Tâm Không Phòng Bị

Chương 4



Tin đồn về quan hệ của Lâu Mặc với Chu Tử Lâm chỉ là biện pháp của phòng quan hệ công chúng, bọn họ muốn chuẩn bị trước tránh để sau này xu hướng tính dục của Lâu Mặc bị bại lộ. Việc này do Trang tỷ và công ty quyết định, Lâu Mặc cũng không quá đồng ý, hắn đáp ứng chỉ vì muốn khiến cho công ty yên tâm.

Lựa chọn Chu Tử Lâm là bởi vì đơn giản là vì dễ làm việc. Chu Tử Lâm nói nổi không nổi, kỹ năng diễn xuất không có, mấy bộ phim lớn đều với không nổi, Trang tỷ chẳng qua là đáp ứng cho cô ta vai nữ ba và nữ bốn trong hai bộ phim điện ảnh Lâu Mặc đóng chính cô liền vui vẻ mà đồng ý, loại người như vậy hợp tác cùng quả thật không tốn sức, chỉ cần thỉnh thoảng cấp cho chút tài nguyên là được.

Nhưng mà không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Còn may mắn là đối phương bên kia là Tống Yến, Tống Yến là người của Lâu Mặc, tuỳ rằng bọn họ không cùng một công ty, nhưng chỉ cần tâm Tống Yến còn ở bên Lâu Mặc chuyện này liền không khó bàn. Nhưng mà hiện tại Lâu Mặc đã nói, hắn và Tống Yến kết thúc rồi.

Trang tỷ không cao hứng nổi.

" Cậu tại sao không nói trước với tôi? Tại sao lại tự quyết định như vậy?!"

Lâu Mặc khẩu khí cũng không tốt, " Đây là việc riêng của tôi, loại chuyện này không không cần thiết phải thương lượng với chị."

Trang tỷ: "Bây giờ thì thế nào? Cậu nhìn rõ tình hình hiện tại chưa? Vẫn cảm thấy còn là việc riêng của cậu sao!"

"Xin lỗi," Lâu Mặc thanh âm nhẹ đi, " Nhưng lời tôi cũng đã nói ra rồi, chuyện này........... chỉ có thể phiền công ty đổi một cách xử lý khác."

Trang tỷ ở một bên thở dài, hỏi hắn: " Cậu với Tống Yến đến cùng là làm sao? Tiểu Phương nói hôm qua cậu còn qua đêm ở đó, hôm nay lại nói với tôi hai người đã kết thúc rồi? Cậu bảo tôi tin thế nào đây?"

Lâu Mặc: " Tin hay không tin tuỳ chị, đồ tôi đều đã cầm về hết rồi."

" Không phải, cậu rốt cuộc là làm sao hả?" Trang tỷ lo lắng, " Dù sao thì cũng phải có nguyên nhân đi."

Lâu Mặc từ trên bàn chà lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá, đi ra ban công châm lửa, " Trang tỷ, Phương Tư Dật sắp về rồi."

Đầu bên kia điện thoại bỗng trở nên yên tĩnh, Lâu Mặc vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn thành phố đày màu sắc dưới chân mình, nói: "Phương Tư Dật sắp trở về, bên cạnh tôi không thể có người khác được."

Trang tỷ không nói chuyện, qua một lúc cô mới lên tiếng: " Lâu Mặc, cậu cảm thấy cậu và Phương Tư Dật vẫn còn có tương lai sao?"

Trang tỷ biết Lâu Mặc từ khi hắn còn trong học viện điện ảnh, chưa tốt nghiệp đã dẫn dắt hắn, cũng biết chuyện của hắn và Phương Tư Dật, lại cùng Lâu Mặc bất đồng, cô không thích Phương Tư Dật, cảm thấy con người Phương Tư Dật luôn đem sự nghiệp quan trọng hơn tình cảm, vì thế khi Phương Tư Dật quyết định rời bỏ Lâu Mặc ra nước ngoài một mình cô không hề kinh ngạc, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.

Lâu Mặc nói đợi Phương Tư Dật, cô không can thiệp, nhưng Lâu Mặc vì chờ Phương Tư Dật hai năm sau đó thật sự chết tâm cô lại không kìm chế được mà mắng hắn ngu ngốc, tàn nhẫn mà chọc vào vết thương của hắn nói Phương Tư Dật sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Lâu Mặc cười cười, nói tôi đã nói đợi thì sẽ vẫn đợi cậu ấy.

Hai năm sau, Phương Tư Dật quả nhiên không quay lại, Lâu Mặc quay người bao một diễn viên nhỏ. Diễn viên nhỏ này nhìn rất giống Phương Tư Dật, nhưng tính cách lại hoàn toàn là hai người khác nhau. Trang tỷ biết hắn hiện tại vẫn không buông bỏ được cho nên liền tuỳ ý hắn, lâu dần cô phát hiện Lâu Mặc vô cùng để tâm đến diễn viên nhỏ tên Tống Yến này, hắn và Tống Yến ở cùng nhau, tâm tình Lâu Mặc cũng tốt lên không ít, cô đã tưởng rằng Lâu Mặc cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.

