Tạm Biệt Versailles

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khác với lần trước, hành trình trở về không khác hành trình lúc tới là bao, nhưng thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ đây là món quà nhỏ của Nữ Hoàng.

Xe ngựa lao băng băng về phía tây nam, mười ngày sau đã sang biên giới nước Áo. Bọn họ dừng lại ở một trang viên của quý tộc Áo.

Cuối cùng vẫn trở về. Antonia thầm nghĩ.

Đương nhiên tạm thời trở về, tương lai mới ra đi tốt hơn.

Ở Nga hơn nửa năm, Antonia dần thích ứng thân phận mới. Nỗi niềm kích động do trùng sinh dần vơi, hiện tại cần giải quyết vấn đề trước mắt.

Ví như tìm cách không gả sang Pháp, hoặc tìm cách gả sang nước khác, cũng có thể… rời xa Hoàng thất.

Gả sang nước khác không phải lựa chọn tốt. Hôn nhân của anh trai chị gái đều là bi kịch Hoàng thất điển hình.

Nikola cho cô một ý tưởng.

Một mồi lửa phóng hỏa, từ nay trở đi thân thế của anh vùi sâu dưới lớp đất.

Nhưng quan trọng hơn cả, sau này sinh hoạt kiểu gì?

Kiếp trước Antonia gần như không bước chân ra khỏi cung điện. Khoảng thời gian vài năm trước khi chết đủ để cô hiểu cuộc sống đời thường.

Cô cần tiền, rất nhiều tiền. Ít nhất đủ để mua một tòa trang viên?

Chà, kiếp trước vô số người nghĩ Antonia có thể mua vòng cổ đắt ngang một con thuyền hạm đội. Không hiểu sao cô lại muốn cười.

“Nikola, ngài biết kiếm tiền không?” Antonia nghiêng đầu hỏi Nikola.

Có thể thuận lợi thoát khỏi Nga và Serbia, chứng tỏ anh không đơn giản, cũng gánh vác được cuộc sống sau này.

Thiếu niên mặc bộ đồ người hầu đang nghĩ vẩn vơ, nghe vậy hồi thần, “Vâng, rất đơn giản.”

Nikola lấy danh nghĩa thị vệ trà trộn vào đoàn tùy tùng của Antonia. Bởi vì thân phận khác biệt, hơn nữa tuổi hai người xấp xỉ, vậy nên Antonia cho phép anh ở bên cô.

Quan trọng ở chỗ đứa nhỏ này biết thân biết phận, luôn giữ im lặng, không chủ động quấy rầy Antonia. Cô không thích người khác đi qua đi lại trước mặt mình, rất phiền.

Ái chà, tự tin quá.

“Nói thử xem?”

“Ví như tòa nhà xay bột.” Nikola chỉ xa xa.

“Hửm?” Thoạt nhìn tòa nhà xay bột khá mới, nhưng xung quanh vắng lặng, không giống như đang làm việc.

“Ngài muốn gia công lương thực?” Có vẻ không phải phương pháp kiếm tiền tốt.

“Không, thần muốn gia công nơi xay bột.” Nikola bình tĩnh trả lời.

“Gia công nơi xay bột?” Antonia hỏi: “Làm kiểu gì?”

Nhìn qua còn tưởng tòa nhà xay bột hấp hối sắp chết.

“Tiết trời nóng nực, sông cạn khô, tòa nhà xay bột không đủ sức mượn nước xay hạt, vậy nên bỏ hoang.” Nikola giải thích: “Bởi vì nó chỉ biết ỷ lại sức nước.”

“Không thì sao?” Chẳng lẽ thuê người? Người làm không thể so được với sông.

“Người biết máy hơi nước không?” Nikola mỉm cười.

“Hừm…” Antonia suy nghĩ, “Là loại hơi nước người Trung Quốc dùng để nấu nướng?”

Châu Âu không dùng nó, nhưng mấy năm ở Versailles, cô và đám bạn thân thường tán gẫu những chuyện kỳ lạ trên khắp thế giới. Antonia khá tò mò loại sữa được chưng cất từ sữa dê, không biết hương vị của nó thế nào?

Nikola nhíu mày. Hình như Watt [1] thay đổi động cơ hơi nước những năm 1770?

Nikola nghĩ lại, lịch sử chỉ ghi chép ngày tháng nhà khoa học chế tạo ra chiếc máy đầu tiên, nhưng thời gian để ứng dụng nó, lan truyền rộng rãi cho người dân,… tiêu tốn hàng chục năm. Chính bản thân anh cũng từng trải nghiệm cảm giác này.

