Tạm Biệt Versailles

Chương 43



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi qua cổng vòm Rococo giống như đi qua đường ranh giới vô hình. Từng cơn gió nhẹ phả vào mặt, mùi cỏ xanh ướt át ngát hương thơm.

Cây đại thụ khổng lồ vươn tán cây che lấp bầu trời. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, mềm mại dịu dàng tựa lụa mỏng.

Lá rụng rơi đầy đất, hiện tại chưa vào thu, đạp chân xuống đất kêu từng tiếng “rắc rắc” giòn tan, nhìn qua còn tưởng đang giẫm lên nền quyết. Đằng xa thấp thoáng con suối nhỏ, bùn đất tươi xốp mát lạnh.

Louis nhìn Antonia chỉ huy mọi người trải thảm màu coffe xuống, lại xách chiếc giỏ gồm bánh mì nướng, các loại bánh ngọt, rượu ngon, chân giò hun khói, gà nướng và pho mát lên, e sợ hỏi: “Chúng ta… ngồi ăn dưới đất?”

“Thử xem?” Antonia mỉm cười cầm một chiếc baguette, vẫy tay với anh ấy.

...

Lát sau, Louis cầm một chiếc đùi gà, hưng phấn khen, “Trời ơi, đây đúng là phát minh vĩ đại nhất lịch sử!”

Anh ấy trịnh trọng lạ thường, giống như đang bình luận phát minh khoa học nào đó đột phá kỹ thuật.

“Tiếp cận với thiên nhiên mới tốt cho cơ thể, đặc biệt chàng còn nhỏ.” Antonia ngắt cây bồ công anh, dí lại gần thổi một hơi.

Lông tơ trắng nõn bay tới trước mặt Henriette, dọa cô ấy hoảng sợ, giây sau lại cười khanh khách.

“Em còn nhỏ hơn ta!” Louis không phục, ánh mắt lại chăm chăm theo dõi bồ công anh dưới nắng. Cảnh tượng này thật thần kỳ.

Anh ấy do dự mấy giây, quyết tâm hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là bồ công anh.” Antonia liều mạng nhịn cười, miễn cho đứa nhỏ này xấu hổ, về sau không dám hỏi thêm.

“Hóa ra đây là cây bồ công anh!”

“Ừ, tặng chàng một cây. Mau thổi đi.”

Antonia ngắt một cây bồ công anh, cẩn thận đưa cho Louis.

Mặc dù cô đã rất cẩn thận, mấy sợi lông tơ vẫn bay ra.

Louis hít sâu một hơi, cảm giác ngực sắp nổ, sau đó thổi mạnh.

Phù!

Lông tơ bồ công anh tản đầy trời, quanh quẩn bên người anh ấy.

Louis cảm giác cảnh tượng trước mặt giống hệt như vừa rồi hít sâu, sau đó nổ ầm trời, hóa thành pháo hoa sáng lạn.

Anh ấy từng chứng kiến vô số pháo hoa thiết kế tỉ mỉ, nhưng chúng nó không khiến anh ấy vui bằng một cây bồ công anh.

“Giỏi quá, chàng đã học xong cách thổi một cây bồ công anh.” Antonia vui vẻ vỗ vai nhóc béo, “Lát nữa em dạy chàng nghịch nước.”

Tán cây xum xuê che khuất ánh nắng sau ngọ. Antonia đứng bên dòng suối, cởi tung đôi giày, lê chân trần vào trong nước.

Louis khiếp sợ trợn mắt.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ấy.

“Chà… hơi lạnh.” Antonia vin vào cành cây bên dòng suối, thuận tay cởi làn váy ra.

Đây là chiếc váy đặc biệt đã được sửa phần lót váy màu trắng, như vậy có thể cởi làn váy.

Nếu ở trường hợp công khai, Antonia mặc váy dài phù hợp với bầu không khí xa hoa lãng phí của Versailles. Nếu làn váy không va quệt dưới đất, cô có thể mặc vài lần, cũng không làm xấu thân phận quý tộc.

Nhưng khi ở bên thân tín và thị nữ trong rừng cây nhỏ, Antonia cởi làn váy, hưởng thụ cảm giác tơ lụa mềm mại chạm tới mắt cá chân.

Để hưởng thụ ngày hè sau ngọ, cô trộm dẫn Henriette ra ngoài, né tránh bá tước phu nhân Noailles, nếu không hết thảy đều ngâm nước nóng. Kiếp trước vào sinh nhật mười sáu tuổi của Louis XVI, bá tước Noailles thấy cô giật dây mọi người nghịch nước, khuôn mặt đen như than.

