Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 11



14

Thực ra mọi chuyện không hề phức tạp.

Quê quán của Tưởng Chu ở cùng một nơi với mẹ tôi.

Lần đó lúc về nhà trong kỳ nghỉ đông, trên tuyến xe buýt liên tỉnh ọp ẹp, mẹ tôi bị mấy kẻ xấu để mắt tới.

Bọn họ bí mật đi theo, mãi đến khi mẹ đi tới nơi thưa người mới xuất hiện.

Hành lý trong quá trình xô đẩy đó đã bị rơi lả tả trên mặt đất.

Trong lúc nguy hiểm và bất lực nhất, là Tưởng Chu xuất hiện cứu mẹ.

Mùng bốn tết Tưởng Chu hẹn mẹ ra ngoài chơi, mẹ tôi đồng ý.

Hắn dẫn mẹ và mấy kẻ gọi là anh em đi uống rượu ăn cơm, chuốc mẹ tôi say đến chuếch choáng, sau đó xảy ra quan hệ với mẹ mặc cho sự kháng cự bất lực của mẹ.

"Mình không đồng ý với anh ta, anh ta liền nói đó là mình tình trong như đã, mặt ngoài còn e, thật sự không muốn, tại sao không đẩy anh ta ra."

"Anh ta nói mình là ngươi yêu mà anh ta đang tìm kiếm, còn nói lần đầu tiên của mình đã cho anh ta rồi, về sau anh ta sẽ đối xử tốt với mình...."

Đôi tay thắt lại đang cúc tay áo của mẹ hơi run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười với tôi.

"Không nói mấy chuyện này nữa, Thụy Thụy, cậu còn đang bị ốm mà, nên nghỉ ngơi thật tốt."

Thì ra là như vậy.

Đây là hơn hai mươi năm trước.

Là niên đại mà trinh tiết vẫn được xem là một lợi thế quan trọng.

Cái gọi là đã cứu mạng mẹ một lần, cho nên có lý chẳng sợ mà muốn mẹ trở thành người yêu của ông ta và đi tới hôn nhân.

Kết quả khi mẹ không thể từ chối, lại thành vẻ e thẹn khi không muốn cự tuyệt.

Chính là cái cớ hoang đường và nực cười như thế, khốn trụ cả cuộc đời của bà ấy.

Càng buồn cười hơn chính là, tôi là con gái của kẻ đó.

Trong thân thể của tôi chảy xuôi dòng máu của ông ta.

Thậm chí một vài phần tính cách cũng di truyền vẻ cực đoan dễ giận dễ mà nóng nảy của kẻ đó.

Cơn đau kịch liệt ngóc đầu trở lại, cảm giác buồn nôn dữ dội khiến tôi khom lưng xuống nôn khan một hồi.

Lại cuối cùng chẳng nôn ra được thứ gì.

Mẹ tôi vội vàng vỗ lưng cho tôi, sau đó đi rót nước cho tôi uống.

Tôi cầm lấy bàn tay lạnh buốt của mẹ, giọng nói khàn đặc: "Mình không sao."

Nhưng từ hôm đó trở đi tôi lại liên tục nằm mơ.

Trong những giấc mơ ấy, mặc kệ mẹ tôi chạy trốn như thế nào đi chăng nữa.

Dù là mẹ đi tới ngàn dặm xa cách, hay đi tới nơi đất khách tha hương.

Nhưng cuối cùng vẫn sẽ c h ế t dưới lưỡi dao của Tưởng Chu.

Thật giống như đó là ám hiệu mà ông trời cho tôi.

Chỉ để chính tôi biến mất là không đủ.

Chỉ có khi thủ phạm không còn tồn tại trên thế gian thì mới có thể cứu vớt mẹ.

Cho nên khi bác sĩ tuyên bố bệnh tình của tôi lại lần nữa chuyển biến xấu, tế bào ung thư đã khuếch tán đến toàn thân, ngay cả trị liệu bằng hóa chất cũng đã không có tác dụng nhiều.

Tôi rốt cuộc đã hạ quyết tâm.

Mẹ tôi đang bận rộn với đồ án tốt nghiệp nên cũng không có thời gian tới chăm sóc tôi mỗi ngày.

Việc này đã cung cấp cơ hội cho tôi.

Tôi chịu đựng đau đớn đi ra khỏi bệnh viện, khắp nơi điều tra bước đi của Tưởng Chu.

Dù đã gần tốt nghiệp nhưng hắn chẳng hề có cảm giác sốt ruột.

Có lẽ vẫn như trước đây, ban ngày hoặc sẽ đi ngủ ở ký túc xá, hoặc sẽ đi tới khu phố điện tử hay quán nét.

Buổi tối sẽ đi nhậu nhẹt với bạn bè sau đó tới phòng chơi bida.

Tưởng Chu uống say sẽ nóng nảy dễ giận, dưới sự kích thích của lời nói rất dễ dàng mất đi lý trí.

Huống chi thực chất trong người hắn sinh ra đã mang sẵn gen bạo lực.

Những kinh nghiệm này, là thứ trong suốt mười tám năm sống chung đã mang đến cho tôi.