Trang tỷ rất thích Tống Yến, Tống Yến rất trầm lặng, có năng lực, không tranh không cướp, không nhiều chuyện, Lâu Mặc cho cái gì cậu cầm cái đó, Lâu Mặc không cho cậu cũng không chủ động đòi hỏi, còn luôn muốn báo đáp hắn. Đối với người bên cạnh Lâu Mặc cậu vẫn luôn lịch sự tôn trọng, không tự ti cũng không nịnh hót. Cậu không bao giờ can thiệp vào công việc của Lâu Mặc, đối với tin đồn tình ái của Lâu Mặc cũng đều bình thản không để tâm, Trang tỷ không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn ra được đây là một tình nhân hoàn mỹ.

Lâu Mặc ở bên cạnh Tống Yến rất tốt, Trang tỷ nhìn ra được, cô thậm chí đã cho rằng hai người bọn họ có thể cả đời như vậy, không nghĩ đến một người vẫn luôn nhìn người rất chuẩn xác như cô vậy mà lại nhìn sai nghệ sĩ chính mình dẫn dắt gần mười năm rồi, quả thật là đem cô chọc cười rồi.

" Tôi không biết." Lâu Mặc nói, " Nhưng tôi không cam lòng."

Lâu Mặc xác thực là không cam lòng, yêu thầm mười năm, thổ lộ cũng đã sáu năm, đem một người đặt trong lòng mười sáu năm, chính là mỗi ngày đều tâm niệm một cái tên, càng không nói đến Phương Tư Dật từ rất lâu về trước đã là nỗi ám ảnh trong lòng hắn, muốn quên, trừ khi tự mình đem ám ảnh đó vò nát ở trong tim, thống hận xong rồi, liền có thể nguyện ý mổ xẻ tim mà lấy nó ra.

Trang tỷ không biết còn có thể nói cái gì, thở dài, " Cậu tự mình cân nhắc, tôi chỉ có một câu thôi, đừng để đánh mất tiền đồ trước mặt."

" Tôi hiểu rồi."Lâu Mặc nói, " Chuyện tin đồn vẫn phải làm phiền chị rồi, cảm ơn."

"Được rồi, việc cậu cần cảm ơn tôi còn ít sao?" Trang tỷ ngữ khí không tốt nói, "Đừng quên còn có bìa tạp chí cần phải chụp, đường xa, bảo Tiểu Phương qua đón cậu sớm chút."

Lâu Mặc bỏ điện thoại xuống, lại đăng nhập vào Weibo, tin tức về Tống Yến ban nãy đã trầm xuống, bị tin tức kết hôn của một sao nữ cũng một số tin tức xã hội khác áp xuống. Hắn nhấn vào ảnh chụp, đem ảnh phóng to lên tỉ mỉ xem một lượt, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi.

Chuông cửa vang lên, đồ ăn ngoài đến rồi, hắn liền đem điện thoại ném lên bàn, đứng dậy ra mở cửa, lúc ăn cơm hắn lại không kìm chế được mà gọi điện thoại cho Tống Yến.

Điện thoại đổ chuông hai lần bên kia mới nhấc máy, âm thanh của Tống Yến có chút thở gấp: " Lâu ca? Sao lại gọi cho tôi lúc này?"

Lâu Mặc có chút sững sờ, âm thanh có chút trầm mặc: " Cậu đang làm gì? Bên cạnh có người?"

"Hả?" Tống Yến ngây người, " Không có, sao vậy?"

Sau đó giống như vừa nghĩ đến cái gì, cậu lại nói: " A, Tôi........... dạ dày có chút không thoải mái, anh đừng hiểu lầm."

"Ừ." Lâu Mặc muốn hỏi chỗ nào khó chịu, lời lên đến miệng rốt cuộc lại không nói ra, " Muốn nói với cậu một tiếng, chuyện tin đồn của cậu với Chu Tử Lâm, Trang tỷ chắc là sẽ tìm quản lý của cậu thương lượng biện pháp. Ừm......... Bức ảnh kia của cậu với Chu Tử Lâm đến cùng là chuyện gì?"

Tống Yến nói: " Thực sự không có gì, ban ngày ở phim trường cùng với cô ấy chung mấy cảnh, cô ấy diễn không tốt bị Âu Dương Vọng mắng tới khóc, cũng không có ai dám dỗ, tôi chỉ thấy để một cô gái khóc thành như vậy cũng không được liền đi an ủi mấy câu, cô ấy lại ngồi lâu tê chân cho nên đứng dậy có chút không vững, tôi chỉ là đỡ một cái, chắc là lúc đó bị người ta chụp được."

Cũng gần giống như những gì Lâu Mặc nghĩ.

Lâu Mặc hiểu Tống Yến, cậu không phải kiểu người sẽ chủ động tiếp xúc với phụ nữ, ban đầu hắn thậm chí còn hoài nghi bức ảnh kia là Photoshop, nhưng cẩn thận xem thì không hề nhìn ra vấn đề, vì vậy mới gọi điện cho Tống Yến, tận tai nghe Tống Yến nói nguyên nhân mới hoàn toàn yên lòng.

Hắn không muốn nghĩ tới tại sao lại gấp gáp muốn nghe được đáp án của người kia như vậy, có lẽ bản thân hắn cũng biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.