Tạm Biệt Versailles

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ Antonia đội chiếc mũ hồng nhạt, mặc chiếc váy cùng màu, theo bá tước Mercy mặc lễ phục đuôi tôm tới cung điện mùa đông, xe ngựa trước cổng đã chật ních.

“Đồng bào Nga nghe đây! Con chó nước Đức đã bị truất ngôi!”

“Gã Sa Hoàng điên sẽ không bao giờ có cơ hội trở lại nữa!”

“Nữ Hoàng Ekaterina vừa rời khỏi nhà thờ lớn, hiện tại đang ở cung điện mùa đông! Bệ hạ ra lệnh mở cửa cung điện, hôm nay ai cũng được vào!”

“Mau! Mau vào xem Nữ Hoàng của chúng ta!”

Con đường chật như nêm cối, người dân và binh lính St. Petersburg đều chạy tới cung điện mùa đông, muốn được tận mắt chứng kiến Nữ Hoàng cứu vớt nước Nga khỏi tay quái vật dị quốc.

Hoàng thất luôn cao không với tới, bình thường không ai có cơ hội được ngắm Sa Hoàng.

Hiện tại tân Sa Hoàng trở về, dẫn theo đội cận vệ Izmailov tiếp quản thủ đô. Hoàng vị thay đổi, không một trận chiến đổ máu nào diễn ra.

Pyotr III không được nước Nga yêu thích, lại không ở St. Petersburg, cứ vậy chắp tay trao đất nước cho Hoàng Hậu gã hận thấu xương.

Xưa nay Nga chỉ thần phục kẻ mạnh.

“Ngài Mercy.” Antonia xốc rèm xe, “Dù hiện tại vào cung điện, Nữ Hoàng cũng không tiếp đón được chúng ta. Huống chi chúng ta không thể chen vào.”

Bá tước Mercy chần chừ hồi lâu, không thể không thừa nhận công chúa nhỏ nói đúng.

Vì thế ba ngày sau Antonia mới gặp lại Ekaterina.

Lễ quan tới biệt thự, gọi cô dậy, “Bệ hạ Ekaterina mời nữ đại công tước Maria Antonia tới rừng Aesop săn thú.”

Antonia định mang theo cây súng Hoàng tử Pavel tặng mình, lại bị bá tước Mercy ngăn cản, “Món đồ chơi này không thể săn thú. Yên tâm, Nữ Hoàng Nga sẽ không để người ở trong rừng mà không có súng.”

Có lý.

Trừ phi Nữ Hoàng Nga phát hiện cô có ý đồ riêng, muốn thủ tiêu cô.

Antonia cười nhạo, lên xe ngựa tới rừng Aesop.

Cô không đi săn nhiều. Tuy Louis XVI thích đi săn, nhưng anh ta chưa bao giờ mang cô theo, cô cũng không hứng thú.

Nếu bá tước nói vậy, Antonia đi người không.

Ánh nắng chiếu xuống phiến lá trong rừng Aesop, gió Phần Lan thổi tới St. Petersburg. Hương cỏ lau thoang thoảng, cảm giác vô cùng mát mẻ.

“Bệ hạ.” Antonia nhìn con ngựa đen trước mặt, lại nhìn Ekaterina cưỡi ngựa bằng hai chân.

Ở cung đình Châu Âu, cưỡi ngựa bằng hai chân không phải hành vi thục nữ.

“Mặc thử lễ phục nam không?” Ekaterina mặc quân phục nam, mỉm cười vỗ đầu cô, “Nếu không biết, ta dạy người, dù sao người chưa bao giờ cưỡi ngựa!”

Antonia mỉm cười, “Bệ hạ, thần rất thích cưỡi ngựa.”

Nhưng cô chỉ thích cưỡi ngựa giống đàn ông. Đâu phải ai cũng thích mặc váy cưỡi ngựa, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng sẽ ngã xuống?

Đáng tiếc để chiều lòng mẫu thân, lần nào bà tới kiểm tra, Antonia cũng ngồi nghiêng cưỡi ngựa.

Không chỉ yên ngựa, muốn cưỡi ngựa giống đàn ông thì phải mặc quần.

Bởi vì váy vóc khảm kim cương không tiện duỗi hai chân.