Đặc biệt công tước De la Vaguyon không theo Louis, đây đúng là cơ hội hiếm có. Phải biết ông ta luôn sợ cô cướp Thái Tử trong tay ông ta.

“Antoinette, em thực sự… rất giỏi!”

Antonia quay đầu, nhìn nhóc béo lại trưng vẻ mặt sùng bái giống hệt khi thấy cô hái măng tây. Ai không biết còn tưởng cô chân trần giẫm trên lửa hoặc đao kiếm giống pháp sư.

Antonia phì cười.

Cô khom lưng nhặt hòn đá vừa mảnh vừa dẹt, ngoắc tay với anh ấy, “Louis, chàng muốn học lia đá không?”

...

“Đây là ngày tuyệt nhất cuộc đời ta.” Louis ngửa mặt nằm trên cỏ, hai chân lắc lư trong nước, “Antoinette, cảm ơn em!”

Lớn lên ở Versailles, đây là lần đầu tiên Louis vui vẻ chơi đùa giống hệt đứa trẻ. Không, vốn dĩ anh ấy là một đứa trẻ.

“Không cần cảm ơn.” Antonia ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn anh ấy.

Trong rừng, chim bạc má kêu chiêm chiếp. Ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống mặt Thái Tử, khiến anh ấy càng thêm sáng ngời.

Đôi mắt xanh lam làm Antonia nhớ tới em trai Maximilian hay khóc nhè… còn cả con trai nhỏ Charles [1] của cô.

Charles giống hệt Louis hiện tại.

Antonia cúi đầu, nói: “Thật ra đây mới là thơ ấu của phần lớn mọi người.”

Nghĩ theo một cách nào đó, Louis cũng rất đáng thương.

Từ nhỏ anh ấy đã là Quốc Vương.

Nhưng anh ấy không nên làm Quốc Vương.

Antonia xoay người, chọt má Thái Tử, “Louis, có lẽ chúng ta nên rời Versailles, xem thế giới bên ngoài… Ngắm nước Pháp chân chính.”

“Quốc gia này là của ta.” Louis khó hiểu gãi đầu, “Nơi này mới là Pháp chân chính.”

Antonia im lặng hồi lâu.

“Louis, tuy chàng là Thái Tử, tương lai sẽ là Quốc Vương Pháp, nhưng chàng chỉ có một mình. Nước Pháp có hơn hai nghìn năm trăm vạn người.”

“Bọn họ tạo nên nước Pháp, nên em nghĩ… Chúng ta nên ra ngoài nhìn ngắm cuộc sống chân thật của người Pháp.”

“A, được!” Louis sáng mắt, “Vậy có thể rời Versailles!”

Antonia dở khóc dở cười.

Cô muốn thị sát cuộc sống người dân, Louis lại nghĩ… đây là chuyến đi chơi?

Antonia do dự vài giây, cuối cùng không nói gì, chỉ xoa mái tóc rối của Louis.

Vì cuộc sống sau này, Antonia muốn thử bồi dưỡng năng lực lãnh đạo cho Thái Tử. Tuy kiếp trước anh ấy yếu đuối vô năng khiến cô thất vọng, nhưng cô luôn hy vọng… nói không chừng thời trẻ Thái Tử không được nuôi dạy tốt?

Nhưng nhìn Louis trước mắt, Antonia mềm lòng.

Kiếp trước, cô của mười lăm tuổi tới cung điện Versailles. Thời thơ ấu không buồn không lo kết thúc.

Chàng trai rạng rỡ trước mặt lớn lên ở đây. Anh gần như… không có thời thơ ấu.

Thôi, chờ thêm chút.

Ông nội còn sống, Louis vẫn còn vài năm làm trẻ con.

...

Lần ăn dã ngoại này khiến Thái Tử Pháp mở rộng tầm mắt, giống như mở cửa cánh cổng mới.

Anh ấy chạy tới chạy lui quanh dòng suối, vui vẻ lia đá, cuối cùng cũng đạt được thành tích đá nảy trên mặt suối ba lần.

Gà nướng, chân giò hun khói, canh nóng và bánh mì Louis ngỡ tưởng chỉ có trên bàn gỗ vàng, nay lại đặt dưới cỏ khô, hương vị cũng ngon hơn nhiều lần.