Vì thế Nikola gật đầu, “Có thể giải thích như vậy. Nhưng ý thần là để nó sôi lên, giống như thổi bay nắp ấm.”

“A.” Antonia suy nghĩ, nói đùa: “Chẳng lẽ ngài muốn tinh linh hơi nước đẩy giúp ngài?” 

Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, không ngờ Nikola nhìn cô, “Người thật thông minh.”

“Cảm ơn lời khen của ngài.” Antonia mỉm cười, “Hơi nước có thể thổi bay nắp ấm bởi vì nắp ấm rất nhẹ, nhưng nếu là tảng đá… mấy người cũng không đẩy được.”

“Mật độ là yếu tố quan trọng.” Anh lại nói từ ngữ Antonia không hiểu, “Quan trọng hơn cả, đây là một loại chuyển hóa năng lượng. Bản thân nhiệt đã là năng lượng, chúng ta có thể chuyển hóa nó thành loại năng lượng khác, ví dụ thông qua đun nóng để bành trướng lượng khí. Chỉ cần nóng lên, chúng ta rất dễ thực hiện. Vậy nên chúng ta cần máy móc thích hợp, để năng lượng phục vụ con người.”

Antonia khó hiểu, “Hóa ra… nhóm lửa có thể đẩy cối xay?”

Antonia loáng thoáng hiểu ý anh, nhưng chẳng phải đây là ma pháp sao?

“Không chỉ vậy. Kết cấu và tần suất cột trụ cũng rất quan trọng.”

Thiếu niên mỉm cười, “Ngài muốn xem trò vui không?”

Anh vừa hỏi, vừa đứng dậy lại gần giàn nho, khom lưng nhặt tảng đá.

“Ta rất chờ mong.” Antonia chống má, nhàn nhã nghiêng đầu nhìn anh.

Nikola không nói gì, cầm đá ném vào những điểm quan trọng. Một phần, ba phần, bốn phần…

Anh muốn làm gì? Antonia vừa nhìn, vừa nhón quả nho trong bát cho vào miệng.

Ngọt ngào, tươi ngon mọng nước. Đây là nho vùng Roland nước Áo.

Còn chưa kịp nuốt xuống, một tiếng “Ầm” vang lên. Giàn nho xanh tươi trước mặt Antonia đổ sụp, bụi bay đầy trời.

“Khụ khụ khụ…” Antonia sặc nho, ôm ngực ho khan.

“Điện hạ Antonia!” Thị nữ cuống quýt chạy vào, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, vội vàng vỗ lưng Antonia.

“Chúa ơi! Chuyện gì đây?”

“Khụ… không sao… không sao… đi đi.” Antonia hồi hồn.

“Dạ… vâng… thần đi tìm bá tước Lydia ngay. Thật là… sao lại tiếp đãi công chúa ở nơi không an toàn thế này!”

Thị nữ cằn nhằn rời đi, Antonia xoa nước mắt, dò hỏi Nikola, “Ngài là nhà giả kim thuật sư?”

“Mọi người gọi thần như vậy.” Nikola mỉm cười, “Nhưng thần thích được gọi là nhà khoa học.”

“Điện hạ, đây là sức mạnh của khoa học.”

Thiếu niên tao nhã đè vành mũ, đáng tiếc bởi vì khuôn mặt quá non nớt, thoạt nhìn giống như trẻ con vụng về bắt chước người lớn.

Antonia lẳng lặng nhìn anh nửa ngày, mỉm cười, “Khoa học ta biết và khoa học ngài biết không cùng một thời đại.”

Là Vương Hậu Pháp, cô và Quốc Vương từng ghé thăm viện khoa học Paris, gặp Lagrange [2] và Lavoisier [3]. Cô biết nhà khoa học vĩ đại làm gì, nhưng không muốn hiểu, cũng không cần hiểu.

Danh tiếng bọn họ thua xa nhà giả kim thuật sư Alessandro Cagliostro [4] chu du các nước. Đó mới là sáng tạo kỳ tích, vạn người theo đuổi.

Thiếu niên nhíu mày không nói gì.

Ái chà, tuổi nhỏ, tính tình không nhỏ.

“Được rồi, nhà khoa học.” Antonia đăm chiêu, “Ngài làm hỏng nho của ta, mời ngài sang vườn nho bên cạnh hái chùm nho khác cho ta.”