Chờ Antonia thay quần áo, leo lên con ngựa đen, Nữ Hoàng tựa cơn gió cưỡi ngựa lại gần.

“Quả nhiên ta không nhìn nhầm. Antonia, người cũng là cô bé hư!”

“Tại sao đàn ông được cưỡi ngựa bằng hai chân, chúng ta lại không thể?” Antonia hếch chằm, “Thần không biết ngồi nghiêng cưỡi ngựa, nhưng thần vẫn là cô bé ngoan.”

“Đúng vậy!” Ekaterina mỉm cười, “Nhiều năm trước, Nữ Hoàng Elizaveta không cho phép ta cưỡi ngựa giống đàn ông, bởi vì sợ ta không thể sinh con. Ta chỉ đành trộm cưỡi ngựa. Sự thật chứng minh, kẻ không thể sinh con là đứa cháu ngoan của Nữ Hoàng.”

Cô ta khinh miệt hừ mạnh.

“Một thầy giáo người Đức dạy ta cách cưỡi ngựa bằng hai chân. Bởi vì tiến bộ vượt bậc, ta còn được tặng huy chương bạc.” Ekaterina đắc ý.

“Công chúa thân ái, phải cưỡi ngựa cùng người khác, tốc độ mới khá lên được.”

Từ khi trùng sinh đến nay Antonia chưa từng cưỡi ngựa, hơn nữa thân thể cô còn nhỏ, cần điều chỉnh một chút. Mặc dù không có yên ngựa cách trở, nhưng lưng ngựa xóc nảy, hòa theo tiết tấu của cô, khiến đùi cô chướng đau.

Antonia đi vài vòng, xác định bản thân đã hoàn toàn thích ứng, lúc này mới mỉm cười đuổi theo Nữ Hoàng mặc quân trang, cưỡi ngựa phía xa xa.

Thật kích thích.

Tiếng gió vù vù xẹt qua, thổi tung mái tóc vàng, giống như đang rong ruổi trong mộng.

Chờ tới gần Nữ Hoàng, Antonia ghìm dây cương, trái tim vẫn đập liên hồi.

Xuyên qua rừng rậm, đuổi theo gió Tây Dương, cảm nhận tự do và lãng mạn.

Antonia vượt qua Ekaterina, Nữ Hoàng ngẩng đầu, có phần ngạc nhiên.

“Bệ hạ, người phiền lòng chuyện gì sao?” Antonia nhìn Nữ Hoàng.

Vừa rồi Ekaterina thất thần, mày cũng nhíu lại.

Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười.

“Quả nhiên rất thông minh.”

...

Đó là một bức thư nhăn nhúm, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Trong thư nói: “Bệ hạ, thỉnh người khoan dung, cho phép thần và Elizaveta Vorontsova [1] tới Đức. Người yên tâm, thần tuyệt đối không phản đối người lên ngôi.”

Bên dưới ký “Người hầu Pyotr ti tiện của người”.

Đây là bức thư Pyotr III viết?

Antonia ngắm tờ giấy nhăn nhúm, thoạt nhìn giống như bị nước mắt thấm ướt.

Cô thầm nghĩ, nếu kiếp trước mình hèn mọn khẩn cầu như vậy, có lẽ sẽ chạy trốn thành công.

Đáng tiếc cô không làm được.

“Antonia, người cảm thấy ta nên xử lý Pyotr thế nào mới tốt?” Ekaterina hỏi.

Antonia thở nhẹ.

Bầu không khí có phần kỳ lạ. Nữ Hoàng tư thế oai hùng hiên ngang, công chúa xinh đẹp ngọt ngào cùng ngồi xuống thảm, ngắm trời xanh mây trắng trong rừng.

Ekaterina đăng cơ không lâu, Pyotr qua đời. Có người nói gã chết vì bệnh trĩ, có người nói bị viêm dạ dày. Đây đều là lời đồn, không ai biết chắc chắn nguyên nhân gã chết là gì.

Bởi vì tất cả những người loan tin đồn đều chết trong tay Nữ Hoàng, hoặc rũ xương trong ngục giam.

Hoặc cả đời không dám tiết lộ.

Năm đó Hoàng thất Châu Âu âm thầm lan truyền, điều này trở thành bằng chứng chứng minh sự máu lạnh vô tình của Nữ Hoàng.