Anh ấy ăn hai con gà nướng, một chiếc bánh baguette kèm pho mát thịt nguội, hai chiếc bánh kem hạt dẻ Montblanc [2], một bát canh hầm.

Ăn uống no say, Louis thỏa mãn nấc một cái, rốt cuộc ra quyết định quan trọng.

Thái Tử phi đã chia sẻ sở thích tuyệt vời cho anh ấy, anh ấy cũng nên bật mí bí mật cho cô. Louis bất an hỏi: “Antoinette, em có muốn tới xưởng rèn của ta không?”

“A?” Antonia ngẩn người, lát sau mới nhớ đó là nơi nào, “Vâng ạ.”

Thái Tử Louis có một căn cứ bí mật, cũng là nơi anh ấy thích nhất.

Kiếp trước Antonia chỉ biết nơi đó. Cô từng tới một hai lần, không hứng thú nhiều, nhưng cô biết Louis thường xuyên ở đó. Ở xưởng rèn, anh có thể làm thợ khóa không buồn không lo.

Đi vào trong, nơi nơi đều là khối sắt lớn nhỏ không đồng đều và dụng cụ sắt đen sì nặng trịch.

Ngăn kéo gỗ ba mươi sáu ô chứa đầy đinh ốc, bu lông, mũ ốc vít, phôi chìa khóa. Trên bàn dài bày la liệt đủ mọi loại giũa, búa, bánh răng và động cơ đổi hướng. Trên tường treo đầy ổ khóa.

Louis cẩn thận quan sát nét mặt Antonia.

Phù, hoàn hảo, cô không giật mình hay dè chừng giống người khác khi tới đây, nghĩ rằng anh ấy làm chuyện gì khác người.

Anh ấy chỉ thích làm ổ khóa mà thôi.

“Em… thấy sao?” Louis khẩn trương nắm chặt tay.

“Em chưa bao giờ thấy nơi thần kỳ như vậy.” Antonia trần thuật, “Nhiều khóa quá… Đều là chàng làm sao?”

Cô không khống chế được nét mặt, sợ hãi than.

Thiếu niên tuổi này… đặc biệt là thiếu niên chịu áp lực rất cần cổ vũ.

Louis sáng mắt, “Ừ!”

Thái Tử cởi mở hơn rất nhiều.

Anh dẫn Antonia tham quan từng loại khóa, “Đây là khóa móc đơn giản nhất, nhưng nó là chiếc khóa đầu tiên ta làm!”

“Ồ, em kiêu ngạo thay chàng.” Antonia mỉm cười.

Louis đỏ mặt ưỡn ngực, “Còn nữa… Đây là loại khóa cột trụ lệch bánh do một người Anh học được khi tới Trung Quốc. Ta cũng làm thử một cái!”

“Em nhìn đi, hai kim loại lợi dụng lò xo để chuyển động. Sau khi tra chìa khóa vào, phải di chuyển khóa mới có thể mở ra, như vậy an toàn hơn nhiều, đặc biệt rất khó phá nó.” (*)

Antonia không nghe hiểu, nhưng cô không ngại dùng ánh mắt cổ vũ khen nhóc béo, “Chàng tuyệt quá!”

Kiếp trước cô không có hứng thú, vậy nên chưa từng chú ý ổ khóa Louis làm cẩn thận tỉ mỉ tới từng chi tiết. Thậm chí ở đây có ổ khóa hình cầu hai thế kỷ sau cung điện Versailles mới đưa vào sử dụng.

Không bàn tới chuyện khác, Louis thực sự có thiên phú làm khóa.

Hiện tại rất nhiều phòng trong cung điện Versailles không có khóa. Antonia suy nghĩ… sở thích của Thái Tử có đất dụng võ.

Louis dẫn cô xuyên qua hành lang, tới phòng cuối cùng.

Ở giữa đặt một chiếc bếp lò lớn, ánh lửa hừng hực cháy. Độ ấm trong phòng cao hơn bên ngoài rất nhiều, vừa vào đã khiến người ta đổ mồ hôi.

Thái Tử đắc chí chỉ bếp lò, “Nhìn đi, đây là lò rèn ta mất mấy tháng mới nhờ người làm xong! Em biết hàn rèn không?”

“Không biết, nhưng nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.”

“Thật ra không có gì… Chỉ là đun nóng hai miếng kim loại cho tới khi chảy ra. Khi đó kim loại vẫn ở thể rắn, nhưng nó rất mềm. Nhân lúc nó nóng, em đặt chúng nó lại gần nhau, dùng búa gõ mạnh, chúng nó sẽ dính lại một chỗ! Điểm khó duy nhất là kim loại nóng dễ rỉ sắt, vậy nên khi hàn rèn cần rải hạt cát, như vậy có thể giải quyết vấn đề.”

