Tam Sinh Ái Mộ

Chương 4: Sự thật



Trong Trường Lưu cung:

- Lạc Yên, ta xin lỗi vì đã làm những chuyện đó với nàng, nhưng nàng đừng lo, ta sẽ không để nàng thiệt thòi đâu. Ta sẽ xin cha sắp xếp cho chúng ta một hôn sự thật long trọng.

- Không sao đâu, dù sao đó cũng là cách mà ta trả ơn huynh mà.

- Trả ơn? Nàng nói như vậy là sao? Là nàng nói thích ta mà, sao có thể nói là trả ơn được, đó gọi là tình yêu.

- Vậy, ta còn phải học hỏi chàng rất nhiều rồi, vì ta yêu con người chàng lắm.

Tử Thiên cười, quay sang ôm lấy Lạc Yên, nàng cũng mỉm cười mà ôm lấy Tử Thiên một cách âu yếm.

Sáng hôm sau, Bắc thần tướng quân tới, nhìn thấy Tử Thiên và Lạc Yên đang tập trung tu luyện, ngài rất vui. Nhưng ngài đứng ở ngoài, đợi đến khi họ đã hoàn thành xong, ngài mới tiến vào:

- Tốt lắm, con trai ta quả là có tài, công chúa đây học cũng rất nhanh đó.

Tử Thiên bảo cha hãy đi vào trong Trường Lưu cung, chàng có chuyện cần bẩm báo.

Bước vào, Bắc thần tướng quân thấy Tử Thiên và Lạc Yên nắm tay nhau, nụ cười trên mặt ngài bắt đầu dập tắt:

- Cha, con và Lạc Yên sau bao tháng ngày gắn bó đã nhận ra, cả hai tâm đồng ý hợp, tình nguyện đến với nhau, gắn bó, chung sống, nắm tay nhau hết quãng đường còn lại, mong cha thành toàn.

- Con nói cái gì vậy, tại sao con lại có suy nghĩ như thế? Con và Lạc Yên công chúa không thể bên nhau được.

- Tại sao cha lại phản đối?

- Không phải cha phản đối, mà là luật trời không cho phép hai con, không cho phép hai người ở Thiên giới yêu nhau, nếu không sẽ hồn phi phách tán, trời đất rung chuyển, thiện hạ khó giữ.

- Là luật sao? Tại sao con lại không hề hay biết?

- Cha nghĩ con tính tình cương trực nho nhã như thế, con sẽ không nghĩ đến chuyện tình cảm từ ngay lúc này, cha định sau này sẽ nói với con, nhưng ai ngờ, đã muộn rồi.. Nói đúng ra, đây là một lời nguyền rủa, nếu hai người trên Thiên giới này sinh tình cảm với nhau, một trong hai sẽ hồn phi phách tán, trời tru đất diệt.

Lạc Yên công chúa, cô có yêu Tử Thiên không?

- Rất thích, rất yêu ạ.

- Vậy thì đã quá muộn rồi, không thể quay đầu được nữa. Một trong hai người, ai có tình cảm sâu đậm nhất sẽ là người hồn phi phách tán, người còn lại sẽ cô độc cả đời, hơn nữa, thiên hạ khó giữ, ta câng phải về để bẩm báo với Thiên đế. Tử Thiên, sao con lại khờ như thế?

Nói xong, Bắc thần tướng quân trở về, ngài vô cùng đau lòng, hối hận vì sai lầm của mình đã không nói cho con biết sớm hơn, để đến khi con mình phải đứng giữa hai bờ sinh và tử, một người cha như thế, có đáng được tha thứ không?

Bắc thần tướng quân trở về, nói với Thiên đế về việc quan trọng này, Thiên đế tức giận, nói biết luật mà còn phạm luật, trời đất không tha, định hạ tội chết cho Tử Thiên và Lạc Yên. Nhưng vì nể mặt của Bắc thần và Nam Đông Hải thần, ngài đã thu hồi mệnh lệnh lại, nhưng ngược lại, hai người cha phải chịu tội thay cho con mình. Và hình phạt là chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, nhốt và Minh Sơn động ba mươi ngày để chống chọi với Tứ đại thần thú.

Đúng lúc đó, Nam Đông Hải thần lên tiếng:

- Bẩm Thiên đế, không thể xử như vậy. Vì con gái của thần trước khi đi tới Trường Lưu điện để tu luyện đã được thần cho uống Vong đan, nên nó sẽ không thể yêu Thượng quan Tử Thiên được. Hơn nữa, đến bây giờ, thiên hạ vẫn thái bình, như vậy, lời nguyền ấy sẽ không thể xảy ra.

- Chuyện này là thật sao?

- Hoàn toàn có thật thưa Thiên đế.

Bắc thần nhẹ nhõm trở về Trường Lưu điện của Tử Thiên, nói với con trai tất cả mọi chuyện. Tử Thiên giật mình nhận ra, từ trước đến giờ, hóa ra cũng chỉ có chàng đa tình, còn Lạc Yên vốn dĩ đã không biết gì về tình yêu.

Tử Thiên đi đến chỗ Lạc Yên, hỏi nàng:

- Lạc Yên, tình yêu mà nàng dành cho ta rốt cuộc là cái gì?

- Ta yêu huynh, yêu tính cách nho nhã của huynh, vả lại, huynh còn rất tốt với ta, nên ta yêu huynh thôi.

- Thì ra cũng chỉ là vì chữ tốt mà nàng biến tình yêu của ta thành như vậy sao? Cũng đúng, nàng đã có Vong tình đan rôi, nó sẽ khiến tình yêu của ta trở nên vô dụng. Thôi được, vì thiên hạ, ta sẽ từ bỏ, nàng hãy giữ viên Vong đan đó đi, khi nào gặp được người nào đó không phải ở Thiên giới, lúc đó hãy gửi gắm trái tim nàng cho hắn ta. Còn bây giờ, nàng đi đi, cha nàng đang chờ ngoài cửa điện.

Lạc Yên khóc, tổn thương vì những lời nói của Tử Thiên. Trong thâm tâm chàng cũng không muốn Lạc Yên buồn như thế, nhưng vì thiên hạ, vì Tam giới, chàng đành đánh đổi chính tình yêu của mình.

Lạc Yên không muốn rời xa Tử Thiên, tay vẫn níu lấy, nhưng lần này, chàng không giữ lấy tay nàng nữa, đành giấu nỗi buồn mà để nàng đi.

Ánh mắt ấy dần rời xa, xa khỏi Tử Thiên, khuất sau bóng bồ đề ngoài cổng điện. Nàng, đi thật rồi.