Antonia khó xử không biết làm sao, Ekaterina nhận chiếc súng săn trong tay người hầu, nhắm bắn bụi cỏ cách bờ sông không xa.

Đoàng!

Vịt hoang hoảng hoạn bay trối chết.

Ekaterina cười lắc đầu, “Xa quá. Mười năm trước ta thường cầm súng săn, dẫn theo người hầu đi săn thú. Khi đó bọn ta không ở trên bờ, mà cùng chó săn náu mình trên thuyền, bơi trên sông săn vịt hoang.”

Cô ta nhìn công chúa nhỏ, “Antonia?”

Antonia hít sâu.

Cô ngẩng đầu nhìn Nữ Hoàng, “Ta ghét gã. Gã hại người, hơn nữa không thể sinh con.”

“Ha ha!” Nữ Hoàng cười lớn, giống như nghe thấy câu chuyện buồn cười.

“Công chúa thân ái, người nói đúng. Gã hèn mọn cầu xin, vừa không giống người Nga, vừa không giống người Đức. Ngay cả công chúa nhỏ còn dũng cảm hơn gã.”

Antonia: “…” Coi như đây là lời khen dành cho cô.

Dù sao Áo không nổi tiếng dũng cảm, Áo nổi tiếng liên hôn.

Ekaterina chuyển đề tài, “Đúng rồi, nghe nói Pavel tặng người một khẩu súng?”

“Vâng.” Antonia mỉm cười, “Đẹp lắm. Đáng tiếc ta không biết dùng.”

“Cô bé ngốc.” Nữ Hoàng nhéo mặt Antonia, “‘Đẹp’ không dùng để khen súng.”

Vì sao luôn thích nhéo má cô?

Antonia bực bội. Cô không biết khuôn mặt non nớt của mình có gì đặc biệt. Khi về phải nhéo thử mới được.

“Tặng người khẩu súng này.” Nữ Hoàng đưa cây súng trong tay cho Antonia. Đã khóa nòng, không lo cướp cò.

Antonia ngạc nhiên nhận lấy, không khỏi mỉm cười. Con trai tặng súng cầm tay, mẫu thân tặng súng săn, không hổ là mẹ con.

“Con gái phải học cách tự nổ súng.”

Ekaterina đăm chiêu, “Dù sao người không biết mình sẽ gặp kỵ sĩ hay ma quỷ.”

Lời này có hàm ý khác.

“Đúng vậy.” Antonia ngẩng đầy, chân thành đáp: “Đôi khi ma quỷ còn thẳng thắn hơn kỵ sĩ.”

Ekaterina mỉm cười, “Nói hay lắm, quả nhiên người đúng là… một cô bé kỳ lạ.”

“Hồi còn tầm tuổi người, ta vẫn đang tự hỏi kỵ sĩ của mình ở đâu. Hồi đó ta rất lãng mạn.”

“Nhưng sau này…” Cô ta thở dài, không biết nghĩ gì, “Nếu không chiếm được tình yêu, vậy hãy đoạt quyền thế.”

Antonia yên lặng nhìn khẩu súng săn trong tay.

Ekaterina cũng nhìn khẩu súng, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

“Antonia.” Cô ta vuốt ve đóa hoa trên người công chúa nhỏ, nói: “Chờ người trưởng thành, có lẽ cũng là quân chủ một nước. Nếu gặp lại, chúng ta không còn là bạn.”

“Người không cần nhớ ta từng yêu thương chăm sóc người, tựa như ta sẽ không nương tay với người.”

Antonia lẳng lặng nhìn thẳng mắt cô ta.

Dịu dàng.

Nhưng cũng rất lạnh lẽo.

“Bởi vì đây là số mệnh quân vương.”

_____

Lời tác giả:

Antonia: Cô giáo, em không muốn làm quân vương! (Bụm miệng bỏ chạy.)

_____

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Cô giáo: Không, em phải muốn!

– Chỉ cần hai người giữ vững lợi ích đôi bên, tình bạn sẽ được củng cố.

– Biết ngay! Hai cô gái mang số mệnh chinh phục, sao có thể mãi mãi là bạn.

_____

[1] Elizaveta Vorontsova: Tình nhân của Pyotr III