“Ra là vậy! Nghe qua có vẻ rất khó.”

“Đúng vậy, kỹ thuật này khó hơn mài sắt đơn thuần, còn rất nguy hiểm! Nhưng ta vẫn kiên trì xây dựng lò rèn, bởi vì như vậy có thể làm ra nhiều hình dạng hơn, cũng điều khiển chắc kim loại, tạo ra ổ khóa tinh xảo!”

Louis vui vẻ, “Rèn yêu cầu kỹ thuật chặt chẽ cao, ta đang không ngừng luyện tập nâng cao kỹ thuật. Ta muốn phát minh ổ khóa!”

Đúng lúc này, công tước De la Vaguyon đứng trước cửa, “Điện hạ!”

“A, ngài công tước. Sao thế?”

“Mời ngài đi ra, thần có chuyện muốn nói với ngài.”

“Ừm… được rồi. Antoinette, em có thể tham quan, nhưng không được lảng vảng gần lò rèn. Nơi đó rất nguy hiểm với em.”

“Không thành vấn đề.” Antonia đồng ý.

Louis khó hiểu theo công tước ra ngoài.

Vừa đi chưa được bao lâu, công tước De la Vaguyon nắm chặt tay Louis.

“Ôi! Ngài làm gì vậy?” Louis hoảng sợ.

Công tước nhíu mày, đôi mắt tỏa ánh sáng điên cuồng, run rẩy nói: “Điện hạ! Cô nàng người Áo kia… cô ta là… cô ta là… phù thủy!”

_______

Lời tác giả: 

Sở thích tương lai của nhóc béo sẽ được trọng dụng, còn có thể nở mày nở mặt.

_______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Không thể nào, tốt xấu gì cũng là công chúa nước Áo, hiện tại bố mẹ Antonia vẫn còn sống… Hơn nữa dù không còn ở Áo, người ta cũng là Thái Tử phi, Vương Hậu tương lai, một trong số những chủ nhân nước Pháp, càng không nói sau này con người ta lên làm Quốc Vương. Đầu óc ông đại thần bịa chuyện có vấn đề đúng không…

– Phù thủy Antonia, Nikola có con mắt tà ma. Chậc chậc, tuyệt phối.

– Khoan, ông ta có chứng cứ gì mà dám buộc tội người ta là phù thủy. Người ta không chỉ là công chúa, Maria Theresa còn là tín đồ trung thành. Ông ta nói vậy, Nữ Hoàng đánh chết ông ta.

– Đột nhiên hy vọng Louis làm nam chính. Kiếp này không có Charles có sao không?

– Mau! Đánh ông ta!

– Hu hu, nhớ Đại Đế Ekaterina quá. Bao giờ cô ấy xuất hiện?? (●. ●)

– Tốt xấu gì cũng là công chúa được liên hôn… Sao ông ta dám?

– Có khi nào là thị nữ trộm bức tranh cung điện Versailles do Antonia vẽ?

_______

[1] Louix XVII cùng những tin đồn và những kẻ mạo danh cậu bé.

Louis XVII tên thật là Louis-Charles, là đứa con thứ 3 của Louis XVI của Pháp và Hoàng hậu Marie Antoinette. Tuy mang tước hiệu vua, nhưng cậu bé này chưa từng cai trị nước Pháp một ngày nào cả, mà theo truyền thống của hoàng gia thì một khi vua đời trước mất thì người kế vị lập tức trở thành vua.

Ngay từ lúc chào đời, đã có tin đồn rêu rao rằng Louis-Charles thật ra không phải con ruột của Louis XVI mà là kết quả một cuộc tình vụng trộm giữa Marie Antoinette và Fersen, vì có một khoảng thời gian khi Marie Antoinette sống ở điện Trianon thì Fersen thường lén tới thăm hoàng hậu. Trong thời gian gia đình hoàng tộc Pháp sống cảnh ngục tù và sau khi Louis XVI bị chém đầu, cậu bé nhỏ bị tách khỏi mẹ ruột và sống dưới sự giám sát của một thợ đóng giày tên Antoine Simon.

