồi xưa mỗi khi anh bắt nạt tôi chút nào, cứ ương ngạnh bá đạo vô lý như vậy.

“Lâm Mục, anh bị điên à, gặp thì cũng đã gặp rồi đấy, anh rời đi được rồi.” Tôi bị kích động, kích động để che đi những đau khổ đang giấu trong lòng.

Anh giơ lên một cái túi ni lông, bên trong là hạt dưa. Lúc này tôi mới nhận ra rằng anh chỉ mang quà đến để gặp bạn cũ mà thôi.

Chẳng qua là hạt dưa trong túi cũng ít đến đáng thương, theo như giá cả hiện giờ thì dưa ít thế này chắc là bán hai đồng rồi. Chỉ số tiền ít ỏi mà đi xa đến tận đây, để đưa cho tôi túi hạt dưa hai đồng?

“Tôi không muốn ăn.” Tôi vẫn còn kiểu cách mà trả lời anh.

Anh cũng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt anh đã chứng tỏ anh không còn bình tĩnh được nữa. Anh kéo cổ áo tôi, trực tiếp nhét túi hạt dưa vào lòng tôi.

Anh cũng không thèm nói một từ.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, cũng dần trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Không ai lên tiếng, hạt cây mập mờ đã bắt đầu nảy mầm. Tôi nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài, sau đó xoay người mở cửa bước ra.

Trong khoảnh khắc ấy, không biết tôi bị điều gì mê hoặc, mặc kệ xung quanh mà đi đến ôm chặt anh từ phía sau, chiếc túi rơi xuống đất làm hạt dưa tán loạn dưới sàn.

Tôi ôm chặt eo anh, vùi đầu vào sau lưng anh, tham lam giữ về mình hương thơm của riêng anh. Tôi khinh bỉ bản thân, tôi thầm chửi rủa chính mình, Điền Điềm, mày điên rồi.

Nhưng tôi không muốn buông tay.

“Lâm Mục, không có sự cho phép của em, tại sao anh lại đi kết hôn, anh quên rồi à, anh là của em, mười năm trước hay mười năm sau đều là của em.” Tôi gắng gượng kìm nén tiếng khóc của chính mình.

Tôi cảm nhận được cơ thể anh bỗng chốc cứng đơ.

Khóc lóc kể lể xong rồi, tôi buông tay khỏi người anh, không cho anh cơ hội nói chuyện, tôi dùng sức ẩn anh ra ngoài, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Tôi sợ nếu tôi ôm anh lâu hơn một chút nữa, tôi sẽ không còn cách nào để buông bỏ anh.

Nếu như tôi biết anh đã kết hôn sinh con rồi, tôi chắc chắn sẽ không quay về. Đây quả thật là hình phạt đày đọa trái tim tôi, khiến cho người ta đau đến chết đi sống lại.

Đóng cửa lại, tôi vô lực đi về phía trước, trượt người ngồi sụp xuống cánh cửa. Lần này, tôi đã mất hết tất cả rồi.

Trước đây khi nói chuyện quên trời quên đất với bạn thân, tình cờ tôi được cậu ấy bảo anh vẫn đang một thân một thân, nghe vậy khiến tôi không kìm nén được kích động trong lòng, bỏ qua mọi chuyện đang diễn ra mà chạy về nơi này, cho rằng có thể gương vỡ lại lành, nhưng tôi không ngờ rằng thế gian vẫn còn những rắc rối tối tăm như này.

Tôi sợ tiếng khóc của mình to quá gây ồn ào đến phòng bên cạnh nên đành cắn mạnh ngón tay mình để che đi.

Tôi cảm giác tôi sắp khóc nấc đến nơi rồi, đi một quãng đường thật xa để về nói tạm biệt với quá khứ, vậy mà cái thị trấn này lại để cho tôi ngập tràn nước mắt.

Thời gian trôi đi thật lâu, chân cũng đã tê dại, tôi mới từ từ đứng dậy, bàn chân dẫm xuống những hạt dưa rơi đầy dưới đất, khập khễnh đi về giường. Lâm Mục đi rồi, sẽ không quay lại nữa. Tôi có đau lòng thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng còn liên quan tới anh.

Tình yêu biến mất, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Tôi không còn dũng cảm để đi tìm cái chết, bởi vì nếu tôi chết đi rồi, Lâm Mục cũng không còn là của tôi.

Tắm xong leo lên giường, thật ra thì tôi biết đêm nay chắc chắn tôi sẽ không thể ngủ yên.

Chuông điên thoại bỗng reo lên, rảnh rỗi sinh nhàm chán, tôi tiện tay ấn nghe: “Xin chào.” Tôi được dạy dỗ rất tốt đấy.

“Điền Điềm, vừa nãy anh đưa em túi hạt dưa hai đồng, cửa hàng của anh bán được năm mươi năm rồi, gặp lại bạn cũ cũng không định lấy nhiều tiền làm gì. Chỉ là anh muốn hỏi, bao giờ em trả anh hai đồng tiền hạt dưa nhỉ? Cửa hàng làm ăn ít vốn nên không bán chịu. Không thì anh đứng dưới tầng chờ em xuống đưa tiền được không?”

