Tam Sinh Ái Mộ

Chương 5: Vong đan tan chảy, tình cảm phân minh



Sau hai ngày là tới Đại hội Họa Thuật mỗi năm tổ chức một lần tại Thiên giới, là nơi để những nam tử thể hiện tài năng về văn, võ, so tài về tu vi cũng như phép thuật, là đại hội rất được mong chờ.

Hoàng tử Tứ Ca của Ma giới cũng đến để nhằm tỉ thí với Tử Thiên, vì năm trước hắn đã chịu thua trước chàng, nên năm nay muốn giành lại chiến thắng để rửa sạch nỗi nhục. Khi đến, hắn cũng không mang theo hoa để tặng cho Lạc Yên, vì biết nàng thích hoa, hắn đã biến tất cả hoa trong Rừng hoa bên bờ U Minh nhỏ lại, để đến trước mặt nàng, có thể cho nàng thấy cảnh tượng ấy một lần nữa.

Hắn đến nơi, thấy Lạc Yên đang buồn bã ngồi gần bên hồ sen, hắn tiến lại gần:

- Tiểu Yên, ngạc nhiên chưa?

- Là huynh sao Tứ Ca sư huynh? Huynh cũng tới tham gia Đại hội Hoa Thuật sao?

- Đúng thế. Nhưng khi vừa đến thấy mỹ nữ buồn như thế, ta liền mất hết hứng thi rồi.

- Ta cũng đâu muốn buồn như thế, nhưng Tử Thiên huynh ấy không hiểu sao lại tức giận, rồi nói ta rời khỏi Trường Lưu điện, không dạy ta tu luyện nữa, huynh ấy hết thương ta rồi.

- Không sao, để ta dạy muội. Ta còn mang đến cho muội một bất ngờ lớn nữa.

Rồi hắn nắm lấy tay Lạc Yên, dẫn nàng đi ra bên ngoài Thiên giới, biến cho nàng thấy cả một rừng hoa lấp lánh ngay tại Thiên giới.

Lạc Yên liền quên hết buồn âu, hòa mình vào những đóa hoa đang nở rộ lấp lánh, vì hoa đẹp, nàng lại càng đẹp, mỗi khi ngắm Lạc Yên như thế, Tứ Ca như đang ngắm một mỹ cảnh không một nơi nào có vậy, bởi nó đẹp, đẹp đến nao lòng.

- Lạc Yên, ta tặng nàng món quà lớn như vậy, nàng định cảm ơn ta thế nào đây?

- Tử Thiên thường nói, nếu muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, có thể nắm tay, ôm người đó. Còn hôn, thì chỉ được hôn một mình Tử Thiên mà thôi.

- Vậy giờ, món quà này của ta đã đủ lớn để nàng ôm ta chưa. Nàng cũng có thể phá luật mà, bởi vì món quà này lớn lắm, nên nàng phải trả ơn ta bằng một cái hôn mới xứng đáng.

Lạc Yên do dự một lúc, rồi nàng nghĩ qua loa, chắc cũng chẳng sao đâu, bởi vì đây chỉ là bày tỏ lòng biết ơn thôi mà. Nàng kiễng chân, tay sờ lên má của Tứ Ca, môi nàng đã chạm vào môi của hắn. Đúng lúc đó, Tử Thiên cũng đến để tham gia đại hội, liền bắt gặp hai người hôn nhau, chàng tức giận đến chỗ họ, giật tay Lạc Yên kéo nàng ra sau mình:

- Đừng thừa cơ lợi dụng nàng ấy, ngươi muốn chết sao?

- Là Thượng quan Tử Thiên đây sao? Nghe nói ôn nhu nho nhã lắm, sao khi gặp lại không giống thế này? Hay là tại vì một lý do nào đó.. mà thay đổi rồi? Nàng ấy chỉ là muốn cảm ơn ta thôi, đâu có gì khiến ngươi phải tức giận như thế.

Tử Thiên không trả lời, quay sang chỗ Lạc Yên, lớn tiếng với nàng:

- Ta đã dạy nàng thế nào, vậy mà bây giờ lại làm trái, nàng không coi ta ra gì sao?

- Ta.. ta.. ta xin lỗi.

Tử Thiên cố gắng kiềm nén cơn tức giận, hay nói đúng hơn, là cơn ghen của chính mình, vì thấy Lạc Yên sắp rơi nước mắt rồi, chàng định xin lỗi nhưng Tứ Ca lại kéo nàng về bên mình:

- Nàng hà cớ phải ở bên một người suốt ngày chỉ biết trách móc nàng, khiến nàng phải buồn, phải khóc, hãy đi theo ta, ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.