Kể từ khi bị tách khỏi mẹ và chị, Cậu bé Louis-Charles không bao giờ được gặp lại họ rồi chết yểu vào năm 10 tuổi. Theo những tin đồn cùng những tài liệu ghi chép của các sử gia theo phe bảo hoàng, cậu bé Louis-Charles đã bị đánh đập bạo hành dã man, còn có tin đồn những kỹ nữ bắt cậu bé ra cưỡng bức vì căm ghét mẹ cậu là Marie Antoinette. Tuy những tin đồn và nguồn ghi chép này chưa đủ chứng thực, nhưng theo hồi ký viết về những ngày sống trong ngục tù của Marie-Therese Charlotte, trưởng nữ của Louis XVI đồng thời là chị ruột của Louis-Charles, đã viết rằng Antoine Simon thường xuyên đánh đập em trai, bà thường xuyên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em trai vang lên.

Năm 1794, sức khỏe của cậu bé suy yếu và đến năm 1795 thì trở nên nghiêm trọng và qua đời vào ngày 8 tháng 6, lúc đó chỉ mới 10 tuổi. Một viên bác sĩ đến khám cho cậu thì giật mình phát hiện thân thể của hoàng tử bé chi chít đầy sẹo, đấy là kết quả của sự bạo hành trong thời gian cậu bé sống trong ngục, nghi vấn cao nhất chính là Antoine Simon – người giám hộ cùa Louis-Charles.

Sau khi Louis XVII tức Louis-Charles qua đời, có tin đồn lan truyền cậu bé chưa chết mà đã trốn thoát được, thậm chí có đến chục người tự mạo nhận mình chính là Louis XVII. Trong số đó có 2 kẻ nổi trội:

1. Eleazer Williams, vốn là một người da đỏ Bắc Mỹ thuộc bộ tộc Mohawk, mẹ ruột là người da trắng. Eleazer Williams kể câu chuyện mang tên “The lost prince” và tự nhận mình chính Louis XVII cho đến lúc ông ta qua đời. Vào năm 1947, các nhà nghiên cứu đem hộp sọ của ông ta đi xét nghiệm và phân tích cho thấy ông ta đúng là mang đặc điểm của người Mohawk, điều đó đồng nghĩa ông ta chẳng thể nào là Louis XVII được.

2. Karl Wilhelm Naundorff, vốn là một thợ làm đồng hồ, Người này viết rất nhiều sách và tự xưng mình chính Louis XVII, bịa ra câu chuyện rằng một đứa trẻ mồ côi bị câm và điếc được hoán đổi thay thế để Louis XVII aka Naundoff trốn ở một nơi bí mật rồi bỏ trốn. Thậm chí Naundoff mặt dày đến nỗi cố thuyết phục những triều thần theo phe bảo hoàng rằng ông ta chính là Louis XVII, kỳ lạ làm sao Naundoff vô cùng rành rẽ những thứ liên quan tới hoàng gia và đáp đúng đáp án mà mọi người đề ra như thể ông ta chính là Louis XVII thật. Tuy nhiên, Công tước phu nhân Angouleme, tức Công chúa Marie-Therese Charlotte, chị ruột của Louis XVII (lúc này bà đã được phóng thích ra tù theo diện hoán đổi tù binh và kết hôn với người anh họ), đã phủ nhận và bảo Naudoff không phải Louis XVII vì hắn ta chả có điểm nào giống em trai bà. Gã này thì cứ mặt dày tự nhận mình là Louis XVII đến khi qua đời. Năm 1950, các nhà nghiên cứu đem bộ xương của Naudoff cùng Marie Antoinette và các chị em của Marie Antoinette để xét nghiệm ADN, kết quả chứng minh được rằng Naundoff chẳng phải là con của Marie Antoinette, đồng nghĩa Naundoff chỉ là một kẻ giả mạo hoàng thất. 



Credit: Công chúa xứ hoa – Tình yêu, máu và nước mắt

[2] Bánh kem hạt dẻ Montblanc:

Mont Blanc tiếng Pháp nghĩa là “Ngọn núi trắng”. Tên bánh được bắt nguồn từ tên một ngọn núi cao nhất thuộc dãy núi An-pơ. Những lớp sponge cake mềm mịn “huyền thoại” xen lẫn lớp cream chocolate đen đắng thơm lại hoà quyện với lớp cream hạt dẻ Pháp béo béo bùi bùi, sau cùng là hàng trăm lát hạnh nhân ôm gọn chiếc bánh MONT BLANC vào lòng. Thưởng thức một miếng bánh là thưởng thức trọn vẹn vị bánh mềm thơm, vị ngậy của kem và vị bùi bùi của hạt dẻ.