“Tiện thể bảo Hanna chuẩn bị trà chanh. Trong cốc toàn bụi.”

...

Nikola lười đi xa, trèo tường hái mấy chùm nho về.

Anh phát hiện năng lực dựng mô hình trong đầu biến mất, thay vào đó là kỹ năng cưỡi ngựa, kiếm thuật và săn thú của chủ nhân thân thể này – Nikola Obrenović.

Nghĩ vậy mới thấy xuyên không khá tốt. Anh có thân thể trẻ khỏe, có thể cống hiến cả đời cho nghiên cứu.

Đáng tiếc phải dựng lại nền móng công nghiệp, hao phí rất nhiều thời gian.

“Nikola?” Bên ngoài, Hanna đã pha xong trà chanh, đang cắt miếng chanh thơm nức mũi, ngẩn ngơ nhìn chùm nho trong tay Nikola.

“Điện hạ bảo cậu hái nho?”

Cô ấy nhìn nữ hầu bên cạnh, bụm miệng cười trộm.

“Sao thế?” Nikola khó hiểu.

Chẳng lẽ hái nho ở Áo là chuyện kỳ lạ? Hay tư thế hái nho của anh không đúng?

Mấy cô gái thấy anh nhíu mày, vui vẻ cười lớn.

Nói đúng ra, đây là vấn đề của Antonia.

Muốn nhét Nikola lai lịch không rõ vào đoàn tùy tùng, cô cần sắp xếp thân phận cho anh.

Rất đơn giản, chỉ cần nói đây là thị vệ cô chọn, xuất thân trong một gia đình quý tộc Đông Âu.

Lý do có phần qua loa, nhưng các tùy tùng ngầm hiểu.

Thị vệ luôn là diễn viên chính trong… khụ khụ… mấy câu chuyện cung đình lãng mạn.

Tuy công chúa còn nhỏ, nghĩ theo hướng đó có phần thái quá, nhưng cậu nhóc dị quốc trước mặt thừa hưởng nét đẹp kỳ lạ, ái mộ là chuyện bình thường. Chỉ cần công chúa thích là được. 

Đương nhiên, bởi vì vấn đề tình cảm của Nữ Hoàng, người căm thù những câu chuyện lãng mạn tới tận xương tủy. Các cô chỉ đành che giấu giúp công chúa, công chúa mới chập chững biết yêu, nên che chở thật tốt.

Nghĩ vậy, các nữ hầu lân la làm quen.

“Có lẽ cậu không biết.” Hanna đắc ý nói: “Nữ Hoàng bệ hạ và Hoàng Đế bệ hạ thường cải trang ra ngoài chơi. Một lần nọ, Nữ Hoàng khát nước, Hoàng Đế bệ hạ thương người, xung phong nhận nhiệm vụ ra ngoài hái nho.”

“Ha ha, nào ngờ bị người làm vườn bắt được!” Cô gái đứng bên tiếp chuyện, “Bệ hạ nói ngài là Hoàng Đế Thánh chế La Mã, người làm vườn không tin. Ông ta nói ‘Nếu ngươi là Hoàng Đế La Mã, ta là Hoàng Đế Trung Quốc!’, sau đó nhốt bọn họ trong hầm suốt một đêm.”

“Xem ra câu chuyện này được lưu truyền rộng rãi.” Nikola mỉm cười.

Ngay cả nữ hầu cũng biết việc riêng của vợ chồng Hoàng Đế, có thể thấy bản thân họ không để ý. Chứng tỏ nhà Habsburg rất thoải mái.

“Đúng vậy. Lúc thị vệ tới giải cứu, Nữ Hoàng cười không ngớt miệng. Sau này người dựng bia đá ở trang viên, bên trên viết ‘Hoàng Đế La Mã xâm phạm tài sản tư nhân, Nữ Hoàng Hungary là đồng mưu, thậm chí còn xúi giục.’”

“Rảnh rỗi quá nhỉ?” Người phía sau bình tĩnh hỏi.

Cô gái mặc váy trắng đứng bên bụi tường vi mỉm cười nhìn bọn họ.

“Điện hạ! Ôi chao, thần phải ra xem người bên Vienna đã tới đón chúng ta chưa. Hanna, vừa rồi chú Gielde nhờ cô giúp đỡ đúng không?”

Mấy nữ hầu hoảng hốt bỏ chạy.