Không phải vừa rồi còn giả bộ lạnh lùng ư? Sao giờ lại blah blah nói một đống thế này? Tôi bực mình ném luôn điện thoại ra xa.

Tôi trùm áo khoác lên người, cầm ví tiền lôi ra 250 đồng. Anh đòi tiền đúng không? Được tôi cho luôn, tôi không thiếu 250 đồng lẻ này.

Rút thẻ mở cửa phòng, đang định đi ra cửa thì bị một thân ảnh màu đen chặn lại. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã ngã vào lồng ngực kiên cố, khiến đầu mũi tôi nhói lên.

“Lâm Mục, tên chó má này! Thả em ra!” Tôi bắt đầu gào thét lên người anh.

Anh coi thường tôi gào thét cắn xé, đoạt lấy thẻ mở cửa phòng trên tay tôi rồi cắm lại về chỗ cũ, vật vã vừa lôi vừa ôm tôi về giường, thở hồng hộc: “Điền Điềm, em tuổi trâu à?”

Tôi ngồi dậy: “Anh bị điên rồi!”

Giọng anh hùng hổ dọa người: “Đi nhận tiền khách hàng, đây là đạo lý bình thường chứ anh làm sao bị điên được?”

Đúng là vừa tức vừa buồn cười, chỉ có hai đồng bạc mà anh coi đó là tiền mua hàng, mẹ nó chứ, anh kiếm tiền đến tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?

Tôi điều chỉnh lại hơi thở: “Lâm Mục, rốt cuộc anh muốn cái gì đây?”

“Câu này anh phải hỏi em mới đúng, cuối cùng thì em muốn như nào?”

Tôi tiến tới, nhận lấy ánh mắt cười nhạo từ anh, dẫm đạp lên những tự trọng, tự ái tôi xây dựng biết bao năm trời, nhìn lại anh đầy khiêu khích: “Em muốn cái gì, anh có dám không?”

Anh cười nhạt: “Anh dám, em có dám không?”

Khi tôi vẫn còn muốn trổ tài miệng lưỡi sắc bén thì anh đã sãi bước đi tới.

Anh cường thế mà chủ động hôn tôi, cuối cùng lại gặm cắn, như là để phát tiết những oán hận trong lòng, hận thì ít mà yêu thì nhiều.

Có lẽ nhung nhớ bao nhiêu đi nữa cũng không bằng trực tiếp gặp mặt để thẳng thắn đối diện với nhau.

Cả hai cùng dày vò đến hơn hai giờ sáng, lần chia xa gặp lại này mới tạm gọi là chấm dứt ở đây.

Một đêm đậm mùi xuân tình, có lẽ sau này mỗi khi anh nhớ về tôi sẽ không còn hình ảnh mối tình đầu đẹp đẽ như trong ký ức nữa mà thay vào đó là lần buông thả bản thân ngày hôm nay.

Hình tượng của tôi trong lòng anh chỉ sợ đã sớm bị chôn vùi cả ngàn thước rồi, chẳng khác cái loại phụ nữ mà anh coi thường là mấy.

Tình cảm mãnh liệt qua đi thì lý trí trở lại, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Tôi sợ rằng khi anh mở lời anh sẽ nói ra ba chữ “anh xin lỗi”. Chỉ cần ba chữ thôi cũng đủ để lấy mạng tôi rồi. Vì vậy tôi quyết định nói trước.

Tôi chặn môi anh bằng hai ngón tay của mình: “Là em tự nguyện, anh đừng nói gì cả.”

Anh nâng cánh tay, đẩy hai ngón tay tôi xuống: “Không tự nguyện cũng không được, ai bảo em mua thiếu hai đồng hạt dưa.”

Vì vậy cả người tôi mỏi mệt như này cũng là vì tôi đã tự đề giá cho bản thân mình trong đêm nay, còn tiện nghi hơn cả đống đồ vật hai đồng trong siêu thị.

Tôi cố gắng ngẩng đầu hung hãn cắn anh một trận. Tôi ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: “Lâm Mục, anh nói cho em biết, anh chưa kết hôn, đó không phải con trai anh, mọi chuyện chẳng qua là vì anh muốn trêu em thôi.”

Tôi tuyệt vọng đến cùng cực nhưng vẫn nhìn anh đầy mong đợi: “Lâm Mục, nói cho em biết đi.”

Tôi tin rằng tôi không yêu nhầm người, đây là người đàn ông tôi đã phải lòng từ năm mười bốn tuổi, anh sẽ không khiến tôi khó chịu, anh tốt như vậy, đã từng đối xử tốt với tôi như vậy, làm sao anh có thể dụ dỗ tôi mắc vào cái chuyện sai lầm đi ngược nhân sinh được.

Anh sẽ không tàn nhẫn với tôi đến thế đâu.

Tôi chăm chú nhìn anh, chờ đợi lời tuyên án của anh. Tôi không biết giây tiếp theo chào đón tôi là nơi nào? Là địa ngục hay thiên đường?

Hết chương 2.