Hắn kéo nàng đi trước mặt của Tử Thiên, nhưng chàng vẫn không nói gì, mặc cho hắn dẫn người mà mình yêu đi mất, vì chàng biết, bây giờ, chàng cũng đã không còn cơ hội để ghen tuông hay tức giận như thế nữa.

Đại hội đến rất gay cấn, những người tham gia thi đấu đều rất mạnh. Nhưng trải qua ba ngày thi đấu, chỉ có Tứ Ca và Tử Thiên được vào vòng trong.

Hai người đều giỏi về văn và võ, hứa hẹn sẽ là một trận đấu gay go không phân thắng bại.

Cuộc thi đầu tiên là thi tìm quy luật của những chữ đã bị đảo tung trong thời gian một nén hương. Cả Tử Thiên và Tứ Ca đều rất tập trung.

Khi đã gần hết nén hương, Tứ Ca may mắn dành chiến thắng, Tử Thiên có tìm ra nhưng lại chậm hơn Tứ Ca một chút.

Đến lượt thi thứ hai, thi võ thuật.

Trong cả hai người, Tử Thiên có tu vi cao hơn, nên lần này, chàng có cơ hội thắng rất lớn. Nhưng Tứ Ca lại dùng một loại thuốc cấm. Định khi Tử Thiên không để ý sẽ cho thuốc độc dính lên người chàng. Thứ thuốc này có tên Sát Hạch, người bị dính nó da thịt sẽ dần dần thối rữa, tu vi mất hết, chỉ sống không quá ba ngày là sẽ qua đời.

Sở dĩ Tứ Ca làm như vậy là vì hắn muốn cho mọi người thấy hắn là người có tu vi cao nhất, là thiên hạ đệ nhất không ai địch nổi, và cũng vì hắn muốn có được Lạc Yên, nên dù thủ đoạn bỉ ổi như thế, hắn cũng không từ.

Nhưng khi hắn định văng lọ thuốc độc ấy lên người Tử Thiên, Lạc Yên đã nhanh chóng nhìn thấy và hét lên: Đừng làm hại Tử Thiên.

Nàng chạy tới đỡ thay Tử Thiên, để cả lọ thuốc văng vào người. Nàng ngã xuống, nằm gọn trong vòng tay của Tử Thiên. Vì lọ thuốc cấm có uy lực rất lớn, nó làm tan chảy Vong đan nằm gọn trong tim chàng, đồng thời dần dần làm cơ thể nàng trở nên đau đớn.

- Sao nàng ngốc vậy chứ, sao không để ta hứng chịu, nàng đừng dọa ta.

Trời đất bắt đầu rung chuyển, ở ngoài la hét ầm ĩ, may mắn là các vị thượng thần đã xuống, dùng linh lực chống đỡ và tạo kết giới cho dân chúng khỏi chịu thiên tai:

- Tại sao trời đất là rung chuyển? Có hai người ở Thiên giới yêu nhau sao? Là ai chứ?

- Tử Thiên.. chàng nói chàng yêu ta đúng không?

- Đúng vậy, ta yêu nàng, yêu đến không còn đường lui, nhìn nàng như vậy, ta không chịu được.

- Người làm cho trời đất rung chuyển, là chúng ta.

- Nàng.. nàng nói cái gì?

- Ta yêu chàng. Đến bây giờ, ta mới hiểu được thì ra yêu là cái cảm giác này, có chút đau đớn nhưng thật mãn nguyện. Ta chết đi cũng tốt, thiên hạ có thể thái bình, mà chàng thì vẫn bình an, như vậy, ta không cưỡng cầu gì hơn nữa.

Yên Lạc nhắm mắt, Tử Thiên gào khóc cầu xin nàng đừng bỏ chàng, nhưng không, với tu vi của Lạc Yên, lại là thân nữ nhân, nàng vốn dĩ không thể cầm cự nổi.

Tứ Ca quỳ xuống bên xác nàng, đưa đôi ta đang run rẩy lên khuôn mặt đã không còn sức sống của Lạc Yên: Là ta đã hại nàng, là ta đã hại nàng.

Tứ Ca liền lấy kiếm moi tim của hắn, dùng chút sức lực cuối cùng hóa nó thành một viên đan, rồi hắn ngã xuống và chết. Trước khi chết, hắn ngước mặt lên nhìn Lạc Yên: Đời này, Tứ Ca ta chưa hề hối hận vì đã yêu nàng. Nếu có kiếp sau, mong người nàng chọn chính là ta.

Thì ra đó chính là thuốc giải duy nhất. Hắn tình nguyện hi sinh tính mạng của mình để cứu Lạc Yên, cứu người mà hắn yêu hơn sinh mệnh nhỏ bé của hắn, nhưng đáng tiếc, kiếp này, hắn không thể chờ nàng hồi đáp tình cảm của hắn rồi.

Tử Thiên cho Lạc Yên uống viên đan và chờ nàng tỉnh lại.