“Có vẻ Hoàng Đế và Nữ Hoàng là một cặp vợ chồng hạnh phúc.” Nikola nhìn cô, không chút chột dạ.

Antonia im lặng hồi lâu, “Đã từng.”

“Đáng tiếc mẫu thân quá yêu phụ thân, không cho phép phụ thân lên chiến trường. Phụ thân buồn bã không thể kiến công lập nghiệp, yêu đương vụng trộm khắp nơi, lấy cớ trả thù mẫu thân.”

Nữ Hoàng nắm giữ thực quyền ghen ghét, còn lập “ủy ban trinh tiết”, chuyên môn lùng bắt đại thần và dân chúng yêu đương vụng trộm.

Antonia từng nghe đặc phái viên thường trú ở Vienna phàn nàn. Anh ta chỉ đứng bên đường vài phút, “đặc sứ trinh tiết” đã yêu cầu anh ta không được chạy lung tung, nếu không sẽ bắt anh ta, bởi vì có cô gái nọ đang đứng bên cửa sổ trên tầng trộm ngắm anh ta.

Đội kỷ luật tác phong ảnh hưởng không nhỏ tới thanh danh Nữ Hoàng. Dạo quanh quán rượu Vienna, luôn có người Áo say khướt nói đùa: “Phu nhân Franz, mời bà quản chồng mình cho tốt!”

Franz là tên Hoàng Đế.

“Ngài thấy đấy, hôn nhân là khởi nguồn vạn ác.” Antonia bĩu môi.

“Thần đồng tình.” Nikola gật đầu nhìn cô.

Nhắc tới phụ thân, bỗng nhiên Antonia nhớ một việc.

Mẫu thân là Nữ Hoàng nắm giữ thực quyền, phụ thân là thiên tài buôn bán. Dưới sự quản lý của phụ thân, công quốc Toscana bé nhỏ dần trở thành kho báu khổng lồ.

Khổng lồ tới mức nào?

Phụ thân qua đời, Hoàng Đế La Mã thần thánh đời tiếp theo – anh trai Joseph của Antonia dùng di sản của ông để trả số tiền quân đội Áo chinh chiến. Hơn nữa vẫn chưa xài xong.

Antonia thầm nghĩ, có lẽ nên tìm cách nhờ phụ thân cố vấn tài chính.

Trước đó, cô cần nghĩ cách sắp xếp cho nhà giả kim thuật sư… không, nhà khoa học nào đó ở lại Vienna.

Cho dù Paris có mối quan hệ phức tạp lằng nhằng, vẫn có ả lừa đảo giả tạo thân phận, khiến đám người ngu xuẩn hiểu nhầm ả là hậu duệ quý tộc, bạn thân của Vương Hậu, càng đừng nói Áo. Cung đình Áo cởi mở, ngay cả vợ chồng Hoàng Đế cũng thường cải trang ra ngoài chơi, giấu một người dễ hơn Pháp gấp nghìn lần.

Nhưng Antonia vẫn cần ngụy tạo thân phận cho một người vô duyên vô cớ xuất hiện trong cung đình.

Cho dù bại lộ, cái danh “từng cứu công chúa” của Nikola cũng đủ để Hoàng thất che chở anh đến khi trưởng thành. Điều kiện tiên quyết ở chỗ thân phận của anh trong sạch.

“Nikola, ngài có biết… Serbia thuộc Đế quốc Ottoman, mà Áo và Ottoman không ưa gì nhau.”

“Thần hiểu.” Nikola đáp: “Thần có thể làm người Croatia.”

Lúc trước anh đã nghĩ xong vấn đề thân phận. Croatia tiếp giáp Serbia, người dân giống nhau, hơn nữa hồi nhỏ anh sống ở Croatia do Đế quốc Áo – Hungary thống trị.

Quan trọng hơn cả, thân phận Croatia thích hợp với Vương triều Habsburg.

“Cảm ơn ngài.” Antonia cảm tạ anh hiểu ý. Trẻ con thông minh luôn dễ nói chuyện.

“Nghiên cứu của ngài cần tiền đúng không? Ta sẽ nghĩ cách.”

Nikola ngạc nhiên nhìn cô.

Đã lâu anh chưa được hưởng đãi ngộ tài trợ hào phóng. Ngày đó lăn lộn trong thời đại công nghiệp, thậm chí cung cấp nguồn năng lượng miễn phí cho mọi người, các xí nghiệp buôn may bán đắt không bao giờ khách khí với anh. Thậm chí ánh mắt họ nhìn anh như nhìn kẻ điên.

Đãi ngộ này khiến Nikola ngạc nhiên, nhịn không được trêu chọc, “Cảm ơn người. Nếu người có thể hỗ trợ tài chính cho nghiên cứu của thần, thần sẵn sàng làm tử hồn của người.”

“Tử hồn?”

“Đây là cách nói ở Nga.” Nikola cười giải thích, “Chỉ những người đã chết nhưng vẫn chưa gạch tên khỏi danh sách nông nô. Các chủ trang viên thường mua ‘tử hồn’ để gian dối tài sản, dùng nó làm vật thế chấp, làm quen những quý tộc cấp cao.”

“Ra là vậy.” Antonia mỉm cười nhắc nhở, “Ta nên xưng hô ngài tử hồn của ta như thế nào?”

Không thể dùng họ Obrenović.

Thiếu niên trợn mắt, cao giọng hô: “Có người gọi thần là pháp sư, ảo thuật gia, nhà tiên tri… Lại có người nói thần là thần linh ban phúc cho nhân loại, nói thần là người sao Kim, đến từ tương lai.”

Antonia: “…”

Cô cười xùy xem thường.

Văn mẫu thổi phồng này vẫn thua xa nhà giả kim thuật sư Alessandro Cagliostro năm đó tới Paris. Chủ yếu là khuôn mặt non nớt không có sức thuyết phục.

“Nhưng thần không phải. Thần chỉ là Nikola.” Thiếu niên mỉm cười.

“Nikola Tesla.”

_____

Lời tác giả:

Thần là tử hồn của người = Bốn bỏ năm lên cũng là ma quỷ.

Chú thích:

“Sự tích” đội kỷ luật và tác phong tham khảo trong cuốn “Tự truyện Casanova: Cuộc đời tôi”.



“Tử hồn” tham khảo trong cuốn “Tử hồn” của tác giả Nikolai Vasilyevich Gogol-Yanovski người Nga.



_____

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Tác giả cuốn Tử Hồn cũng là Nikola?

– Nikola Tesla không hổ là nam thần của tôi. Ngầu quá!

– Nikola: Sinh là người của người, chết là quỷ của người.

– Hình như cung đình Nga cũng có một pháp sư tên Nicolas?

– Ha ha, quả nhiên bước đầu tiên của nghiên cứu là tìm nhà tài trợ.

– Thật ra mười lăm (Louis XV) sai người chế tạo chiếc vòng cổ đó để tặng tình nhân của mình. Ai dè vòng cổ chưa làm xong, mười lăm đã hẹo. Người sở hữu chiếc vòng cổ muốn bán nó cho mười sáu, nhưng Marie chê xấu, không thèm! 

P/S: Tôi nhớ Công tước Lorraine – chồng Maria Theresa rất trung thành, luôn tận tâm làm việc.



_____

[1] James Watt (1736 – 1819), ông là một nhà phát minh và kỹ sư cơ khí nổi tiếng người Scotland. Ông được nhiều người  biết đến với những cải tiến công nghệ động cơ hơi nước.



[2] Lagrange: Joseph-Louis Lagrange là một nhà toán học và nhà thiên văn người Ý – Pháp. Ông đã có những đóng góp quan trọng trong nhiều lĩnh vực như giải tích toán học, lý thuyết số, cơ học cổ điển và cơ học thiên thể. Có thể nói ông là nhà toán học vĩ đại nhất của thế kỷ 18.





[3] Lavoisier: Antoine-Laurent de Lavoisier (1743-1794) là một nhà kinh tế, hóa học và sinh học người Pháp, một nhân vật hàng đầu trong cuộc cách mạng hóa học của thế kỷ 18. Những đóng góp quan trọng nhất của ông là định luật bảo toàn khối lượng và phát hiện chức năng oxy trong hô hấp, trong số những thứ khác.

Ông cũng phát hiện ra hydro, bác bỏ lý thuyết về phlogiston và giải thích quá trình đốt cháy. Ngoài ra, ông đã viết một văn bản cơ bản về hóa học, giúp giới thiệu hệ thống số liệu, tạo ra bảng tuần hoàn đầu tiên và góp phần thiết lập danh pháp hóa học hiện đại.





[4] Alessandro Cagliostro: Bá tước Alessandro di Cagliostro là bí danh của nhà huyền bí Giuseppe Balsamo. Cagliostro là một nhà thám hiểm người Ý và ảo thuật gia tự phong.